"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 815
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lâm Hiên nhất thời cảm thấy chán nản. Sư tỷ, ngươi cũng thật nghịch ngợm. Không thể cho, vậy vừa rồi ngươi vừa đan len à? Thấy vẻ mặt Lâm Hiên chán nản, Ca Phù Diêu đau lòng nói: “Có thể nhịn được không? Nếu không thể nhịn được, để ta lên.” Tuy rằng Sát Đế nói nàng là điểm mấu chốt trong mấu chốt. Nhưng nàng cũng không cần nhất định phải nghe theo. Dù sao không phải còn có đại sư tỷ và nhị sư tỷ sao? Lâm Hiên thì ngược lại, lúc này hắn đã khôi phục một phần lý trí. Hắn nói: “Quên đi, sư tỷ, nếu sư phụ đã nói như vậy, khẳng định chắc chắn có đạo lý của hắn.” Đối với Sát Đế, Lâm Hiên vẫn luôn rất tin tưởng hắn. Lâm Hiên hắn sẽ không nghi ngờ lung tung. Thấy Lâm Hiên thế nhưng vẫn khống chế được, Ca Phù Diêu trêu chọc nói: “ Sư đệ, lực khống chế của ngươi cũng không tệ nha, cũng không giống như những gà mới có thể làm được, thành thật khai báo mau, sau khi ngươi xuống núi, có phải đã gieo tai hoạ cho không ít nữ nhân rồi phải không?” “Ơ...” Nhất thời Lâm Hiên ngơ ngác. Đó là sự thật. Trong khoảng thời gian xuống núi này, bên cạnh hắn cũng không hề thiếu nữ nhân. Tính ra thì, hắn đã có rất nhiều phụ nữ. Bạch Vô Thường, Âu Dương Băng Tình, Độc nương tử, Sơ Nguyệt, Hà Hoan, Đinh Đang, Lâu Mãn Nguyệt, Kim bé bự… Không tính thì không biết, tính rồi thì thật giật mình. Bất tri bất giác, thế nhưng hắn đã có quan hệ với nhiều nữ nhân như vậy. Thích hợp làm một vị ‘Hải Vương’ rồi đó. Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hiên, Ca Phù Diêu lập tức hiểu, nhưng mà nàng cũng không tức giận, khẽ cười nói: “Bị ta đoán trúng rồi sao, mau, nói xem là có bao nhiêu người?” “Có khoảng …1234567 gì đó…” Lâm Hiên xấu hổ nói. “Không hổ là sư đệ của ta, thận kỳ lân này, không hề uổng phí chút nào.” Ai ngờ, nghe Lâm Hiên nói như vậy, thế nhưng Ca Phù Diêu còn có chút hưng phấn. “Trong đó có mấy vị sư tỷ?” Ca Phù Diêu hỏi. Lâm Hiên lắc lắc đầu. “Không có ai cả? Không, không phải chứ? Đám tiểu yêu tinh kia đã sớm dòm ngó muốn thử qua thân thể kỳ lân của ngươi, sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy sao?” Ca Phù Diêu có chút khó có thể tin được. “Sau khi xuống núi, ngoại trừ Như Sơ sư tỷ, ta còn gặp qua Cẩm Nhi và Long Ý sư tỷ.” Lâm Hiên sờ sờ mũi nói.
Lâm Hiên nhất thời cảm thấy chán nản.
Sư tỷ, ngươi cũng thật nghịch ngợm.
Không thể cho, vậy vừa rồi ngươi vừa đan len à?
Thấy vẻ mặt Lâm Hiên chán nản, Ca Phù Diêu đau lòng nói: “Có thể nhịn được không? Nếu không thể nhịn được, để ta lên.”
Tuy rằng Sát Đế nói nàng là điểm mấu chốt trong mấu chốt.
Nhưng nàng cũng không cần nhất định phải nghe theo.
Dù sao không phải còn có đại sư tỷ và nhị sư tỷ sao?
Lâm Hiên thì ngược lại, lúc này hắn đã khôi phục một phần lý trí.
Hắn nói: “Quên đi, sư tỷ, nếu sư phụ đã nói như vậy, khẳng định chắc chắn có đạo lý của hắn.”
Đối với Sát Đế, Lâm Hiên vẫn luôn rất tin tưởng hắn.
Lâm Hiên hắn sẽ không nghi ngờ lung tung.
Thấy Lâm Hiên thế nhưng vẫn khống chế được, Ca Phù Diêu trêu chọc nói: “ Sư đệ, lực khống chế của ngươi cũng không tệ nha, cũng không giống như những gà mới có thể làm được, thành thật khai báo mau, sau khi ngươi xuống núi, có phải đã gieo tai hoạ cho không ít nữ nhân rồi phải không?”
“Ơ...” Nhất thời Lâm Hiên ngơ ngác.
Đó là sự thật.
Trong khoảng thời gian xuống núi này, bên cạnh hắn cũng không hề thiếu nữ nhân.
Tính ra thì, hắn đã có rất nhiều phụ nữ.
Bạch Vô Thường, Âu Dương Băng Tình, Độc nương tử, Sơ Nguyệt, Hà Hoan, Đinh Đang, Lâu Mãn Nguyệt, Kim bé bự…
Không tính thì không biết, tính rồi thì thật giật mình.
Bất tri bất giác, thế nhưng hắn đã có quan hệ với nhiều nữ nhân như vậy.
Thích hợp làm một vị ‘Hải Vương’ rồi đó.
Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hiên, Ca Phù Diêu lập tức hiểu, nhưng mà nàng cũng không tức giận, khẽ cười nói: “Bị ta đoán trúng rồi sao, mau, nói xem là có bao nhiêu người?”
“Có khoảng …1234567 gì đó…” Lâm Hiên xấu hổ nói.
“Không hổ là sư đệ của ta, thận kỳ lân này, không hề uổng phí chút nào.” Ai ngờ, nghe Lâm Hiên nói như vậy, thế nhưng Ca Phù Diêu còn có chút hưng phấn.
“Trong đó có mấy vị sư tỷ?” Ca Phù Diêu hỏi.
Lâm Hiên lắc lắc đầu.
“Không có ai cả? Không, không phải chứ? Đám tiểu yêu tinh kia đã sớm dòm ngó muốn thử qua thân thể kỳ lân của ngươi, sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy sao?” Ca Phù Diêu có chút khó có thể tin được.
“Sau khi xuống núi, ngoại trừ Như Sơ sư tỷ, ta còn gặp qua Cẩm Nhi và Long Ý sư tỷ.” Lâm Hiên sờ sờ mũi nói.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lâm Hiên nhất thời cảm thấy chán nản. Sư tỷ, ngươi cũng thật nghịch ngợm. Không thể cho, vậy vừa rồi ngươi vừa đan len à? Thấy vẻ mặt Lâm Hiên chán nản, Ca Phù Diêu đau lòng nói: “Có thể nhịn được không? Nếu không thể nhịn được, để ta lên.” Tuy rằng Sát Đế nói nàng là điểm mấu chốt trong mấu chốt. Nhưng nàng cũng không cần nhất định phải nghe theo. Dù sao không phải còn có đại sư tỷ và nhị sư tỷ sao? Lâm Hiên thì ngược lại, lúc này hắn đã khôi phục một phần lý trí. Hắn nói: “Quên đi, sư tỷ, nếu sư phụ đã nói như vậy, khẳng định chắc chắn có đạo lý của hắn.” Đối với Sát Đế, Lâm Hiên vẫn luôn rất tin tưởng hắn. Lâm Hiên hắn sẽ không nghi ngờ lung tung. Thấy Lâm Hiên thế nhưng vẫn khống chế được, Ca Phù Diêu trêu chọc nói: “ Sư đệ, lực khống chế của ngươi cũng không tệ nha, cũng không giống như những gà mới có thể làm được, thành thật khai báo mau, sau khi ngươi xuống núi, có phải đã gieo tai hoạ cho không ít nữ nhân rồi phải không?” “Ơ...” Nhất thời Lâm Hiên ngơ ngác. Đó là sự thật. Trong khoảng thời gian xuống núi này, bên cạnh hắn cũng không hề thiếu nữ nhân. Tính ra thì, hắn đã có rất nhiều phụ nữ. Bạch Vô Thường, Âu Dương Băng Tình, Độc nương tử, Sơ Nguyệt, Hà Hoan, Đinh Đang, Lâu Mãn Nguyệt, Kim bé bự… Không tính thì không biết, tính rồi thì thật giật mình. Bất tri bất giác, thế nhưng hắn đã có quan hệ với nhiều nữ nhân như vậy. Thích hợp làm một vị ‘Hải Vương’ rồi đó. Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hiên, Ca Phù Diêu lập tức hiểu, nhưng mà nàng cũng không tức giận, khẽ cười nói: “Bị ta đoán trúng rồi sao, mau, nói xem là có bao nhiêu người?” “Có khoảng …1234567 gì đó…” Lâm Hiên xấu hổ nói. “Không hổ là sư đệ của ta, thận kỳ lân này, không hề uổng phí chút nào.” Ai ngờ, nghe Lâm Hiên nói như vậy, thế nhưng Ca Phù Diêu còn có chút hưng phấn. “Trong đó có mấy vị sư tỷ?” Ca Phù Diêu hỏi. Lâm Hiên lắc lắc đầu. “Không có ai cả? Không, không phải chứ? Đám tiểu yêu tinh kia đã sớm dòm ngó muốn thử qua thân thể kỳ lân của ngươi, sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy sao?” Ca Phù Diêu có chút khó có thể tin được. “Sau khi xuống núi, ngoại trừ Như Sơ sư tỷ, ta còn gặp qua Cẩm Nhi và Long Ý sư tỷ.” Lâm Hiên sờ sờ mũi nói.