"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 847

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nhưng hiện tại, hắn đã có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.  Cũng có lực chống cự không nhỏ với mỹ nữ.  Nếu không, đối mặt với mấy lần câu dẫn của Thẩm Ngạo Tuyết, chỉ sợ hắn đã sớm thích Thẩm Ngạo Tuyết rồi.  Hai tay Thẩm Ngạo Tuyết ôm hai má Lâm Hiên, mạnh mẽ ép Lâm Hiên nhìn thẳng nàng, sau đó gằn từng chữ nói: "Ngươi chưa từng bám lấy cô ta!"  "Chẳng những ngươi không có bám lấy cô ta, ngược lại, là cô ta đang bám lấy ngươi!"  "Từ trước đến nay nam nhân sẽ không quý trọng loại nữ nhân dễ dàng có được này."  "Mà Thẩm Ngạo Tuyết ta thì khác, Lâm Hiên ngươi từng lụy tình bám lấy ta, hận không thể uống nước rửa chân của ta. Trước kia ta đối xử với ngươi như vậy, không để ngươi vào mắt, sai khiến ngươi như chó. Hiện giờ ngươi lợi hại rồi, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn dạy dỗ ta, cho ta biết sự lợi hại của ngươi?"  Lời của Thẩm Ngạo Tuyết không ngừng kích thích Lâm Hiên.  Tuy rằng, Lâm Hiên cảm thấy lời Thẩm Ngạo Tuyết nói hầu hết là xuyên tạc.  Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng hắn vậy mà cảm thấy nàng nói thật mẹ nó có đạo lý.  "Lâm Hiên, sao ngươi không nói lời nào? Ngươi có thấy ta nói đúng không?" Thẩm Ngạo Tuyết tiếp tục nói.  "Cho dù ta thích thì đó cũng là thích Thẩm Ngạo Tuyết trước kia, ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi xem, hèn hạ bám lấy ta dai như đỉa." Lâm Hiên lạnh nhạt nói.  "Lâm Hiên, ngươi còn nói ta hèn hạ, kỳ thật ngươi cũng hèn hạ, ngươi vậy mà thích bộ dạng ta khi ngược đãi ngươi!" Thẩm Ngạo Tuyết trêu chọc cười nói: "Nếu như ngươi còn thích ta trước kia, ta cũng có thể trở về Thẩm Ngạo Tuyết khi xưa, ta có thể tiếp tục cho ngươi làm con chó hèn hạ cứ bám lấy ta!"  "Cút!" Lâm Hiên tức giận mắng.  Thẩm Ngạo Tuyết này thật buồn cười, vậy mà còn muốn hắn tiếp tục bám lấy nàng.  Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết vậy mà chủ động buông Lâm Hiên ra.  Sau đó cô mặc quần áo vào.  Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm.  Đối mặt với một người phụ nữ như Thẩm Ngạo Tuyết.  Thực sự, không có người đàn ông nào có thể từ chối.  Vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được.  Nhất là khi Thẩm Ngạo Tuyết nói, hắn không muốn dạy dỗ nàng, để cho nàng biết sự lợi hại của hắn sao.  Hắn thật sự rất muốn cho Thẩm Ngạo Tuyết biết được sự lợi hại của hắn.  Nhưng muốn chịu được sức lực của Lâm Hiên.  Ít nhất phải có tu vi Thiên Tông.  Mà Thẩm Ngạo Tuyết chỉ là mộtngười bình thường.  

Nhưng hiện tại, hắn đã có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.  

Cũng có lực chống cự không nhỏ với mỹ nữ.  

Nếu không, đối mặt với mấy lần câu dẫn của Thẩm Ngạo Tuyết, chỉ sợ hắn đã sớm thích Thẩm Ngạo Tuyết rồi.  

Hai tay Thẩm Ngạo Tuyết ôm hai má Lâm Hiên, mạnh mẽ ép Lâm Hiên nhìn thẳng nàng, sau đó gằn từng chữ nói: "Ngươi chưa từng bám lấy cô ta!"  

"Chẳng những ngươi không có bám lấy cô ta, ngược lại, là cô ta đang bám lấy ngươi!"  

"Từ trước đến nay nam nhân sẽ không quý trọng loại nữ nhân dễ dàng có được này."  

"Mà Thẩm Ngạo Tuyết ta thì khác, Lâm Hiên ngươi từng lụy tình bám lấy ta, hận không thể uống nước rửa chân của ta. Trước kia ta đối xử với ngươi như vậy, không để ngươi vào mắt, sai khiến ngươi như chó. Hiện giờ ngươi lợi hại rồi, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn dạy dỗ ta, cho ta biết sự lợi hại của ngươi?"  

Lời của Thẩm Ngạo Tuyết không ngừng kích thích Lâm Hiên.  

Tuy rằng, Lâm Hiên cảm thấy lời Thẩm Ngạo Tuyết nói hầu hết là xuyên tạc.  

Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng hắn vậy mà cảm thấy nàng nói thật mẹ nó có đạo lý.  

"Lâm Hiên, sao ngươi không nói lời nào? Ngươi có thấy ta nói đúng không?" Thẩm Ngạo Tuyết tiếp tục nói.  

"Cho dù ta thích thì đó cũng là thích Thẩm Ngạo Tuyết trước kia, ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi xem, hèn hạ bám lấy ta dai như đỉa." Lâm Hiên lạnh nhạt nói.  

"Lâm Hiên, ngươi còn nói ta hèn hạ, kỳ thật ngươi cũng hèn hạ, ngươi vậy mà thích bộ dạng ta khi ngược đãi ngươi!" Thẩm Ngạo Tuyết trêu chọc cười nói: "Nếu như ngươi còn thích ta trước kia, ta cũng có thể trở về Thẩm Ngạo Tuyết khi xưa, ta có thể tiếp tục cho ngươi làm con chó hèn hạ cứ bám lấy ta!"  

"Cút!" Lâm Hiên tức giận mắng.  

Thẩm Ngạo Tuyết này thật buồn cười, vậy mà còn muốn hắn tiếp tục bám lấy nàng.  

Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết vậy mà chủ động buông Lâm Hiên ra.  

Sau đó cô mặc quần áo vào.  

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm.  

Đối mặt với một người phụ nữ như Thẩm Ngạo Tuyết.  

Thực sự, không có người đàn ông nào có thể từ chối.  

Vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được.  

Nhất là khi Thẩm Ngạo Tuyết nói, hắn không muốn dạy dỗ nàng, để cho nàng biết sự lợi hại của hắn sao.  

Hắn thật sự rất muốn cho Thẩm Ngạo Tuyết biết được sự lợi hại của hắn.  

Nhưng muốn chịu được sức lực của Lâm Hiên.  

Ít nhất phải có tu vi Thiên Tông.  

Mà Thẩm Ngạo Tuyết chỉ là một

người bình thường.  

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nhưng hiện tại, hắn đã có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.  Cũng có lực chống cự không nhỏ với mỹ nữ.  Nếu không, đối mặt với mấy lần câu dẫn của Thẩm Ngạo Tuyết, chỉ sợ hắn đã sớm thích Thẩm Ngạo Tuyết rồi.  Hai tay Thẩm Ngạo Tuyết ôm hai má Lâm Hiên, mạnh mẽ ép Lâm Hiên nhìn thẳng nàng, sau đó gằn từng chữ nói: "Ngươi chưa từng bám lấy cô ta!"  "Chẳng những ngươi không có bám lấy cô ta, ngược lại, là cô ta đang bám lấy ngươi!"  "Từ trước đến nay nam nhân sẽ không quý trọng loại nữ nhân dễ dàng có được này."  "Mà Thẩm Ngạo Tuyết ta thì khác, Lâm Hiên ngươi từng lụy tình bám lấy ta, hận không thể uống nước rửa chân của ta. Trước kia ta đối xử với ngươi như vậy, không để ngươi vào mắt, sai khiến ngươi như chó. Hiện giờ ngươi lợi hại rồi, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn dạy dỗ ta, cho ta biết sự lợi hại của ngươi?"  Lời của Thẩm Ngạo Tuyết không ngừng kích thích Lâm Hiên.  Tuy rằng, Lâm Hiên cảm thấy lời Thẩm Ngạo Tuyết nói hầu hết là xuyên tạc.  Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng hắn vậy mà cảm thấy nàng nói thật mẹ nó có đạo lý.  "Lâm Hiên, sao ngươi không nói lời nào? Ngươi có thấy ta nói đúng không?" Thẩm Ngạo Tuyết tiếp tục nói.  "Cho dù ta thích thì đó cũng là thích Thẩm Ngạo Tuyết trước kia, ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi xem, hèn hạ bám lấy ta dai như đỉa." Lâm Hiên lạnh nhạt nói.  "Lâm Hiên, ngươi còn nói ta hèn hạ, kỳ thật ngươi cũng hèn hạ, ngươi vậy mà thích bộ dạng ta khi ngược đãi ngươi!" Thẩm Ngạo Tuyết trêu chọc cười nói: "Nếu như ngươi còn thích ta trước kia, ta cũng có thể trở về Thẩm Ngạo Tuyết khi xưa, ta có thể tiếp tục cho ngươi làm con chó hèn hạ cứ bám lấy ta!"  "Cút!" Lâm Hiên tức giận mắng.  Thẩm Ngạo Tuyết này thật buồn cười, vậy mà còn muốn hắn tiếp tục bám lấy nàng.  Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết vậy mà chủ động buông Lâm Hiên ra.  Sau đó cô mặc quần áo vào.  Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm.  Đối mặt với một người phụ nữ như Thẩm Ngạo Tuyết.  Thực sự, không có người đàn ông nào có thể từ chối.  Vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được.  Nhất là khi Thẩm Ngạo Tuyết nói, hắn không muốn dạy dỗ nàng, để cho nàng biết sự lợi hại của hắn sao.  Hắn thật sự rất muốn cho Thẩm Ngạo Tuyết biết được sự lợi hại của hắn.  Nhưng muốn chịu được sức lực của Lâm Hiên.  Ít nhất phải có tu vi Thiên Tông.  Mà Thẩm Ngạo Tuyết chỉ là mộtngười bình thường.  

Chương 847