"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 670
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Tuy rằng, nàng cũng rất muốn tiếp tục vui vẻ cùng Lâm Hiên. Hơn nữa dùng thực lực của Lâm Hiên hoàn toàn có thể. Nhưng dù sao nơi đó còn có ba nữ nhân đang chờ. "Vậy, được rồi..." Lâm Hiên cũng biết, không thể để cho những nữ nhân khác chờ quá lâu. Vẫn còn rất nhiều thỏ trên núi. Rất nhanh Lâm Hiên lại bắt được hai con thỏ. Trở lại doanh trại tạm thời của mọi người. "Lâm thiếu, bắt một con thỏ nhỏ mà như vậy sao?" Nhìn thấy Lâm Hiên trở về, Hà Hoan quyến rũ trêu ghẹo. "Khụ khụ, cũng không phải, là bắt hai con nha!" Lâm Hiên xấu hổ nói. "Lâm thiếu xác định là hai con, không phải bốn con sao?" Hà Hoan nhìn Âu Dương Băng Tình cười khanh khách nói.Trong khi đó. Lâu Kim rốt cục khôi phục hình thái con người. Lâu Kim Phượng hoàn toàn không còn chút khí lực nào, trong mắt đều là sự thỏa mãn, không nghĩ tới, sau khi thú hóa còn có chỗ tốt như vậy. Đột nhiên, mấy bóng người nâng một chiếc kiệu xuất hiện trước mặt hai người. Nhìn thấy người tới, Lâu Kim Phượng và Lâu Kim biến sắc. Không nghĩ tới, Sầm tộc lại tới nhanh như vậy! "Lâu Kim, người của Lâu tộc các ngươi đâu?" Sầm Quy Ngọc đi xuống từ trên kiệu, mở miệng hỏi. Cô ta rất bối rối. Tại sao người của Lâu tộc đều đi chỉ còn lại Lâu Kim và phu nhân của hắn. Mấu chốt nhất là thi thể dị thú vậy mà vẫn còn! Người của Lâu tộc vậy mà không mang thi thể dị thú đi. "Bọn họ trở về gia tộc, thi thể dị thú này..." Lâu Kim còn chưa nói xong. Tiếng của Sầm Quy Nguyệt đã vang lên: "Tiểu Ngọc, không cần hỏi hắn nữa, vừa rồi lão tổ Lâu tộc gửi tin nhắn cho ta, nói người tên Lâm Hiên kia không phải người của Lâu tộc, thi thể dị thú cũng đưa cho Sầm tộc chúng ta. Còn đám người Lâu Kim, ta có thể tùy ý xử trí." Lâu Kim nghe vậy vẻ mặt chấn động. Trên mặt lại hiện ra nụ cười khổ. Hắn thật sự bị Lâu tộc vứt bỏ sao? Tuy nhiên, hắn không hối tiếc chút nào. "Lâu Kim, ta muốn mang dị thú này đi, ngươi có dị nghị gì không?" Tiếng nói cao quý lạnh như băng vang lên. Lâu Kim nuốt nước bọt. Hắn đương nhiên nghe nói qua đại danh của vị thánh nữ này. Hai mươi hai tuổi đã có được thực lực có thể so sánh với trưởng lão, quả thực nghịch thiên. Người đả thương dị thú lúc trước chính là vị này. Nếu dị thú này là của hắn, hắn sẽ không do dự lựa chọn giao cho Sầm Quy Nguyệt. Nhưng nghiêm khắc mà nói, dị thú này thuộc về Lâm Hiên. Lúc trước, hắn cũng chỉ nghe nói dị thú là bảotàng quý giá với bất kỳ võ giả nào.
Tuy rằng, nàng cũng rất muốn tiếp tục vui vẻ cùng Lâm Hiên.
Hơn nữa dùng thực lực của Lâm Hiên hoàn toàn có thể.
Nhưng dù sao nơi đó còn có ba nữ nhân đang chờ.
"Vậy, được rồi..." Lâm Hiên cũng biết, không thể để cho những nữ nhân khác chờ quá lâu.
Vẫn còn rất nhiều thỏ trên núi.
Rất nhanh Lâm Hiên lại bắt được hai con thỏ.
Trở lại doanh trại tạm thời của mọi người.
"Lâm thiếu, bắt một con thỏ nhỏ mà như vậy sao?" Nhìn thấy Lâm Hiên trở về, Hà Hoan quyến rũ trêu ghẹo.
"Khụ khụ, cũng không phải, là bắt hai con nha!" Lâm Hiên xấu hổ nói.
"Lâm thiếu xác định là hai con, không phải bốn con sao?" Hà Hoan nhìn Âu Dương Băng Tình cười khanh khách nói.
Trong khi đó.
Lâu Kim rốt cục khôi phục hình thái con người.
Lâu Kim Phượng hoàn toàn không còn chút khí lực nào, trong mắt đều là sự thỏa mãn, không nghĩ tới, sau khi thú hóa còn có chỗ tốt như vậy.
Đột nhiên, mấy bóng người nâng một chiếc kiệu xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn thấy người tới, Lâu Kim Phượng và Lâu Kim biến sắc.
Không nghĩ tới, Sầm tộc lại tới nhanh như vậy!
"Lâu Kim, người của Lâu tộc các ngươi đâu?" Sầm Quy Ngọc đi xuống từ trên kiệu, mở miệng hỏi.
Cô ta rất bối rối. Tại sao người của Lâu tộc đều đi chỉ còn lại Lâu Kim và phu nhân của hắn.
Mấu chốt nhất là thi thể dị thú vậy mà vẫn còn!
Người của Lâu tộc vậy mà không mang thi thể dị thú đi.
"Bọn họ trở về gia tộc, thi thể dị thú này..."
Lâu Kim còn chưa nói xong. Tiếng của Sầm Quy Nguyệt đã vang lên:
"Tiểu Ngọc, không cần hỏi hắn nữa, vừa rồi lão tổ Lâu tộc gửi tin nhắn cho ta, nói người tên Lâm Hiên kia không phải người của Lâu tộc, thi thể dị thú cũng đưa cho Sầm tộc chúng ta. Còn đám người Lâu Kim, ta có thể tùy ý xử trí."
Lâu Kim nghe vậy vẻ mặt chấn động.
Trên mặt lại hiện ra nụ cười khổ.
Hắn thật sự bị Lâu tộc vứt bỏ sao?
Tuy nhiên, hắn không hối tiếc chút nào.
"Lâu Kim, ta muốn mang dị thú này đi, ngươi có dị nghị gì không?" Tiếng nói cao quý lạnh như băng vang lên.
Lâu Kim nuốt nước bọt.
Hắn đương nhiên nghe nói qua đại danh của vị thánh nữ này.
Hai mươi hai tuổi đã có được thực lực có thể so sánh với trưởng lão, quả thực nghịch thiên.
Người đả thương dị thú lúc trước chính là vị này.
Nếu dị thú này là của hắn, hắn sẽ không do dự lựa chọn giao cho Sầm Quy Nguyệt.
Nhưng nghiêm khắc mà nói, dị thú này thuộc về Lâm Hiên.
Lúc trước, hắn cũng chỉ nghe nói dị thú là bảo
tàng quý giá với bất kỳ võ giả nào.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Tuy rằng, nàng cũng rất muốn tiếp tục vui vẻ cùng Lâm Hiên. Hơn nữa dùng thực lực của Lâm Hiên hoàn toàn có thể. Nhưng dù sao nơi đó còn có ba nữ nhân đang chờ. "Vậy, được rồi..." Lâm Hiên cũng biết, không thể để cho những nữ nhân khác chờ quá lâu. Vẫn còn rất nhiều thỏ trên núi. Rất nhanh Lâm Hiên lại bắt được hai con thỏ. Trở lại doanh trại tạm thời của mọi người. "Lâm thiếu, bắt một con thỏ nhỏ mà như vậy sao?" Nhìn thấy Lâm Hiên trở về, Hà Hoan quyến rũ trêu ghẹo. "Khụ khụ, cũng không phải, là bắt hai con nha!" Lâm Hiên xấu hổ nói. "Lâm thiếu xác định là hai con, không phải bốn con sao?" Hà Hoan nhìn Âu Dương Băng Tình cười khanh khách nói.Trong khi đó. Lâu Kim rốt cục khôi phục hình thái con người. Lâu Kim Phượng hoàn toàn không còn chút khí lực nào, trong mắt đều là sự thỏa mãn, không nghĩ tới, sau khi thú hóa còn có chỗ tốt như vậy. Đột nhiên, mấy bóng người nâng một chiếc kiệu xuất hiện trước mặt hai người. Nhìn thấy người tới, Lâu Kim Phượng và Lâu Kim biến sắc. Không nghĩ tới, Sầm tộc lại tới nhanh như vậy! "Lâu Kim, người của Lâu tộc các ngươi đâu?" Sầm Quy Ngọc đi xuống từ trên kiệu, mở miệng hỏi. Cô ta rất bối rối. Tại sao người của Lâu tộc đều đi chỉ còn lại Lâu Kim và phu nhân của hắn. Mấu chốt nhất là thi thể dị thú vậy mà vẫn còn! Người của Lâu tộc vậy mà không mang thi thể dị thú đi. "Bọn họ trở về gia tộc, thi thể dị thú này..." Lâu Kim còn chưa nói xong. Tiếng của Sầm Quy Nguyệt đã vang lên: "Tiểu Ngọc, không cần hỏi hắn nữa, vừa rồi lão tổ Lâu tộc gửi tin nhắn cho ta, nói người tên Lâm Hiên kia không phải người của Lâu tộc, thi thể dị thú cũng đưa cho Sầm tộc chúng ta. Còn đám người Lâu Kim, ta có thể tùy ý xử trí." Lâu Kim nghe vậy vẻ mặt chấn động. Trên mặt lại hiện ra nụ cười khổ. Hắn thật sự bị Lâu tộc vứt bỏ sao? Tuy nhiên, hắn không hối tiếc chút nào. "Lâu Kim, ta muốn mang dị thú này đi, ngươi có dị nghị gì không?" Tiếng nói cao quý lạnh như băng vang lên. Lâu Kim nuốt nước bọt. Hắn đương nhiên nghe nói qua đại danh của vị thánh nữ này. Hai mươi hai tuổi đã có được thực lực có thể so sánh với trưởng lão, quả thực nghịch thiên. Người đả thương dị thú lúc trước chính là vị này. Nếu dị thú này là của hắn, hắn sẽ không do dự lựa chọn giao cho Sầm Quy Nguyệt. Nhưng nghiêm khắc mà nói, dị thú này thuộc về Lâm Hiên. Lúc trước, hắn cũng chỉ nghe nói dị thú là bảotàng quý giá với bất kỳ võ giả nào.