"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 936

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Bây giờ, cô ấy cuối cùng cũng có thể ra ngoài dạo chơi!  “Lâm Hiên, bây giờ anh dẫn em đi chơi đi!” Tô Anh ôm cánh tay Lâm Hiên nũng nịu.  “Vì sao không gọi anh là anh trai?” Lâm Hiên nhẹ nhàng xoa đầu Tô Anh.  “Hừ, ai bảo anh một mực lừa em, đồ lừa đảo, anh không dẫn em đi chơi, từ nay về sau không gọi anh là anh trai nữa!” Tô Anh bĩu môi nói.  “Được rồi được rồi, bây giờ anh dẫn em đi chơi!” Lâm Hiên bất đắc dĩ nói.  “A” Cô gái vui vẻ nhảy cẫng lên.  Lần này Diệp Ỷ cũng không có ý ngăn cản cô bé, thật hiếm thấy.  Dù sao, lần này hai người xem như đã trải qua một lần sinh tử.  Nàng và Tô Anh suýt chút nữa dã chết.  “Chủ nhân, thực xin lỗi, là Tiểu Anh trèo cao…” Diệp Ỷ khẽ thở dài một tiếng.  Trước kia bà vẫn luôn ngăn cản Tô Anh cùng Lâm Hiên quá mức thân cận.  Tất nhiên không phải vì mối quan hệ của hai người.  Mà là nàng cảm thấy, nàng dù sao cũng là tì nữ của mẫu thân Lâm Hiên.  Con gái nàng, cũng là tỳ nữ, tỳ nữ không có tư cách cùng thiếu chủ ở cùng một chỗ.  Nhưng sau cái chết này.  Nàng nhìn ra rất nhiều điều.  Dù thế nào đi nữa, Lâm Hiên cũng là do một tay nàng nuôi lớn.  Mà Lâm Hiên, cũng nhận cô là mẫu thân.  Trong tương lai, hai đứa trẻ này có thể ở bên nhau hay không phụ thuộc vào số mệnh của chúng.   Thế nhưng, Diệp Ỷ vẫn có chút lo lắng.  Bởi vì nàng ta đã nghe từ miệng chủ nhân.  Ngày tử thần!  Có một câu nói trên Lam Tinh.  Chính là không được để sức mạnh Vũ Thần xuất hiện.  Một khi sức mạnh Vũ Thần tái thế, sẽ xuất hiện thiên phạt.  Thiên phạt phi thường khủng bố, ngay cả Vũ Thần cũng không thể ngăn cản.  Chỉ có trốn vào trong bí cảnh, mới có thể tránh được một kiếp.  Hy vọng rằng, thiên phạt có thể đến muộn một chút.  Khi Lâm Hiên đưa Tô Anh ra ngoài chơi, trên một ngọn núi lớn hoang vu cằn cỗi, lấp ló hai bóng người ngồi khoanh chân.  Một người đàn ông và một người phụ nữ.  “Cảm nhận được không?” Người đàn ông mở miệng nói.  “Cảm nhận được rồi!” Người phụ nữ trả lời.  “Ha ha, bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng có một phàm nhân đạt tới cấp bậc Vũ Thần!” Nam nhân hưng phấn mở to hai mắt.  “Ừ, vậy có nghĩa là chúng ta lại có thể đi săn bắn?” Người phụ nữ cũng rất vui vẻ.  “Đúng vậy, chỉ khi Vũ Thần cấp xuất hiện, chúng ta mới có thể hàng lâm một lần. Nhưng không có nghĩa là, chỉ có thể giết kẻ có Vũ Thần cấp, lần này, chúng ta nhất định phải chơi tới bến!” Người đàn ông mím môi, vẻ mặt khát máu.  “Hàng lâm chỉ có bảy ngày, chúng ta phải xuất phát ngay thôi, nếu đi trễ, con mồi đều sẽ bị những tên kia cướp sạch!” 

Bây giờ, cô ấy cuối cùng cũng có thể ra ngoài dạo chơi!  

“Lâm Hiên, bây giờ anh dẫn em đi chơi đi!” Tô Anh ôm cánh tay Lâm Hiên nũng nịu.  

“Vì sao không gọi anh là anh trai?” Lâm Hiên nhẹ nhàng xoa đầu Tô Anh.  

“Hừ, ai bảo anh một mực lừa em, đồ lừa đảo, anh không dẫn em đi chơi, từ nay về sau không gọi anh là anh trai nữa!” Tô Anh bĩu môi nói.  

“Được rồi được rồi, bây giờ anh dẫn em đi chơi!” Lâm Hiên bất đắc dĩ nói.  

“A” Cô gái vui vẻ nhảy cẫng lên.  

Lần này Diệp Ỷ cũng không có ý ngăn cản cô bé, thật hiếm thấy.  

Dù sao, lần này hai người xem như đã trải qua một lần sinh tử.  

Nàng và Tô Anh suýt chút nữa dã chết.  

“Chủ nhân, thực xin lỗi, là Tiểu Anh trèo cao…” Diệp Ỷ khẽ thở dài một tiếng.  

Trước kia bà vẫn luôn ngăn cản Tô Anh cùng Lâm Hiên quá mức thân cận.  

Tất nhiên không phải vì mối quan hệ của hai người.  

Mà là nàng cảm thấy, nàng dù sao cũng là tì nữ của mẫu thân Lâm Hiên.  

Con gái nàng, cũng là tỳ nữ, tỳ nữ không có tư cách cùng thiếu chủ ở cùng một chỗ.  

Nhưng sau cái chết này.  

Nàng nhìn ra rất nhiều điều.  

Dù thế nào đi nữa, Lâm Hiên cũng là do một tay nàng nuôi lớn.  

Mà Lâm Hiên, cũng nhận cô là mẫu thân.  

Trong tương lai, hai đứa trẻ này có thể ở bên nhau hay không phụ thuộc vào số mệnh của chúng.   

Thế nhưng, Diệp Ỷ vẫn có chút lo lắng.  

Bởi vì nàng ta đã nghe từ miệng chủ nhân.  

Ngày tử thần!  

Có một câu nói trên Lam Tinh.  

Chính là không được để sức mạnh Vũ Thần xuất hiện.  

Một khi sức mạnh Vũ Thần tái thế, sẽ xuất hiện thiên phạt.  

Thiên phạt phi thường khủng bố, ngay cả Vũ Thần cũng không thể ngăn cản.  

Chỉ có trốn vào trong bí cảnh, mới có thể tránh được một kiếp.  

Hy vọng rằng, thiên phạt có thể đến muộn một chút.  

Khi Lâm Hiên đưa Tô Anh ra ngoài chơi, trên một ngọn núi lớn hoang vu cằn cỗi, lấp ló hai bóng người ngồi khoanh chân.  

Một người đàn ông và một người phụ nữ.  

“Cảm nhận được không?” Người đàn ông mở miệng nói.  

“Cảm nhận được rồi!” Người phụ nữ trả lời.  

“Ha ha, bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng có một phàm nhân đạt tới cấp bậc Vũ Thần!” Nam nhân hưng phấn mở to hai mắt.  

“Ừ, vậy có nghĩa là chúng ta lại có thể đi săn bắn?” Người phụ nữ cũng rất vui vẻ.  

“Đúng vậy, chỉ khi Vũ Thần cấp xuất hiện, chúng ta mới có thể hàng lâm một lần. Nhưng không có nghĩa là, chỉ có thể giết kẻ có Vũ Thần cấp, lần này, chúng ta nhất định phải chơi tới bến!” Người đàn ông mím môi, vẻ mặt khát máu.  

“Hàng lâm chỉ có bảy ngày, chúng ta phải xuất phát ngay thôi, nếu đi trễ, con mồi đều sẽ bị những tên kia cướp sạch!” 

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Bây giờ, cô ấy cuối cùng cũng có thể ra ngoài dạo chơi!  “Lâm Hiên, bây giờ anh dẫn em đi chơi đi!” Tô Anh ôm cánh tay Lâm Hiên nũng nịu.  “Vì sao không gọi anh là anh trai?” Lâm Hiên nhẹ nhàng xoa đầu Tô Anh.  “Hừ, ai bảo anh một mực lừa em, đồ lừa đảo, anh không dẫn em đi chơi, từ nay về sau không gọi anh là anh trai nữa!” Tô Anh bĩu môi nói.  “Được rồi được rồi, bây giờ anh dẫn em đi chơi!” Lâm Hiên bất đắc dĩ nói.  “A” Cô gái vui vẻ nhảy cẫng lên.  Lần này Diệp Ỷ cũng không có ý ngăn cản cô bé, thật hiếm thấy.  Dù sao, lần này hai người xem như đã trải qua một lần sinh tử.  Nàng và Tô Anh suýt chút nữa dã chết.  “Chủ nhân, thực xin lỗi, là Tiểu Anh trèo cao…” Diệp Ỷ khẽ thở dài một tiếng.  Trước kia bà vẫn luôn ngăn cản Tô Anh cùng Lâm Hiên quá mức thân cận.  Tất nhiên không phải vì mối quan hệ của hai người.  Mà là nàng cảm thấy, nàng dù sao cũng là tì nữ của mẫu thân Lâm Hiên.  Con gái nàng, cũng là tỳ nữ, tỳ nữ không có tư cách cùng thiếu chủ ở cùng một chỗ.  Nhưng sau cái chết này.  Nàng nhìn ra rất nhiều điều.  Dù thế nào đi nữa, Lâm Hiên cũng là do một tay nàng nuôi lớn.  Mà Lâm Hiên, cũng nhận cô là mẫu thân.  Trong tương lai, hai đứa trẻ này có thể ở bên nhau hay không phụ thuộc vào số mệnh của chúng.   Thế nhưng, Diệp Ỷ vẫn có chút lo lắng.  Bởi vì nàng ta đã nghe từ miệng chủ nhân.  Ngày tử thần!  Có một câu nói trên Lam Tinh.  Chính là không được để sức mạnh Vũ Thần xuất hiện.  Một khi sức mạnh Vũ Thần tái thế, sẽ xuất hiện thiên phạt.  Thiên phạt phi thường khủng bố, ngay cả Vũ Thần cũng không thể ngăn cản.  Chỉ có trốn vào trong bí cảnh, mới có thể tránh được một kiếp.  Hy vọng rằng, thiên phạt có thể đến muộn một chút.  Khi Lâm Hiên đưa Tô Anh ra ngoài chơi, trên một ngọn núi lớn hoang vu cằn cỗi, lấp ló hai bóng người ngồi khoanh chân.  Một người đàn ông và một người phụ nữ.  “Cảm nhận được không?” Người đàn ông mở miệng nói.  “Cảm nhận được rồi!” Người phụ nữ trả lời.  “Ha ha, bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng có một phàm nhân đạt tới cấp bậc Vũ Thần!” Nam nhân hưng phấn mở to hai mắt.  “Ừ, vậy có nghĩa là chúng ta lại có thể đi săn bắn?” Người phụ nữ cũng rất vui vẻ.  “Đúng vậy, chỉ khi Vũ Thần cấp xuất hiện, chúng ta mới có thể hàng lâm một lần. Nhưng không có nghĩa là, chỉ có thể giết kẻ có Vũ Thần cấp, lần này, chúng ta nhất định phải chơi tới bến!” Người đàn ông mím môi, vẻ mặt khát máu.  “Hàng lâm chỉ có bảy ngày, chúng ta phải xuất phát ngay thôi, nếu đi trễ, con mồi đều sẽ bị những tên kia cướp sạch!” 

Chương 936