"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 876
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Bạch Vô Thường và Quả Quả vậy mà mỗi người ôm một cánh tay của Lâm Hiên cắn xuống một ngụm. Quả quả không thể cắn xuyên qua da Lâm Hiên, răng đều vỡ ra. Nhưng Bạch Vô Thường là cương thi cấp bốn, vậy mà cắn nát da của Lâm Hiên. Đương nhiên, chủ yếu là Lâm Hiên cũng không có vận dụng nội lực. Nếu không, Bạch Vô Thường cũng không có khả năng cắn nát da hắn. Dù sao cũng sẽ giải thoát cho cô ấy. Vì vậy, để cho cô ấy làm điều cô ấy muốn làm trước khi được giải thoát. Cương thi muốn làm gì? Tất nhiên là hút máu. Bạch Vô Thường hút khoảng một trăm ml máu. Lâm Hiên chậm rãi nâng bàn tay lên. Một trăm ml máu Kỳ Lân. Nếu đi bán đấu giá cho Vương tộc dù là Vương tộc ngàn năm, phỏng chừng cũng có thể đổi một thanh vũ khí tam tinh, thậm chí mạnh hơn. Đây cũng coi như là Lâm Hiên bồi thường cho Bạch Vô Thường đi. Sau khi hút một trăm ml máu của Lâm Hiên, Bạch Vô Thường vậy mà ngừng hút. Cô ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Hiên. Khóe miệng còn vương vết máu. Khuôn mặt tuyệt đẹp không có bất kỳ sắc thái nào. Mà sau khi Bạch Vô Thường tách khỏi cánh tay Lâm Hiên, Quả Quả lập tức tiến lên, hút máu chảy ra từ cánh tay Lâm Hiên. Nhưng rất nhanh, miệng vết thương trên cánh tay Lâm Hiên đã khép lại, không chảy máu nữa. Quả quả lại nhào về phía Bạch Vô Thường. Bởi vì ngoài miệng Bạch Vô Thường còn dính máu tươi. Một màn này, nhìn qua có vẻ quái dị. Bạch Vô Thường cũng không có phản kháng, hai con ngươi ngơ ngác nhìn Lâm Hiên, mặc cho Quả Quả hút đi máu tươi vương trên khóe miệng nàng. "Bạch Vô Thường, vĩnh biệt." Lâm Hiên quay đầu lại, bàn tay vỗ tới cái ót trắng như tuyết của Bạch Vô Thường. "Lâm… Hiên." Nhưng mà, ngay khi bàn tay Lâm Hiên sắp đánh trúng ót của Bạch Vô Thường, hai âm thanh kỳ quái vang lên. Tay của Lâm Hiên lập tức dừng lại. Hắn quay đầu lại, khó có thể tin nhìn Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường và Quả Quả vậy mà mỗi người ôm một cánh tay của Lâm Hiên cắn xuống một ngụm.
Quả quả không thể cắn xuyên qua da Lâm Hiên, răng đều vỡ ra.
Nhưng Bạch Vô Thường là cương thi cấp bốn, vậy mà cắn nát da của Lâm Hiên.
Đương nhiên, chủ yếu là Lâm Hiên cũng không có vận dụng nội lực.
Nếu không, Bạch Vô Thường cũng không có khả năng cắn nát da hắn.
Dù sao cũng sẽ giải thoát cho cô ấy.
Vì vậy, để cho cô ấy làm điều cô ấy muốn làm trước khi được giải thoát.
Cương thi muốn làm gì?
Tất nhiên là hút máu.
Bạch Vô Thường hút khoảng một trăm ml máu.
Lâm Hiên chậm rãi nâng bàn tay lên.
Một trăm ml máu Kỳ Lân.
Nếu đi bán đấu giá cho Vương tộc dù là Vương tộc ngàn năm, phỏng chừng cũng có thể đổi một thanh vũ khí tam tinh, thậm chí mạnh hơn.
Đây cũng coi như là Lâm Hiên bồi thường cho Bạch Vô Thường đi.
Sau khi hút một trăm ml máu của Lâm Hiên, Bạch Vô Thường vậy mà ngừng hút.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Hiên.
Khóe miệng còn vương vết máu.
Khuôn mặt tuyệt đẹp không có bất kỳ sắc thái nào.
Mà sau khi Bạch Vô Thường tách khỏi cánh tay Lâm Hiên, Quả Quả lập tức tiến lên, hút máu chảy ra từ cánh tay Lâm Hiên.
Nhưng rất nhanh, miệng vết thương trên cánh tay Lâm Hiên đã khép lại, không chảy máu nữa.
Quả quả lại nhào về phía Bạch Vô Thường.
Bởi vì ngoài miệng Bạch Vô Thường còn dính máu tươi.
Một màn này, nhìn qua có vẻ quái dị.
Bạch Vô Thường cũng không có phản kháng, hai con ngươi ngơ ngác nhìn Lâm Hiên, mặc cho Quả Quả hút đi máu tươi vương trên khóe miệng nàng.
"Bạch Vô Thường, vĩnh biệt." Lâm Hiên quay đầu lại, bàn tay vỗ tới cái ót trắng như tuyết của Bạch Vô Thường.
"Lâm… Hiên." Nhưng mà, ngay khi bàn tay Lâm Hiên sắp đánh trúng ót của Bạch Vô Thường, hai âm thanh kỳ quái vang lên.
Tay của Lâm Hiên lập tức dừng lại.
Hắn quay đầu lại, khó có thể tin nhìn Bạch Vô Thường.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Bạch Vô Thường và Quả Quả vậy mà mỗi người ôm một cánh tay của Lâm Hiên cắn xuống một ngụm. Quả quả không thể cắn xuyên qua da Lâm Hiên, răng đều vỡ ra. Nhưng Bạch Vô Thường là cương thi cấp bốn, vậy mà cắn nát da của Lâm Hiên. Đương nhiên, chủ yếu là Lâm Hiên cũng không có vận dụng nội lực. Nếu không, Bạch Vô Thường cũng không có khả năng cắn nát da hắn. Dù sao cũng sẽ giải thoát cho cô ấy. Vì vậy, để cho cô ấy làm điều cô ấy muốn làm trước khi được giải thoát. Cương thi muốn làm gì? Tất nhiên là hút máu. Bạch Vô Thường hút khoảng một trăm ml máu. Lâm Hiên chậm rãi nâng bàn tay lên. Một trăm ml máu Kỳ Lân. Nếu đi bán đấu giá cho Vương tộc dù là Vương tộc ngàn năm, phỏng chừng cũng có thể đổi một thanh vũ khí tam tinh, thậm chí mạnh hơn. Đây cũng coi như là Lâm Hiên bồi thường cho Bạch Vô Thường đi. Sau khi hút một trăm ml máu của Lâm Hiên, Bạch Vô Thường vậy mà ngừng hút. Cô ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Hiên. Khóe miệng còn vương vết máu. Khuôn mặt tuyệt đẹp không có bất kỳ sắc thái nào. Mà sau khi Bạch Vô Thường tách khỏi cánh tay Lâm Hiên, Quả Quả lập tức tiến lên, hút máu chảy ra từ cánh tay Lâm Hiên. Nhưng rất nhanh, miệng vết thương trên cánh tay Lâm Hiên đã khép lại, không chảy máu nữa. Quả quả lại nhào về phía Bạch Vô Thường. Bởi vì ngoài miệng Bạch Vô Thường còn dính máu tươi. Một màn này, nhìn qua có vẻ quái dị. Bạch Vô Thường cũng không có phản kháng, hai con ngươi ngơ ngác nhìn Lâm Hiên, mặc cho Quả Quả hút đi máu tươi vương trên khóe miệng nàng. "Bạch Vô Thường, vĩnh biệt." Lâm Hiên quay đầu lại, bàn tay vỗ tới cái ót trắng như tuyết của Bạch Vô Thường. "Lâm… Hiên." Nhưng mà, ngay khi bàn tay Lâm Hiên sắp đánh trúng ót của Bạch Vô Thường, hai âm thanh kỳ quái vang lên. Tay của Lâm Hiên lập tức dừng lại. Hắn quay đầu lại, khó có thể tin nhìn Bạch Vô Thường.