"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 832
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Tiếp theo, đậy nắp của bể nước lại. “Ùng ục, ùng ục!” Bởi vì trong bể nước phủ đầy chất lỏng màu đỏ nên sau khi những người phụ nữ kia bị ném vào, họ thậm chí còn không thể hét lên được. Chỉ có thùng nước rung lắc dữ dội và những tiếng rên rỉ không ngừng là thể hiện được sự đau đớn, tuyệt vọng của người phụ nữ. Bể nước lắc lư một đến hai phút, sau đó yên lặng không chuyển động nữa. Tiếp theo, một người lấy đất sét, bịt chặt miệng bể nước lại. Nó giống như dưa chua đang chờ lên men. Cảnh này trực tiếp khiến những người phụ nữ khác sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất. “Cứu mạng, cứu mạng!” Những người phụ nữ hét lên. Khương Phán hiểu rõ, đây là lý do lúc trước cô nghe bảo vệ nhà xưởng bên cạnh báo cáo, nói rằng luôn nghe thấy có tiếng phụ nữ thét chói tai. Nghi ngờ là ma ám nên nhờ cô đến gặp thầy phong thủy xem thử.Khương Phán là một người vô thần. Cô không tin vào chuyện ma quỷ. Bởi vậy cô mới tìm mấy người vệ sĩ, chuẩn bị đến thăm dò, tìm hiểu. Không nghĩ tới lại khiến họ mất mạng. Cô biết bí mật của đối phương, phỏng chừng cũng không sống được. Quan trọng là cái chết như vậy cũng quá thảm khốc. Trực tiếp ném người sống vào bể nước rồi dìm chết. Sau đó, ngâm như ngâm dưa chua. Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy tê dại cả đầu. Có lẽ nhân viên bảo vệ đã nghe thấy tiếng la hét của những người phụ nữ. Chính những người phụ nữ này đã làm vậy trước khi họ bị ném vào bể nước. “Khương tổng, chọn một bể đi?” Bà lão gầy gò nhìn Khương Phán rồi cười. Trong đôi mắt tuyệt mỹ của Khương Phán tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Phải làm sao bây giờ, phải làm gì mới được? Ai có thể cứu cô? Khương Phán chẳng qua chỉ là một người phụ nữ công sở. Thông thường nhiều nhất cũng chỉ gặp bắt cóc, tạt sơn và các loại thủ đoạn khác. Nhưng những thứ đó không thể so sánh được với thứ kh ủng bố cô đang thấy hiện tại. “A a!” Những người phụ nữ hét lên kinh hoàng. Nhưng vẫn không thể thay đổi số phận bị ném vào bểnước để ngâm.
Tiếp theo, đậy nắp của bể nước lại.
“Ùng ục, ùng ục!”
Bởi vì trong bể nước phủ đầy chất lỏng màu đỏ nên sau khi những người phụ nữ kia bị ném vào, họ thậm chí còn không thể hét lên được.
Chỉ có thùng nước rung lắc dữ dội và những tiếng rên rỉ không ngừng là thể hiện được sự đau đớn, tuyệt vọng của người phụ nữ.
Bể nước lắc lư một đến hai phút, sau đó yên lặng không chuyển động nữa.
Tiếp theo, một người lấy đất sét, bịt chặt miệng bể nước lại.
Nó giống như dưa chua đang chờ lên men.
Cảnh này trực tiếp khiến những người phụ nữ khác sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Những người phụ nữ hét lên.
Khương Phán hiểu rõ, đây là lý do lúc trước cô nghe bảo vệ nhà xưởng bên cạnh báo cáo, nói rằng luôn nghe thấy có tiếng phụ nữ thét chói tai.
Nghi ngờ là ma ám nên nhờ cô đến gặp thầy phong thủy xem thử.
Khương Phán là một người vô thần.
Cô không tin vào chuyện ma quỷ.
Bởi vậy cô mới tìm mấy người vệ sĩ, chuẩn bị đến thăm dò, tìm hiểu.
Không nghĩ tới lại khiến họ mất mạng.
Cô biết bí mật của đối phương, phỏng chừng cũng không sống được.
Quan trọng là cái chết như vậy cũng quá thảm khốc.
Trực tiếp ném người sống vào bể nước rồi dìm chết.
Sau đó, ngâm như ngâm dưa chua.
Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy tê dại cả đầu.
Có lẽ nhân viên bảo vệ đã nghe thấy tiếng la hét của những người phụ nữ.
Chính những người phụ nữ này đã làm vậy trước khi họ bị ném vào bể nước.
“Khương tổng, chọn một bể đi?” Bà lão gầy gò nhìn Khương Phán rồi cười.
Trong đôi mắt tuyệt mỹ của Khương Phán tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Phải làm sao bây giờ, phải làm gì mới được?
Ai có thể cứu cô?
Khương Phán chẳng qua chỉ là một người phụ nữ công sở.
Thông thường nhiều nhất cũng chỉ gặp bắt cóc, tạt sơn và các loại thủ đoạn khác.
Nhưng những thứ đó không thể so sánh được với thứ kh ủng bố cô đang thấy hiện tại.
“A a!”
Những người phụ nữ hét lên kinh hoàng.
Nhưng vẫn không thể thay đổi số phận bị ném vào bể
nước để ngâm.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Tiếp theo, đậy nắp của bể nước lại. “Ùng ục, ùng ục!” Bởi vì trong bể nước phủ đầy chất lỏng màu đỏ nên sau khi những người phụ nữ kia bị ném vào, họ thậm chí còn không thể hét lên được. Chỉ có thùng nước rung lắc dữ dội và những tiếng rên rỉ không ngừng là thể hiện được sự đau đớn, tuyệt vọng của người phụ nữ. Bể nước lắc lư một đến hai phút, sau đó yên lặng không chuyển động nữa. Tiếp theo, một người lấy đất sét, bịt chặt miệng bể nước lại. Nó giống như dưa chua đang chờ lên men. Cảnh này trực tiếp khiến những người phụ nữ khác sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất. “Cứu mạng, cứu mạng!” Những người phụ nữ hét lên. Khương Phán hiểu rõ, đây là lý do lúc trước cô nghe bảo vệ nhà xưởng bên cạnh báo cáo, nói rằng luôn nghe thấy có tiếng phụ nữ thét chói tai. Nghi ngờ là ma ám nên nhờ cô đến gặp thầy phong thủy xem thử.Khương Phán là một người vô thần. Cô không tin vào chuyện ma quỷ. Bởi vậy cô mới tìm mấy người vệ sĩ, chuẩn bị đến thăm dò, tìm hiểu. Không nghĩ tới lại khiến họ mất mạng. Cô biết bí mật của đối phương, phỏng chừng cũng không sống được. Quan trọng là cái chết như vậy cũng quá thảm khốc. Trực tiếp ném người sống vào bể nước rồi dìm chết. Sau đó, ngâm như ngâm dưa chua. Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy tê dại cả đầu. Có lẽ nhân viên bảo vệ đã nghe thấy tiếng la hét của những người phụ nữ. Chính những người phụ nữ này đã làm vậy trước khi họ bị ném vào bể nước. “Khương tổng, chọn một bể đi?” Bà lão gầy gò nhìn Khương Phán rồi cười. Trong đôi mắt tuyệt mỹ của Khương Phán tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Phải làm sao bây giờ, phải làm gì mới được? Ai có thể cứu cô? Khương Phán chẳng qua chỉ là một người phụ nữ công sở. Thông thường nhiều nhất cũng chỉ gặp bắt cóc, tạt sơn và các loại thủ đoạn khác. Nhưng những thứ đó không thể so sánh được với thứ kh ủng bố cô đang thấy hiện tại. “A a!” Những người phụ nữ hét lên kinh hoàng. Nhưng vẫn không thể thay đổi số phận bị ném vào bểnước để ngâm.