"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 1030

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Chỉ cần kế hoạch sẽ thành công.  Chỉ cần Thẩm Ngạo Tuyết và Lâm Hiên có thể sinh ra đời sau.  Như vậy có thể kéo dài tuổi thọ của Đế Diệu ít nhất sáu năm.  Hơn nữa với thần lực của bọn họ trợ giúp, nói không chừng, có khả năng lên tới mười năm.  Miễn là hai người kia có nhiều con cái.  Nói không chừng, có thể giúp cho Đế Diệu một mực sống sót.  Năm đó sao lại không nghĩ tới phương pháp này.  Nếu như năm đó biết, cũng không cần móc thận của Lâm Hiên.  Trực tiếp bắt hai người đến đế quốc Trung Ương sinh con là được.  Cũng may, hiện giờ vẫn chưa quá muộn.  Tên Lâm Hiên vậy mà tự mình tới đế quốc Trung Ương.  Đế Dực Thiên cũng không sợ Lâm Hiên không đồng ý.  Ở trước mặt Đế Thiên Tông, không đồng ý cũng phải đồng ý!  Cùng lắm thì chém sạch tay chân của Lâm Hiên.  Miễn là thứ đó có thể sử dụng là được.  Thậm chí, nếu như Lâm Hiên thật sự không muốn phối hợp.  Bọn họ còn có thể trực tiếp đi lấy, không nhất định cần hắn và Thẩm Ngạo Tuyết làm loại chuyện kia.  "Diệu Diệu, con cảm giác thế nào?" Thật lâu sau, hai người rốt cục ngừng vận công.  "Ông nội, Hắc lão, con cảm thấy tốt hơn nhiều." Thiếu nữ thanh thuần nở nụ cười ngọt ngào.  "Diệu Diệu vậy con nghỉ ngơi trước một chút, ta và Hắc lão đi xử lý chút việc." Đế Dực Thiên và Hắc lão liếc nhau một cái, sau đó rời khỏi mật thất.  Hai người vừa mới rời khỏi mật thất, đã nhìn thấy có người hầu đang chờ.  Vẻ mặt người hầu vô cùng lo lắng.  "Không xong rồi tông chủ!" Nhìn thấy Đế Dực Thiên và Hắc lão đi ra, trên mặt người hầu kia hiện lên vẻ mừng như điên.  "Hoảng cái gì, có việc gì thì cứ chậm rãi nói." Hắc lão không nhanh không chậm nói.  Trừ phi là người thiên vực tới, nếu không không có gì phải làm ầm ĩ.  "Lâm Hiên tới rồi!" Người hầu nuốt nước bọt nói ra.  "Lâm Hiên tới rồi? Tuyệt vời!" Đế Dực Thiên và Hắc lão đều lộ ra vẻ mừng như điên.  "Không, không phải, Lâm Hiên hắn..." Người hầu tựa hồ không dám nói ra miệng.  "Hắn cái gì, mau mang hắn tới đây cho ta!" Đế Dực Thiên nói.  "Tông chủ, ngài nên tự mình đi xem một chút đi!" Tên người hầu kia thống khổ nói.  Lúc này, Đế Dực Thiên chú ý tới, người hầu này đang ôm bụng mình, ở nơi đó tựa hồ còn có máu tươi chảy ra.  "Ngươi bị sao vậy?" Đế Dực Thiên bảo hắn lấy tay ra.  "Ta, thận của ta bị Lâm Hiên móc đi, rất nhiều người đều bị Lâm Hiên móc thận!" Người hầu uất ức nói.  Đường đường là tông môn cao cấp nhất nội vực, hôm nay lại bị người ta móc thận tập thể.  Làm thế nào có thể không uất ức đây?  "Cái gì? Sao Lâm Hiên có năng lực như thế? Trưởng lão chấp sự ở đâu?" Đế Dực Thiên nhíu mày.  "Bẩm tông chủ, trưởng lão cũng bị móc thận rồi!"  "Làm sao có thể? Thái thượng trưởng lão đâu? "  "Cũng… bị móc thận."  Đế Dực Thiên: "..."  Đế Dực Thiên và Hắc lão liếc nhau một cái.  Nhao nhao nhìn ra vẻ khó có thể tin được trong mắt đối phương.  Lâm Hiên sinh ra ở tinh cầu bản địa.  Ba bốn năm trước, hắn chỉ là một tên phế vật. 

Chỉ cần kế hoạch sẽ thành công.  

Chỉ cần Thẩm Ngạo Tuyết và Lâm Hiên có thể sinh ra đời sau.  

Như vậy có thể kéo dài tuổi thọ của Đế Diệu ít nhất sáu năm.  

Hơn nữa với thần lực của bọn họ trợ giúp, nói không chừng, có khả năng lên tới mười năm.  

Miễn là hai người kia có nhiều con cái.  

Nói không chừng, có thể giúp cho Đế Diệu một mực sống sót.  

Năm đó sao lại không nghĩ tới phương pháp này.  

Nếu như năm đó biết, cũng không cần móc thận của Lâm Hiên.  

Trực tiếp bắt hai người đến đế quốc Trung Ương sinh con là được.  

Cũng may, hiện giờ vẫn chưa quá muộn.  

Tên Lâm Hiên vậy mà tự mình tới đế quốc Trung Ương.  

Đế Dực Thiên cũng không sợ Lâm Hiên không đồng ý.  

Ở trước mặt Đế Thiên Tông, không đồng ý cũng phải đồng ý!  

Cùng lắm thì chém sạch tay chân của Lâm Hiên.  

Miễn là thứ đó có thể sử dụng là được.  

Thậm chí, nếu như Lâm Hiên thật sự không muốn phối hợp.  

Bọn họ còn có thể trực tiếp đi lấy, không nhất định cần hắn và Thẩm Ngạo Tuyết làm loại chuyện kia.  

"Diệu Diệu, con cảm giác thế nào?" Thật lâu sau, hai người rốt cục ngừng vận công.  

"Ông nội, Hắc lão, con cảm thấy tốt hơn nhiều." Thiếu nữ thanh thuần nở nụ cười ngọt ngào.  

"Diệu Diệu vậy con nghỉ ngơi trước một chút, ta và Hắc lão đi xử lý chút việc." Đế Dực Thiên và Hắc lão liếc nhau một cái, sau đó rời khỏi mật thất.  

Hai người vừa mới rời khỏi mật thất, đã nhìn thấy có người hầu đang chờ.  

Vẻ mặt người hầu vô cùng lo lắng.  

"Không xong rồi tông chủ!" Nhìn thấy Đế Dực Thiên và Hắc lão đi ra, trên mặt người hầu kia hiện lên vẻ mừng như điên.  

"Hoảng cái gì, có việc gì thì cứ chậm rãi nói." Hắc lão không nhanh không chậm nói.  

Trừ phi là người thiên vực tới, nếu không không có gì phải làm ầm ĩ.  

"Lâm Hiên tới rồi!" Người hầu nuốt nước bọt nói ra.  

"Lâm Hiên tới rồi? Tuyệt vời!" Đế Dực Thiên và Hắc lão đều lộ ra vẻ mừng như điên.  

"Không, không phải, Lâm Hiên hắn..." Người hầu tựa hồ không dám nói ra miệng.  

"Hắn cái gì, mau mang hắn tới đây cho ta!" Đế Dực Thiên nói.  

"Tông chủ, ngài nên tự mình đi xem một chút đi!" Tên người hầu kia thống khổ nói.  

Lúc này, Đế Dực Thiên chú ý tới, người hầu này đang ôm bụng mình, ở nơi đó tựa hồ còn có máu tươi chảy ra.  

"Ngươi bị sao vậy?" Đế Dực Thiên bảo hắn lấy tay ra.  

"Ta, thận của ta bị Lâm Hiên móc đi, rất nhiều người đều bị Lâm Hiên móc thận!" Người hầu uất ức nói.  

Đường đường là tông môn cao cấp nhất nội vực, hôm nay lại bị người ta móc thận tập thể.  

Làm thế nào có thể không uất ức đây?  

"Cái gì? Sao Lâm Hiên có năng lực như thế? Trưởng lão chấp sự ở đâu?" Đế Dực Thiên nhíu mày.  

"Bẩm tông chủ, trưởng lão cũng bị móc thận rồi!"  

"Làm sao có thể? Thái thượng trưởng lão đâu? "  

"Cũng… bị móc thận."  

Đế Dực Thiên: "..."  

Đế Dực Thiên và Hắc lão liếc nhau một cái.  

Nhao nhao nhìn ra vẻ khó có thể tin được trong mắt đối phương.  

Lâm Hiên sinh ra ở tinh cầu bản địa.  

Ba bốn năm trước, hắn chỉ là một tên phế vật. 

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Chỉ cần kế hoạch sẽ thành công.  Chỉ cần Thẩm Ngạo Tuyết và Lâm Hiên có thể sinh ra đời sau.  Như vậy có thể kéo dài tuổi thọ của Đế Diệu ít nhất sáu năm.  Hơn nữa với thần lực của bọn họ trợ giúp, nói không chừng, có khả năng lên tới mười năm.  Miễn là hai người kia có nhiều con cái.  Nói không chừng, có thể giúp cho Đế Diệu một mực sống sót.  Năm đó sao lại không nghĩ tới phương pháp này.  Nếu như năm đó biết, cũng không cần móc thận của Lâm Hiên.  Trực tiếp bắt hai người đến đế quốc Trung Ương sinh con là được.  Cũng may, hiện giờ vẫn chưa quá muộn.  Tên Lâm Hiên vậy mà tự mình tới đế quốc Trung Ương.  Đế Dực Thiên cũng không sợ Lâm Hiên không đồng ý.  Ở trước mặt Đế Thiên Tông, không đồng ý cũng phải đồng ý!  Cùng lắm thì chém sạch tay chân của Lâm Hiên.  Miễn là thứ đó có thể sử dụng là được.  Thậm chí, nếu như Lâm Hiên thật sự không muốn phối hợp.  Bọn họ còn có thể trực tiếp đi lấy, không nhất định cần hắn và Thẩm Ngạo Tuyết làm loại chuyện kia.  "Diệu Diệu, con cảm giác thế nào?" Thật lâu sau, hai người rốt cục ngừng vận công.  "Ông nội, Hắc lão, con cảm thấy tốt hơn nhiều." Thiếu nữ thanh thuần nở nụ cười ngọt ngào.  "Diệu Diệu vậy con nghỉ ngơi trước một chút, ta và Hắc lão đi xử lý chút việc." Đế Dực Thiên và Hắc lão liếc nhau một cái, sau đó rời khỏi mật thất.  Hai người vừa mới rời khỏi mật thất, đã nhìn thấy có người hầu đang chờ.  Vẻ mặt người hầu vô cùng lo lắng.  "Không xong rồi tông chủ!" Nhìn thấy Đế Dực Thiên và Hắc lão đi ra, trên mặt người hầu kia hiện lên vẻ mừng như điên.  "Hoảng cái gì, có việc gì thì cứ chậm rãi nói." Hắc lão không nhanh không chậm nói.  Trừ phi là người thiên vực tới, nếu không không có gì phải làm ầm ĩ.  "Lâm Hiên tới rồi!" Người hầu nuốt nước bọt nói ra.  "Lâm Hiên tới rồi? Tuyệt vời!" Đế Dực Thiên và Hắc lão đều lộ ra vẻ mừng như điên.  "Không, không phải, Lâm Hiên hắn..." Người hầu tựa hồ không dám nói ra miệng.  "Hắn cái gì, mau mang hắn tới đây cho ta!" Đế Dực Thiên nói.  "Tông chủ, ngài nên tự mình đi xem một chút đi!" Tên người hầu kia thống khổ nói.  Lúc này, Đế Dực Thiên chú ý tới, người hầu này đang ôm bụng mình, ở nơi đó tựa hồ còn có máu tươi chảy ra.  "Ngươi bị sao vậy?" Đế Dực Thiên bảo hắn lấy tay ra.  "Ta, thận của ta bị Lâm Hiên móc đi, rất nhiều người đều bị Lâm Hiên móc thận!" Người hầu uất ức nói.  Đường đường là tông môn cao cấp nhất nội vực, hôm nay lại bị người ta móc thận tập thể.  Làm thế nào có thể không uất ức đây?  "Cái gì? Sao Lâm Hiên có năng lực như thế? Trưởng lão chấp sự ở đâu?" Đế Dực Thiên nhíu mày.  "Bẩm tông chủ, trưởng lão cũng bị móc thận rồi!"  "Làm sao có thể? Thái thượng trưởng lão đâu? "  "Cũng… bị móc thận."  Đế Dực Thiên: "..."  Đế Dực Thiên và Hắc lão liếc nhau một cái.  Nhao nhao nhìn ra vẻ khó có thể tin được trong mắt đối phương.  Lâm Hiên sinh ra ở tinh cầu bản địa.  Ba bốn năm trước, hắn chỉ là một tên phế vật. 

Chương 1030