"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 690
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… “Lâm thiếu kia, quả nhiên là tấm gương cho thế hệ, ta quyết định sau này hắn sẽ là thần tượng của ta!” “...” Mọi người nghị luận sôi nổi, tất cả đều có liên quan đến Lâm Hiên. Điều này khiến cho Lâm Hiên ít nhiều có chút xấu hổ, không khỏi cúi đầu xuống thấp một chút. Sợ bị người ta nhận ra. Nhưng rất nhanh, anh liền phát hiện làm vậy là hoàn toàn dư thừa. Bởi vì căn bản không ai biết anh cả. Lúc đó, mặc dù có người quay video và chụp ảnh. Nhưng dưới tác động của Ẩn tộc, tất cả chúng đã bị tiêu hủy. Không một phương tiện truyền thông nào dám đưa tin. Bởi vậy, người biết tướng mạo Lâm Hiên cũng không nhiều. Lúc này, một cô gái có diện mạo xinh đẹp bị một người đàn ông thô bạo tóm vào. “Xin hãy thả ta đi, cầu xin ngươi!” “Hừ, lúc trước ngươi mượn tiền ta đã nói như thế nào? Nếu như còn không trả tiền, thì lấy thân trả nợ, hiện tại không trả tiền thì cơ thể của ngươi thuộc về ông đây!” “Bà chủ, có ở đây không?” Đại hán hét to một tiếng về phía trên lầu. “Ở đây!” Tiếp theo, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm, trong tay cầm một cái quạt lá sen, mang theo vẻ mặt nịnh nọt tươi cười đi tới. “Nhìn xem hàng này có thể đáng giá bao nhiêu?” Người phụ nữ trung niên nắm cằm người phụ nữ lên, kiểm tra cẩn thận. Một lát sau nói: “Dáng người cũng không tệ lắm, dung mạo thì bình thường, nhiều nhất có thể đưa ngươi năm trăm ngàn.” “Được!” “Không, cầu xin ngươi đừng bán ta!” Cô gái khóc lóc như mưa. “Không bán ngươi, vậy trả tiền đi!” Tên đàn ông cười lạnh nói. “Cho ta một chút thời gian, ta nhất định có thể trả lại tiền cho ngươi!” “Ha ha, vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, ngươi đáng giá năm trăm ngàn, ngươi trả lại tiền cho ta chỉ được một trăm ngàn, ta đem ngươi bán đi thì có thể kiếm được năm trăm ngàn, ngươi nói ta chọn như thế nào?” Người đàn ông cười ha ha. “Năm trăm ngàn đã chuyển qua cho ngươi.” Bà chủ hiển nhiên quen biết người đàn ông này. Phỏng chừng cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này. “Đưa nó đi trang điểm và sửa soạn, chuẩn bị tiếp đãi khách!” Bà chủ nói với mấy tiểu nhị. “Tôi không đi!” Cô gái muốn chống cự. Bốp! Cô ấy vừa dứt lời đã bị bà chủ tát thẳng vào mặt. “Cho nó biết quy củ nơi này của chúng ta!” Bà chủ nói với tiểu nhị. Mấy tiểu nhị nhất thời đồng loạt xông lên, đấm đá cô gái. Ngay sau đó, cô gái đã bị đánh đập dữ dội. Tuy nhiên, khi chúng động thủ đều tránh mặt cô ấy. “Đưa nó đi trang điểm!” Bà chủ khoát tay áo. Mấy tiểu nhị nâng cô gái đã không còn chút sức phản kháng nào đưa đi.Người trong quán trà nhìn thấy cảnh nàycũng không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn nói vẫn cười.
“Lâm thiếu kia, quả nhiên là tấm gương cho thế hệ, ta quyết định sau này hắn sẽ là thần tượng của ta!”
“...”
Mọi người nghị luận sôi nổi, tất cả đều có liên quan đến Lâm Hiên.
Điều này khiến cho Lâm Hiên ít nhiều có chút xấu hổ, không khỏi cúi đầu xuống thấp một chút. Sợ bị người ta nhận ra.
Nhưng rất nhanh, anh liền phát hiện làm vậy là hoàn toàn dư thừa.
Bởi vì căn bản không ai biết anh cả.
Lúc đó, mặc dù có người quay video và chụp ảnh.
Nhưng dưới tác động của Ẩn tộc, tất cả chúng đã bị tiêu hủy.
Không một phương tiện truyền thông nào dám đưa tin.
Bởi vậy, người biết tướng mạo Lâm Hiên cũng không nhiều.
Lúc này, một cô gái có diện mạo xinh đẹp bị một người đàn ông thô bạo tóm vào.
“Xin hãy thả ta đi, cầu xin ngươi!”
“Hừ, lúc trước ngươi mượn tiền ta đã nói như thế nào? Nếu như còn không trả tiền, thì lấy thân trả nợ, hiện tại không trả tiền thì cơ thể của ngươi thuộc về ông đây!”
“Bà chủ, có ở đây không?” Đại hán hét to một tiếng về phía trên lầu.
“Ở đây!”
Tiếp theo, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm, trong tay cầm một cái quạt lá sen, mang theo vẻ mặt nịnh nọt tươi cười đi tới.
“Nhìn xem hàng này có thể đáng giá bao nhiêu?”
Người phụ nữ trung niên nắm cằm người phụ nữ lên, kiểm tra cẩn thận.
Một lát sau nói: “Dáng người cũng không tệ lắm, dung mạo thì bình thường, nhiều nhất có thể đưa ngươi năm trăm ngàn.”
“Được!”
“Không, cầu xin ngươi đừng bán ta!” Cô gái khóc lóc như mưa.
“Không bán ngươi, vậy trả tiền đi!” Tên đàn ông cười lạnh nói.
“Cho ta một chút thời gian, ta nhất định có thể trả lại tiền cho ngươi!”
“Ha ha, vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, ngươi đáng giá năm trăm ngàn, ngươi trả lại tiền cho ta chỉ được một trăm ngàn, ta đem ngươi bán đi thì có thể kiếm được năm trăm ngàn, ngươi nói ta chọn như thế nào?” Người đàn ông cười ha ha.
“Năm trăm ngàn đã chuyển qua cho ngươi.” Bà chủ hiển nhiên quen biết người đàn ông này.
Phỏng chừng cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
“Đưa nó đi trang điểm và sửa soạn, chuẩn bị tiếp đãi khách!” Bà chủ nói với mấy tiểu nhị.
“Tôi không đi!” Cô gái muốn chống cự.
Bốp!
Cô ấy vừa dứt lời đã bị bà chủ tát thẳng vào mặt.
“Cho nó biết quy củ nơi này của chúng ta!” Bà chủ nói với tiểu nhị.
Mấy tiểu nhị nhất thời đồng loạt xông lên, đấm đá cô gái.
Ngay sau đó, cô gái đã bị đánh đập dữ dội.
Tuy nhiên, khi chúng động thủ đều tránh mặt cô ấy.
“Đưa nó đi trang điểm!” Bà chủ khoát tay áo.
Mấy tiểu nhị nâng cô gái đã không còn chút sức phản kháng nào đưa đi.
Người trong quán trà nhìn thấy cảnh này
cũng không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn nói vẫn cười.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… “Lâm thiếu kia, quả nhiên là tấm gương cho thế hệ, ta quyết định sau này hắn sẽ là thần tượng của ta!” “...” Mọi người nghị luận sôi nổi, tất cả đều có liên quan đến Lâm Hiên. Điều này khiến cho Lâm Hiên ít nhiều có chút xấu hổ, không khỏi cúi đầu xuống thấp một chút. Sợ bị người ta nhận ra. Nhưng rất nhanh, anh liền phát hiện làm vậy là hoàn toàn dư thừa. Bởi vì căn bản không ai biết anh cả. Lúc đó, mặc dù có người quay video và chụp ảnh. Nhưng dưới tác động của Ẩn tộc, tất cả chúng đã bị tiêu hủy. Không một phương tiện truyền thông nào dám đưa tin. Bởi vậy, người biết tướng mạo Lâm Hiên cũng không nhiều. Lúc này, một cô gái có diện mạo xinh đẹp bị một người đàn ông thô bạo tóm vào. “Xin hãy thả ta đi, cầu xin ngươi!” “Hừ, lúc trước ngươi mượn tiền ta đã nói như thế nào? Nếu như còn không trả tiền, thì lấy thân trả nợ, hiện tại không trả tiền thì cơ thể của ngươi thuộc về ông đây!” “Bà chủ, có ở đây không?” Đại hán hét to một tiếng về phía trên lầu. “Ở đây!” Tiếp theo, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm, trong tay cầm một cái quạt lá sen, mang theo vẻ mặt nịnh nọt tươi cười đi tới. “Nhìn xem hàng này có thể đáng giá bao nhiêu?” Người phụ nữ trung niên nắm cằm người phụ nữ lên, kiểm tra cẩn thận. Một lát sau nói: “Dáng người cũng không tệ lắm, dung mạo thì bình thường, nhiều nhất có thể đưa ngươi năm trăm ngàn.” “Được!” “Không, cầu xin ngươi đừng bán ta!” Cô gái khóc lóc như mưa. “Không bán ngươi, vậy trả tiền đi!” Tên đàn ông cười lạnh nói. “Cho ta một chút thời gian, ta nhất định có thể trả lại tiền cho ngươi!” “Ha ha, vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, ngươi đáng giá năm trăm ngàn, ngươi trả lại tiền cho ta chỉ được một trăm ngàn, ta đem ngươi bán đi thì có thể kiếm được năm trăm ngàn, ngươi nói ta chọn như thế nào?” Người đàn ông cười ha ha. “Năm trăm ngàn đã chuyển qua cho ngươi.” Bà chủ hiển nhiên quen biết người đàn ông này. Phỏng chừng cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này. “Đưa nó đi trang điểm và sửa soạn, chuẩn bị tiếp đãi khách!” Bà chủ nói với mấy tiểu nhị. “Tôi không đi!” Cô gái muốn chống cự. Bốp! Cô ấy vừa dứt lời đã bị bà chủ tát thẳng vào mặt. “Cho nó biết quy củ nơi này của chúng ta!” Bà chủ nói với tiểu nhị. Mấy tiểu nhị nhất thời đồng loạt xông lên, đấm đá cô gái. Ngay sau đó, cô gái đã bị đánh đập dữ dội. Tuy nhiên, khi chúng động thủ đều tránh mặt cô ấy. “Đưa nó đi trang điểm!” Bà chủ khoát tay áo. Mấy tiểu nhị nâng cô gái đã không còn chút sức phản kháng nào đưa đi.Người trong quán trà nhìn thấy cảnh nàycũng không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn nói vẫn cười.