"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 890

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Thay vào đó cô ta tùy tiện ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó để cho Hô Diên Giác Lệ lấy ra một bộ bát đũa mới.  Cứ như vậy ăn.  “Ừ, rất ngon, tay nghề cũng không tệ!” Vấn Cầm vừa ăn vừa khen ngợi.  “Đó là thịt kho tàu của ta, ngươi không được ăn!” Tô Anh thấy món thịt kho tàu mà mình yêu thích nhất, bỗng nhiên bị một nữ nhân đột nhiên xuất hiện ăn mất, trong lòng cực kỳ cảm thấy bất mãn.  “Tiểu Anh!” Diệp Ỷ vội vàng kéo Tô Anh một cái.  Lúc này Tô Anh mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.  Vấn Cầm vừa ăn thịt kho tàu, vừa nói: "Ta giới thiệu một chút, ta tên là Vấn Cầm, đến từ Côn Luân Bí Cảnh. Ta biết, các ngươi cũng không biết Côn Luân Bí Cảnh là cái gì, các ngươi có thể hiểu là thiên đình, cũng chính là nơi các ngươi gọi là nơi chúa sống.  Vũ Thần cấp thật sự có thể xưng là thượng thần.  "Ngươi có chuyện gì?" Diệp Ỷ trầm giọng hỏi.  "Bà là mẹ của Lâm Hiên?" Vấn Cầm mở miệng hỏi.  “Đúng vậy!” Diệp Ỷ ngay lập tức trả lời.  “Vậy thì đúng rồi!” Vấn Cầm đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Ỷ, một ngón tay đâm thẳng vào trái tim của Diệp Ỷ!  "Dì Diệp Ỷ!"  "Mẹ!"  Sắc mặt tất cả mọi người biến sắc.  Hai thiên sứ cùng với Hồng Diệp đang bị thương, đã sẵn sàng liều chết chiến đấu.  “Tất cả đều im lặng hết cho ta!”  Hô Diên Giác Lệ quát nhẹ một tiếng.  Hai vị thiên sứ và Hồng Diệp, cả ba người đều hộc máu, bị đánh bay ra ngoài.  Hiển nhiên, cho dù là tuỳ tùng của nữ tử này, cũng đều rất mạnh.  Thánh Vương cảnh, ở trước mặt nàng, yếu ớt còn hơn cả một tờ giấy.  Rất nhanh, Vấn Cầm thu ngón tay trở về. Ngón tay cô dính chút máu.  Cơ thể Diệp Ỷ nhất thời lảo đảo rồi ngã xuống.  Khi nàng ngã xuống, Hồng Diệp bay nhanh qua.  Dùng thân thể làm đệm thịt cho Diệp Ỷ.  Ầm!  Cơ thể của Diệp Ỷ ngã trên người Hồng Diệp.  “Dì Diệp Ỷ, dì không sao chứ?” Hồng Diệp sốt ruột đến phát khóc.  “Nha đầu, ta, ta không sao….” Diệp Ỷ lấy tay che ngực, khó khăn đáp lại. Hồng Diệp lập tức móc ra một viên đan dược của Lâm Hiên đưa chonàng, đút cho Diệp Ỷ uống. 

Thay vào đó cô ta tùy tiện ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó để cho Hô Diên Giác Lệ lấy ra một bộ bát đũa mới.  

Cứ như vậy ăn.  

“Ừ, rất ngon, tay nghề cũng không tệ!” Vấn Cầm vừa ăn vừa khen ngợi.  

“Đó là thịt kho tàu của ta, ngươi không được ăn!” Tô Anh thấy món thịt kho tàu mà mình yêu thích nhất, bỗng nhiên bị một nữ nhân đột nhiên xuất hiện ăn mất, trong lòng cực kỳ cảm thấy bất mãn.  

“Tiểu Anh!” Diệp Ỷ vội vàng kéo Tô Anh một cái.  

Lúc này Tô Anh mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.  

Vấn Cầm vừa ăn thịt kho tàu, vừa nói: "Ta giới thiệu một chút, ta tên là Vấn Cầm, đến từ Côn Luân Bí Cảnh. Ta biết, các ngươi cũng không biết Côn Luân Bí Cảnh là cái gì, các ngươi có thể hiểu là thiên đình, cũng chính là nơi các ngươi gọi là nơi chúa sống.  

Vũ Thần cấp thật sự có thể xưng là thượng thần.  

"Ngươi có chuyện gì?" Diệp Ỷ trầm giọng hỏi.  

"Bà là mẹ của Lâm Hiên?" Vấn Cầm mở miệng hỏi.  

“Đúng vậy!” Diệp Ỷ ngay lập tức trả lời.  

“Vậy thì đúng rồi!” Vấn Cầm đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Ỷ, một ngón tay đâm thẳng vào trái tim của Diệp Ỷ!  

"Dì Diệp Ỷ!"  

"Mẹ!"  

Sắc mặt tất cả mọi người biến sắc.  

Hai thiên sứ cùng với Hồng Diệp đang bị thương, đã sẵn sàng liều chết chiến đấu.  

“Tất cả đều im lặng hết cho ta!”  

Hô Diên Giác Lệ quát nhẹ một tiếng.  

Hai vị thiên sứ và Hồng Diệp, cả ba người đều hộc máu, bị đánh bay ra ngoài.  

Hiển nhiên, cho dù là tuỳ tùng của nữ tử này, cũng đều rất mạnh.  

Thánh Vương cảnh, ở trước mặt nàng, yếu ớt còn hơn cả một tờ giấy.  

Rất nhanh, Vấn Cầm thu ngón tay trở về. Ngón tay cô dính chút máu.  

Cơ thể Diệp Ỷ nhất thời lảo đảo rồi ngã xuống.  

Khi nàng ngã xuống, Hồng Diệp bay nhanh qua.  

Dùng thân thể làm đệm thịt cho Diệp Ỷ.  

Ầm!  

Cơ thể của Diệp Ỷ ngã trên người Hồng Diệp.  

“Dì Diệp Ỷ, dì không sao chứ?” Hồng Diệp sốt ruột đến phát khóc.  

“Nha đầu, ta, ta không sao….” Diệp Ỷ lấy tay che ngực, khó khăn đáp lại. 

Hồng Diệp lập tức móc ra một viên đan dược của Lâm Hiên đưa cho

nàng, đút cho Diệp Ỷ uống. 

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Thay vào đó cô ta tùy tiện ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó để cho Hô Diên Giác Lệ lấy ra một bộ bát đũa mới.  Cứ như vậy ăn.  “Ừ, rất ngon, tay nghề cũng không tệ!” Vấn Cầm vừa ăn vừa khen ngợi.  “Đó là thịt kho tàu của ta, ngươi không được ăn!” Tô Anh thấy món thịt kho tàu mà mình yêu thích nhất, bỗng nhiên bị một nữ nhân đột nhiên xuất hiện ăn mất, trong lòng cực kỳ cảm thấy bất mãn.  “Tiểu Anh!” Diệp Ỷ vội vàng kéo Tô Anh một cái.  Lúc này Tô Anh mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.  Vấn Cầm vừa ăn thịt kho tàu, vừa nói: "Ta giới thiệu một chút, ta tên là Vấn Cầm, đến từ Côn Luân Bí Cảnh. Ta biết, các ngươi cũng không biết Côn Luân Bí Cảnh là cái gì, các ngươi có thể hiểu là thiên đình, cũng chính là nơi các ngươi gọi là nơi chúa sống.  Vũ Thần cấp thật sự có thể xưng là thượng thần.  "Ngươi có chuyện gì?" Diệp Ỷ trầm giọng hỏi.  "Bà là mẹ của Lâm Hiên?" Vấn Cầm mở miệng hỏi.  “Đúng vậy!” Diệp Ỷ ngay lập tức trả lời.  “Vậy thì đúng rồi!” Vấn Cầm đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Ỷ, một ngón tay đâm thẳng vào trái tim của Diệp Ỷ!  "Dì Diệp Ỷ!"  "Mẹ!"  Sắc mặt tất cả mọi người biến sắc.  Hai thiên sứ cùng với Hồng Diệp đang bị thương, đã sẵn sàng liều chết chiến đấu.  “Tất cả đều im lặng hết cho ta!”  Hô Diên Giác Lệ quát nhẹ một tiếng.  Hai vị thiên sứ và Hồng Diệp, cả ba người đều hộc máu, bị đánh bay ra ngoài.  Hiển nhiên, cho dù là tuỳ tùng của nữ tử này, cũng đều rất mạnh.  Thánh Vương cảnh, ở trước mặt nàng, yếu ớt còn hơn cả một tờ giấy.  Rất nhanh, Vấn Cầm thu ngón tay trở về. Ngón tay cô dính chút máu.  Cơ thể Diệp Ỷ nhất thời lảo đảo rồi ngã xuống.  Khi nàng ngã xuống, Hồng Diệp bay nhanh qua.  Dùng thân thể làm đệm thịt cho Diệp Ỷ.  Ầm!  Cơ thể của Diệp Ỷ ngã trên người Hồng Diệp.  “Dì Diệp Ỷ, dì không sao chứ?” Hồng Diệp sốt ruột đến phát khóc.  “Nha đầu, ta, ta không sao….” Diệp Ỷ lấy tay che ngực, khó khăn đáp lại. Hồng Diệp lập tức móc ra một viên đan dược của Lâm Hiên đưa chonàng, đút cho Diệp Ỷ uống. 

Chương 890