"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 1062

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lâm Hiên nhìn Đế Dực Thiên, sau đó lại nhìn khung cảnh toàn bộ xung quanh.  Đến khi ánh mắt nhìn đến thi thể của Thẩm Ngạo Tuyết vẫn đang nằm trong đống hỗn độn kia thì liền khựng lại, sau đó thở dài.  “Nguyện vọng to lớn gì thì tạm thời chưa có. Hiện tại ta chỉ muốn quay về Lam tinh một chuyến mà thôi.”  “Mang xác Thẩm Ngạo Tuyết về lại cho Thẩm Gia đi.” Lâm Hiên bổ sung.  “Vâng ạ.”  Toàn bộ người của Đế Thiên Tông cung kính khom người hành lễ với Lâm Hiên.  Lâm Hiên xoay người, một lần nữa rời đi, trong lòng lại không thể nói rõ là tư vị gì.  Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã kết thúc. Dù là ân oán của anh và Đế Gia, hay là với Thẩm Ngạo Tuyết, thì tất cả đều đã kết thúc!  Nhưng Lâm Hiên không biết rằng, lúc anh vừa xoay người rời đi, ngón tay của Thẩm Ngạo Tuyết đang được người của Đế Thiên Tông nâng lên kia đã khẽ nhúc nhích…  Dựa vào trận đồ truyền tống của Đế Thiên Dực, Lâm Hiên một lần nữa xuất hiện tại vách đá của Côn Luân Sơn.  Gió thổi bay vạt áo anh, Lâm Hiên vẫn đứng thẳng người, hiên ngang trong gió thế nhưng trong lòng lại có chút bồi hồi.  Ba năm trước, anh cũng đứng tại đây, nhưng lại bị người ta giết hại dã man.  Ba năm sau, anh lại một lần nữa đứng tại nơi này. Thế nhưng đã có được bản lĩnh cao cường, dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn thế gian.  Chuyện đời đúng là không ai có thể lường trước được!  “Lâm Hiên!”  Lâm Hiên nghe giọng nói quen thuộc, quay người lại. Một thân hình mềm mại đã nhào thẳng vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.  Lâm Hiên đỡ lấy người trong ngực, dịu dàng vuốt v e tóc cô, hôn nhẹ lên đó một cái, cười nói:  “Hinh tỷ, chạy gấp như vậy cẩn thận té đó.”  “Có Lâm Hiên ở đây, ta không sợ gì hết.”  Ninh Hinh dụi dụi đầu vào ngực Lâm Hiên, vui vẻ nói. Lâm Hiên cũng bật cười theo.  Phía sau lưng lại vang lên tiếng bước chân, Lâm Hiên ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ.  Long Ý sư tỷ, Cẩm Nhi sư tỷ, Phù Diêu Sư Tỷ, Tứ Đại Mỹ Tặc, Sở Thiền Hoàng, Kim Linh Khê, Hà Hoan Cung, Âu Dương Băng Tình, Hà Tiểu Manh… Tất cả đều có mặt đầy đủ.  Chút cảm xúc chênh vênh thoáng qua khi nãy trong lòng Lâm Hiên lập tức biến mất hoàn toàn.   Lần này trở về Lâm Hiên đem về rất nhiều công pháp, đan dược và tài nguyên cho mọi người. Dù cho một người bình thường như Ninh Hinh, tin rằng chắc chắn cũng có thể trở thành một cường giả xứng bên cạnh hắn. Còn có các sư tỷ chưa gặp, những tinh cầu chưa được biết đến kia… Tất cả đều đang chờ đợi hắn.  Quá khứ đã là quá khứ rồi, cái hắn cần nghĩ đến chỉ là tương lai đáng trông chờ mà thôi…  Hắn nhất định sẽ sống đúng với kỳ vọng của Sư Phụ, trở thành chí tôn thiên hạ, uy vũ lâm thiên!  - Hết phần 1 - CÙNG ĐÓN ĐỌC PHẦN 2 NHÉ!!!

Lâm Hiên nhìn Đế Dực Thiên, sau đó lại nhìn khung cảnh toàn bộ xung quanh.  

Đến khi ánh mắt nhìn đến thi thể của Thẩm Ngạo Tuyết vẫn đang nằm trong đống hỗn độn kia thì liền khựng lại, sau đó thở dài.  

“Nguyện vọng to lớn gì thì tạm thời chưa có. Hiện tại ta chỉ muốn quay về Lam tinh một chuyến mà thôi.”  

“Mang xác Thẩm Ngạo Tuyết về lại cho Thẩm Gia đi.” Lâm Hiên bổ sung.  

“Vâng ạ.”  

Toàn bộ người của Đế Thiên Tông cung kính khom người hành lễ với Lâm Hiên.  

Lâm Hiên xoay người, một lần nữa rời đi, trong lòng lại không thể nói rõ là tư vị gì.  

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã kết thúc. Dù là ân oán của anh và Đế Gia, hay là với Thẩm Ngạo Tuyết, thì tất cả đều đã kết thúc!  

Nhưng Lâm Hiên không biết rằng, lúc anh vừa xoay người rời đi, ngón tay của Thẩm Ngạo Tuyết đang được người của Đế Thiên Tông nâng lên kia đã khẽ nhúc nhích…  

Dựa vào trận đồ truyền tống của Đế Thiên Dực, Lâm Hiên một lần nữa xuất hiện tại vách đá của Côn Luân Sơn.  

Gió thổi bay vạt áo anh, Lâm Hiên vẫn đứng thẳng người, hiên ngang trong gió thế nhưng trong lòng lại có chút bồi hồi.  

Ba năm trước, anh cũng đứng tại đây, nhưng lại bị người ta giết hại dã man.  

Ba năm sau, anh lại một lần nữa đứng tại nơi này. Thế nhưng đã có được bản lĩnh cao cường, dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn thế gian.  

Chuyện đời đúng là không ai có thể lường trước được!  

“Lâm Hiên!”  

Lâm Hiên nghe giọng nói quen thuộc, quay người lại. Một thân hình mềm mại đã nhào thẳng vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.  

Lâm Hiên đỡ lấy người trong ngực, dịu dàng vuốt v e tóc cô, hôn nhẹ lên đó một cái, cười nói:  

“Hinh tỷ, chạy gấp như vậy cẩn thận té đó.”  

“Có Lâm Hiên ở đây, ta không sợ gì hết.”  

Ninh Hinh dụi dụi đầu vào ngực Lâm Hiên, vui vẻ nói. Lâm Hiên cũng bật cười theo.  

Phía sau lưng lại vang lên tiếng bước chân, Lâm Hiên ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ.  

Long Ý sư tỷ, Cẩm Nhi sư tỷ, Phù Diêu Sư Tỷ, Tứ Đại Mỹ Tặc, Sở Thiền Hoàng, Kim Linh Khê, Hà Hoan Cung, Âu Dương Băng Tình, Hà Tiểu Manh… Tất cả đều có mặt đầy đủ.  

Chút cảm xúc chênh vênh thoáng qua khi nãy trong lòng Lâm Hiên lập tức biến mất hoàn toàn.   

Lần này trở về Lâm Hiên đem về rất nhiều công pháp, đan dược và tài nguyên cho mọi người. Dù cho một người bình thường như Ninh Hinh, tin rằng chắc chắn cũng có thể trở thành một cường giả xứng bên cạnh hắn. Còn có các sư tỷ chưa gặp, những tinh cầu chưa được biết đến kia… Tất cả đều đang chờ đợi hắn.  

Quá khứ đã là quá khứ rồi, cái hắn cần nghĩ đến chỉ là tương lai đáng trông chờ mà thôi…  

Hắn nhất định sẽ sống đúng với kỳ vọng của Sư Phụ, trở thành chí tôn thiên hạ, uy vũ lâm thiên!  

- Hết phần 1 - CÙNG ĐÓN ĐỌC PHẦN 2 NHÉ!!!

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lâm Hiên nhìn Đế Dực Thiên, sau đó lại nhìn khung cảnh toàn bộ xung quanh.  Đến khi ánh mắt nhìn đến thi thể của Thẩm Ngạo Tuyết vẫn đang nằm trong đống hỗn độn kia thì liền khựng lại, sau đó thở dài.  “Nguyện vọng to lớn gì thì tạm thời chưa có. Hiện tại ta chỉ muốn quay về Lam tinh một chuyến mà thôi.”  “Mang xác Thẩm Ngạo Tuyết về lại cho Thẩm Gia đi.” Lâm Hiên bổ sung.  “Vâng ạ.”  Toàn bộ người của Đế Thiên Tông cung kính khom người hành lễ với Lâm Hiên.  Lâm Hiên xoay người, một lần nữa rời đi, trong lòng lại không thể nói rõ là tư vị gì.  Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã kết thúc. Dù là ân oán của anh và Đế Gia, hay là với Thẩm Ngạo Tuyết, thì tất cả đều đã kết thúc!  Nhưng Lâm Hiên không biết rằng, lúc anh vừa xoay người rời đi, ngón tay của Thẩm Ngạo Tuyết đang được người của Đế Thiên Tông nâng lên kia đã khẽ nhúc nhích…  Dựa vào trận đồ truyền tống của Đế Thiên Dực, Lâm Hiên một lần nữa xuất hiện tại vách đá của Côn Luân Sơn.  Gió thổi bay vạt áo anh, Lâm Hiên vẫn đứng thẳng người, hiên ngang trong gió thế nhưng trong lòng lại có chút bồi hồi.  Ba năm trước, anh cũng đứng tại đây, nhưng lại bị người ta giết hại dã man.  Ba năm sau, anh lại một lần nữa đứng tại nơi này. Thế nhưng đã có được bản lĩnh cao cường, dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn thế gian.  Chuyện đời đúng là không ai có thể lường trước được!  “Lâm Hiên!”  Lâm Hiên nghe giọng nói quen thuộc, quay người lại. Một thân hình mềm mại đã nhào thẳng vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.  Lâm Hiên đỡ lấy người trong ngực, dịu dàng vuốt v e tóc cô, hôn nhẹ lên đó một cái, cười nói:  “Hinh tỷ, chạy gấp như vậy cẩn thận té đó.”  “Có Lâm Hiên ở đây, ta không sợ gì hết.”  Ninh Hinh dụi dụi đầu vào ngực Lâm Hiên, vui vẻ nói. Lâm Hiên cũng bật cười theo.  Phía sau lưng lại vang lên tiếng bước chân, Lâm Hiên ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ.  Long Ý sư tỷ, Cẩm Nhi sư tỷ, Phù Diêu Sư Tỷ, Tứ Đại Mỹ Tặc, Sở Thiền Hoàng, Kim Linh Khê, Hà Hoan Cung, Âu Dương Băng Tình, Hà Tiểu Manh… Tất cả đều có mặt đầy đủ.  Chút cảm xúc chênh vênh thoáng qua khi nãy trong lòng Lâm Hiên lập tức biến mất hoàn toàn.   Lần này trở về Lâm Hiên đem về rất nhiều công pháp, đan dược và tài nguyên cho mọi người. Dù cho một người bình thường như Ninh Hinh, tin rằng chắc chắn cũng có thể trở thành một cường giả xứng bên cạnh hắn. Còn có các sư tỷ chưa gặp, những tinh cầu chưa được biết đến kia… Tất cả đều đang chờ đợi hắn.  Quá khứ đã là quá khứ rồi, cái hắn cần nghĩ đến chỉ là tương lai đáng trông chờ mà thôi…  Hắn nhất định sẽ sống đúng với kỳ vọng của Sư Phụ, trở thành chí tôn thiên hạ, uy vũ lâm thiên!  - Hết phần 1 - CÙNG ĐÓN ĐỌC PHẦN 2 NHÉ!!!

Chương 1062