"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 692

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nói không chừng là có ý đồ bất chính.  Bởi vậy, đối phương trực tiếp ra tay.  Đối mặt đại đao chém tới, Lâm Hiên nhanh chóng xuất thủ, một ngón tay chỉ vào ngực người nọ.  Phụt!  Ngực người nọ lập tức xuất hiện một cái lỗ máu, người ngã thẳng xuống.  Thật sự đã bị Lâm Hiên đâm chết bằng một ngón tay.  Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người trong quán trà hơi thay đổi.  Mặc dù, tộc nhân vừa rồi cùng lắm chỉ có cảnh giới Võ Vương địa cấp.  Nhưng người có thể dùng một ngón tay đâm chết Võ Vương địa cấp, ít nhất cũng phải là Võ Vương Thiên cấp, thậm chí là Võ Hoàng sơ cấp.  "Ha ha ha, thế nào, chủ nhân ta lợi hại không!" Ba Ngàn vô cùng đắc ý nói.  "Tiểu tử, ngươi là ai, vì sao lại tới nơi này?" Lúc này, một người trung niên âm trầm đi tới.  Năng lượng dao động cường đại dâng lên từ trên người hắn.  Là một gã Võ Hoàng địa cấp!  "Ngươi còn không xứng biết chủ nhân của ta là ai!" Ba Ngàn khinh thường nói.  "Vậy ngươi nói xem, chủ nhân của ngươi cần mấy ngón tay để giết ta?" Người trung niên âm trầm kia lạnh lùng nói.  "Vẫn là một ngón tay!" Ba Ngàn dùng đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ vào từng người một.  "Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng có vài phần thực lực là có thể muốn làm gì thì làm, thế giới này rất lớn!" Người trung niên kia trầm giọng nói.  "Ngươi muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Ba Ngàn không kiên nhẫn nói.  "Tốt, vậy cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là cường giả chân chính!" Người trung niên hừ nhẹ một tiếng, sau đó hắn bày ra một tư thế.  "Một chiêu này của ta, tên là Kim Cương Chưởng, tiểu tử, ngươi phải cẩn thận!"  Sau một khắc, bàn tay của người trung niên âm trầm kia hoàn toàn biến thành màu vàng, giống như được tạo thành từ vàng thật vậy.  Khi sử dụng chiêu này, bàn tay của hắn sẽ trở nên bất khả xâm phạm.  Bàn tay màu vàng trực tiếp đánh tới phía Lâm Hiên.  Lâm Hiên vẫn chỉ dùng một ngón tay chọc qua như trước.  Thấy Lâm Hiên vậy mà dám dùng đầu ngón tay chọc Kim Cương Chưởng của mình, người trung niên nhe răng nở nụ cười.  Kim Cương Chưởng của hắn vô cùng cương mãnh, đừng nói là một ngón tay, cho dù là ngón tay hợp kim titan cũng sẽ bị đập nát.  Phốc phốc!  Một tiếng động khó chịu vang lên. Sau một khắc, giống như có một viên đạn bắn tỉa đánh vào lòng bàn tay của người trung niên kia. ‘Đạn bắn tỉa’ trong nháy mắt xuyên qua bàn tay của hắn, hơn nữa còn xuyên thấu toàn bộ cánh tay của hắn! Bàn tay và bả vai của hắn đều xuất hiện một cái lỗ máu thật lớn. Hiển nhiên, nếu như một đầu ngón tay này không phải chỉ vào lòngbàn tay của hắn mà là chỉ vào chỗ yếu hại, thì hắn cũng đã mất mạng. 

Nói không chừng là có ý đồ bất chính.  

Bởi vậy, đối phương trực tiếp ra tay.  

Đối mặt đại đao chém tới, Lâm Hiên nhanh chóng xuất thủ, một ngón tay chỉ vào ngực người nọ.  

Phụt!  

Ngực người nọ lập tức xuất hiện một cái lỗ máu, người ngã thẳng xuống.  

Thật sự đã bị Lâm Hiên đâm chết bằng một ngón tay.  

Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người trong quán trà hơi thay đổi.  

Mặc dù, tộc nhân vừa rồi cùng lắm chỉ có cảnh giới Võ Vương địa cấp.  

Nhưng người có thể dùng một ngón tay đâm chết Võ Vương địa cấp, ít nhất cũng phải là Võ Vương Thiên cấp, thậm chí là Võ Hoàng sơ cấp.  

"Ha ha ha, thế nào, chủ nhân ta lợi hại không!" Ba Ngàn vô cùng đắc ý nói.  

"Tiểu tử, ngươi là ai, vì sao lại tới nơi này?" Lúc này, một người trung niên âm trầm đi tới.  

Năng lượng dao động cường đại dâng lên từ trên người hắn.  

Là một gã Võ Hoàng địa cấp!  

"Ngươi còn không xứng biết chủ nhân của ta là ai!" Ba Ngàn khinh thường nói.  

"Vậy ngươi nói xem, chủ nhân của ngươi cần mấy ngón tay để giết ta?" Người trung niên âm trầm kia lạnh lùng nói.  

"Vẫn là một ngón tay!" Ba Ngàn dùng đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ vào từng người một.  

"Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng có vài phần thực lực là có thể muốn làm gì thì làm, thế giới này rất lớn!" Người trung niên kia trầm giọng nói.  

"Ngươi muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Ba Ngàn không kiên nhẫn nói.  

"Tốt, vậy cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là cường giả chân chính!" Người trung niên hừ nhẹ một tiếng, sau đó hắn bày ra một tư thế.  

"Một chiêu này của ta, tên là Kim Cương Chưởng, tiểu tử, ngươi phải cẩn thận!"  

Sau một khắc, bàn tay của người trung niên âm trầm kia hoàn toàn biến thành màu vàng, giống như được tạo thành từ vàng thật vậy.  

Khi sử dụng chiêu này, bàn tay của hắn sẽ trở nên bất khả xâm phạm.  

Bàn tay màu vàng trực tiếp đánh tới phía Lâm Hiên.  

Lâm Hiên vẫn chỉ dùng một ngón tay chọc qua như trước.  

Thấy Lâm Hiên vậy mà dám dùng đầu ngón tay chọc Kim Cương Chưởng của mình, người trung niên nhe răng nở nụ cười.  

Kim Cương Chưởng của hắn vô cùng cương mãnh, đừng nói là một ngón tay, cho dù là ngón tay hợp kim titan cũng sẽ bị đập nát.  

Phốc phốc!  

Một tiếng động khó chịu vang lên. 

Sau một khắc, giống như có một viên đạn bắn tỉa đánh vào lòng bàn tay của người trung niên kia. 

‘Đạn bắn tỉa’ trong nháy mắt xuyên qua bàn tay của hắn, hơn nữa còn xuyên thấu toàn bộ cánh tay của hắn! 

Bàn tay và bả vai của hắn đều xuất hiện một cái lỗ máu thật lớn. 

Hiển nhiên, nếu như một đầu ngón tay này không phải chỉ vào lòng

bàn tay của hắn mà là chỉ vào chỗ yếu hại, thì hắn cũng đã mất mạng. 

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nói không chừng là có ý đồ bất chính.  Bởi vậy, đối phương trực tiếp ra tay.  Đối mặt đại đao chém tới, Lâm Hiên nhanh chóng xuất thủ, một ngón tay chỉ vào ngực người nọ.  Phụt!  Ngực người nọ lập tức xuất hiện một cái lỗ máu, người ngã thẳng xuống.  Thật sự đã bị Lâm Hiên đâm chết bằng một ngón tay.  Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người trong quán trà hơi thay đổi.  Mặc dù, tộc nhân vừa rồi cùng lắm chỉ có cảnh giới Võ Vương địa cấp.  Nhưng người có thể dùng một ngón tay đâm chết Võ Vương địa cấp, ít nhất cũng phải là Võ Vương Thiên cấp, thậm chí là Võ Hoàng sơ cấp.  "Ha ha ha, thế nào, chủ nhân ta lợi hại không!" Ba Ngàn vô cùng đắc ý nói.  "Tiểu tử, ngươi là ai, vì sao lại tới nơi này?" Lúc này, một người trung niên âm trầm đi tới.  Năng lượng dao động cường đại dâng lên từ trên người hắn.  Là một gã Võ Hoàng địa cấp!  "Ngươi còn không xứng biết chủ nhân của ta là ai!" Ba Ngàn khinh thường nói.  "Vậy ngươi nói xem, chủ nhân của ngươi cần mấy ngón tay để giết ta?" Người trung niên âm trầm kia lạnh lùng nói.  "Vẫn là một ngón tay!" Ba Ngàn dùng đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ vào từng người một.  "Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng có vài phần thực lực là có thể muốn làm gì thì làm, thế giới này rất lớn!" Người trung niên kia trầm giọng nói.  "Ngươi muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Ba Ngàn không kiên nhẫn nói.  "Tốt, vậy cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là cường giả chân chính!" Người trung niên hừ nhẹ một tiếng, sau đó hắn bày ra một tư thế.  "Một chiêu này của ta, tên là Kim Cương Chưởng, tiểu tử, ngươi phải cẩn thận!"  Sau một khắc, bàn tay của người trung niên âm trầm kia hoàn toàn biến thành màu vàng, giống như được tạo thành từ vàng thật vậy.  Khi sử dụng chiêu này, bàn tay của hắn sẽ trở nên bất khả xâm phạm.  Bàn tay màu vàng trực tiếp đánh tới phía Lâm Hiên.  Lâm Hiên vẫn chỉ dùng một ngón tay chọc qua như trước.  Thấy Lâm Hiên vậy mà dám dùng đầu ngón tay chọc Kim Cương Chưởng của mình, người trung niên nhe răng nở nụ cười.  Kim Cương Chưởng của hắn vô cùng cương mãnh, đừng nói là một ngón tay, cho dù là ngón tay hợp kim titan cũng sẽ bị đập nát.  Phốc phốc!  Một tiếng động khó chịu vang lên. Sau một khắc, giống như có một viên đạn bắn tỉa đánh vào lòng bàn tay của người trung niên kia. ‘Đạn bắn tỉa’ trong nháy mắt xuyên qua bàn tay của hắn, hơn nữa còn xuyên thấu toàn bộ cánh tay của hắn! Bàn tay và bả vai của hắn đều xuất hiện một cái lỗ máu thật lớn. Hiển nhiên, nếu như một đầu ngón tay này không phải chỉ vào lòngbàn tay của hắn mà là chỉ vào chỗ yếu hại, thì hắn cũng đã mất mạng. 

Chương 692