"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 1024

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Tông chủ và Thái thượng trưởng lão đang bế quan..."  "Mẹ kiếp!"  Lâm Hiên như mãnh hổ ra khỏi lồng. Gặp ai cũng móc thận của người đó.  Bất kể nam, nữ, già trẻ, tất cả đều bị móc đi một quả thận.  Đây chính là cái giá mà Đế Thiên Tông phải trả khi cướp thận của hắn!  Trong lúc nhất thời, vì bảo vệ thận của mình.  Người của Đế Thiên Tông điên cuồng chạy trốn.  Cho dù là trưởng lão, đại trưởng lão cũng vậy.  Sợ chạy chậm, thận sẽ không còn.  Nếu Lâm Hiên móc thứ khác thì còn đỡ.  Nhưng thận quá quan trọng.  Bất luận võ giả nào cũng không muốn bị móc thận.  "Đế Lôi, phong bế trận đồ truyền tống cho ta, mở đại trận Phong Sơn ra!" Lâm Hiên nói với Đế Lôi.  "Chủ nhân, ta, ta không có quyền hạn này." Đế Lôi xấu hổ nói.  Trong lòng thầm nghĩ: "Chủ nhân cũng quá điên cuồng, chẳng lẽ thật sự định móc thận của toàn bộ Đế Thiên Tông sao?"  Nghe Lâm Hiên nói muốn mở đại trận Phong Sơn, đệ tử Đế Thiên Tông sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài.  Lâm Hiên thấy thế lập tức bắt lấy hai gã đại trưởng lão.  "Quyền hạn của các ngươi hẳn là có thể chứ?"  "Chúng ta..."  "Nếu không được, cũng đừng mơ tưởng giữ được quả thận còn lại nữa!" Đối phương còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói lạnh lùng của Lâm Hiên đã vang lên.  "Có thể, có thể!" Hai gã đại trưởng lão kia vì bảo trụ quả thận cuối cùng của mình nên đã phong tỏa sơn môn Đế Thiên Tông.  Cứ như vậy, bất kỳ người nào trong Đế Thiên Tông cũng đừng hòng đi ra ngoài!  Trận đồ truyền tống càng không có cách nào sử dụng.  Thời gian tiếp theo chính là bữa tiệc cuồng nhiệt của một mình Lâm Hiên!  "Không! Thận của ta!"  "Tên khốn kiếp!"  "A, ngươi đừng tới đây!"  "Anh trai, đừng móc thận của ta, chỉ cần anh không móc thận của ta, ngươi muốn làm gì người ta cũng được!  "..."  Lúc này, Đế Thiên Tông đã hoàn toàn loạn thành một đoàn.  Tất cả mọi người đang liều mạng chạy trốn.  Họ muốn chạy thoát khỏi Đế Thiên Tông.  Đáng tiếc là, đại trận Phong Sơn của Đế Thiên Tông đã mở ra.  Không ai có thể ra ngoài.  Một phần nữ đệ tử, thậm chí mưu toan dùng sắc đẹp để hấp dẫn Lâm Hiên.  Muốn Lâm Hiên buông tha ý nghĩ với thận của các nàng.  Nhưng, Lâm Hiên làm sao có thể hạ thủ lưu tình?

"Tông chủ và Thái thượng trưởng lão đang bế quan..."  

"Mẹ kiếp!"  

Lâm Hiên như mãnh hổ ra khỏi lồng. Gặp ai cũng móc thận của người đó.  

Bất kể nam, nữ, già trẻ, tất cả đều bị móc đi một quả thận.  

Đây chính là cái giá mà Đế Thiên Tông phải trả khi cướp thận của hắn!  

Trong lúc nhất thời, vì bảo vệ thận của mình.  

Người của Đế Thiên Tông điên cuồng chạy trốn.  

Cho dù là trưởng lão, đại trưởng lão cũng vậy.  

Sợ chạy chậm, thận sẽ không còn.  

Nếu Lâm Hiên móc thứ khác thì còn đỡ.  

Nhưng thận quá quan trọng.  

Bất luận võ giả nào cũng không muốn bị móc thận.  

"Đế Lôi, phong bế trận đồ truyền tống cho ta, mở đại trận Phong Sơn ra!" Lâm Hiên nói với Đế Lôi.  

"Chủ nhân, ta, ta không có quyền hạn này." Đế Lôi xấu hổ nói.  

Trong lòng thầm nghĩ: "Chủ nhân cũng quá điên cuồng, chẳng lẽ thật sự định móc thận của toàn bộ Đế Thiên Tông sao?"  

Nghe Lâm Hiên nói muốn mở đại trận Phong Sơn, đệ tử Đế Thiên Tông sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài.  

Lâm Hiên thấy thế lập tức bắt lấy hai gã đại trưởng lão.  

"Quyền hạn của các ngươi hẳn là có thể chứ?"  

"Chúng ta..."  

"Nếu không được, cũng đừng mơ tưởng giữ được quả thận còn lại nữa!" Đối phương còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói lạnh lùng của Lâm Hiên đã vang lên.  

"Có thể, có thể!" Hai gã đại trưởng lão kia vì bảo trụ quả thận cuối cùng của mình nên đã phong tỏa sơn môn Đế Thiên Tông.  

Cứ như vậy, bất kỳ người nào trong Đế Thiên Tông cũng đừng hòng đi ra ngoài!  

Trận đồ truyền tống càng không có cách nào sử dụng.  

Thời gian tiếp theo chính là bữa tiệc cuồng nhiệt của một mình Lâm Hiên!  

"Không! Thận của ta!"  

"Tên khốn kiếp!"  

"A, ngươi đừng tới đây!"  

"Anh trai, đừng móc thận của ta, chỉ cần anh không móc thận của ta, ngươi muốn làm gì người ta cũng được!  

"..."  

Lúc này, Đế Thiên Tông đã hoàn toàn loạn thành một đoàn.  

Tất cả mọi người đang liều mạng chạy trốn.  

Họ muốn chạy thoát khỏi Đế Thiên Tông.  

Đáng tiếc là, đại trận Phong Sơn của Đế Thiên Tông đã mở ra.  

Không ai có thể ra ngoài.  

Một phần nữ đệ tử, thậm chí mưu toan dùng sắc đẹp để hấp dẫn Lâm Hiên.  

Muốn Lâm Hiên buông tha ý nghĩ với thận của các nàng.  

Nhưng, Lâm Hiên làm sao có thể hạ thủ lưu tình?

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Tông chủ và Thái thượng trưởng lão đang bế quan..."  "Mẹ kiếp!"  Lâm Hiên như mãnh hổ ra khỏi lồng. Gặp ai cũng móc thận của người đó.  Bất kể nam, nữ, già trẻ, tất cả đều bị móc đi một quả thận.  Đây chính là cái giá mà Đế Thiên Tông phải trả khi cướp thận của hắn!  Trong lúc nhất thời, vì bảo vệ thận của mình.  Người của Đế Thiên Tông điên cuồng chạy trốn.  Cho dù là trưởng lão, đại trưởng lão cũng vậy.  Sợ chạy chậm, thận sẽ không còn.  Nếu Lâm Hiên móc thứ khác thì còn đỡ.  Nhưng thận quá quan trọng.  Bất luận võ giả nào cũng không muốn bị móc thận.  "Đế Lôi, phong bế trận đồ truyền tống cho ta, mở đại trận Phong Sơn ra!" Lâm Hiên nói với Đế Lôi.  "Chủ nhân, ta, ta không có quyền hạn này." Đế Lôi xấu hổ nói.  Trong lòng thầm nghĩ: "Chủ nhân cũng quá điên cuồng, chẳng lẽ thật sự định móc thận của toàn bộ Đế Thiên Tông sao?"  Nghe Lâm Hiên nói muốn mở đại trận Phong Sơn, đệ tử Đế Thiên Tông sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài.  Lâm Hiên thấy thế lập tức bắt lấy hai gã đại trưởng lão.  "Quyền hạn của các ngươi hẳn là có thể chứ?"  "Chúng ta..."  "Nếu không được, cũng đừng mơ tưởng giữ được quả thận còn lại nữa!" Đối phương còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói lạnh lùng của Lâm Hiên đã vang lên.  "Có thể, có thể!" Hai gã đại trưởng lão kia vì bảo trụ quả thận cuối cùng của mình nên đã phong tỏa sơn môn Đế Thiên Tông.  Cứ như vậy, bất kỳ người nào trong Đế Thiên Tông cũng đừng hòng đi ra ngoài!  Trận đồ truyền tống càng không có cách nào sử dụng.  Thời gian tiếp theo chính là bữa tiệc cuồng nhiệt của một mình Lâm Hiên!  "Không! Thận của ta!"  "Tên khốn kiếp!"  "A, ngươi đừng tới đây!"  "Anh trai, đừng móc thận của ta, chỉ cần anh không móc thận của ta, ngươi muốn làm gì người ta cũng được!  "..."  Lúc này, Đế Thiên Tông đã hoàn toàn loạn thành một đoàn.  Tất cả mọi người đang liều mạng chạy trốn.  Họ muốn chạy thoát khỏi Đế Thiên Tông.  Đáng tiếc là, đại trận Phong Sơn của Đế Thiên Tông đã mở ra.  Không ai có thể ra ngoài.  Một phần nữ đệ tử, thậm chí mưu toan dùng sắc đẹp để hấp dẫn Lâm Hiên.  Muốn Lâm Hiên buông tha ý nghĩ với thận của các nàng.  Nhưng, Lâm Hiên làm sao có thể hạ thủ lưu tình?

Chương 1024