Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường (yrmusicsomt) Đi theo hướng ngược kim đồng hồ, Dịch Huyên cuối cùng cũng vào được khách sạn lớn, điều hòa ập vào mặt mát lạnh, làm ác cảm trên người cũng dần biến mất. Tháng tám ở thành phố Ngọc Lan, vẫn là kiểu "Ra cửa hai phút, đổ mồ hôi hai giờ". Nghe đâu đây là khách sạn 6 sao lớn nhất thành phố Ngọc Lan, khai trương còn chưa đến một tháng, Dịch Huyên lần đầu tới. Ngẩng đầu lên là đèn treo thủy tinh lộng lẫy, cúi đầu xuống là sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, ánh vàng rực rỡ ở sảnh đường tràn ngập mùi thổ hào. Dịch Huyên đi mau hai bước, tiến đến bên cạnh Diệp Tiểu Hà, hỏi: "Mẹ, không phải mẹ nói nhà dì cùng với nhà chúng ta gia cảnh giống nhau hay sao? Người bình thường có thể làm tiệc cưới ở khách sạn lộng lẫy xa hoa hả?" Nhớ tới lúc Hứa Yến Phi tới nhà đưa thiệp hồng, "Một người đắc đạo, gà chó lên trời". Diệp Tiểu Hà tức sôi máu, "Còn không phải là cưới được đại gia hay sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!" Nói xong, Diệp Tiểu Hà lại trừng Dịch Huyên một…
Chương 45: 45: Nam Tử Hán Nhất Nhất
Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn LênTác giả: Mật Vũ Điềm NgônTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngEdit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường (yrmusicsomt) Đi theo hướng ngược kim đồng hồ, Dịch Huyên cuối cùng cũng vào được khách sạn lớn, điều hòa ập vào mặt mát lạnh, làm ác cảm trên người cũng dần biến mất. Tháng tám ở thành phố Ngọc Lan, vẫn là kiểu "Ra cửa hai phút, đổ mồ hôi hai giờ". Nghe đâu đây là khách sạn 6 sao lớn nhất thành phố Ngọc Lan, khai trương còn chưa đến một tháng, Dịch Huyên lần đầu tới. Ngẩng đầu lên là đèn treo thủy tinh lộng lẫy, cúi đầu xuống là sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, ánh vàng rực rỡ ở sảnh đường tràn ngập mùi thổ hào. Dịch Huyên đi mau hai bước, tiến đến bên cạnh Diệp Tiểu Hà, hỏi: "Mẹ, không phải mẹ nói nhà dì cùng với nhà chúng ta gia cảnh giống nhau hay sao? Người bình thường có thể làm tiệc cưới ở khách sạn lộng lẫy xa hoa hả?" Nhớ tới lúc Hứa Yến Phi tới nhà đưa thiệp hồng, "Một người đắc đạo, gà chó lên trời". Diệp Tiểu Hà tức sôi máu, "Còn không phải là cưới được đại gia hay sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!" Nói xong, Diệp Tiểu Hà lại trừng Dịch Huyên một… Dịch Huyên dại ra đứng một chỗ, để cho anh ôm vào lòng.Hai người không kẽ hở dán bên nhau, gió thu từ ngoài cửa thổi vào, nhiệt độ cơ thể liền dâng lên.Ninh Khang hôn nhẹ lên vành tai cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn mà nói "Vợ à, đêm nay em tuyệt lắm.".Dịch Huyên bị anh hôn đến toàn thân mềm mại, "Anh! thích không?""Đương nhiên, anh hiện tại sẽ nói cho em biết anh thích em như thế nào."Vừa dứt lời anh liền hôn như trút xuống trên môi cô.Không có bóng đèn Nhất Nhất, Ninh Khang có thể nói đêm nay ôn nhu vạn phần.Đúng lúc chuẩn bị làm tốt, anh kéo ngăn tủ đầu giường, phòng ngủ bên ngoài liên truyền đến tiếng bước chân.Hai người đều sửng sốt, sau đó liền cảm thấy không ổn.Sau đó phòng ngủ chính bị gõ cửa."Papa mama, có quái vật đuổi đánh bé!" ngoài cửa truyền đến tiếng khóc nức nở của Nhất Nhất.Dịch Huyên đương nhiên không có thời gian nghĩ chuyện khác, mặc quần áo rồi đẩy Ninh Khang ra.Ninh Khang chưa từ bỏ ý định, đè nặng cô không cho cô động, hướng ngoài cửa gằn giọng nói, "Nhất Nhất, bé không ngoan đúng không? Làm gì có quái vật cơ chứ.""Papa, có mà, trong mơ quái vật luôn đuổi theo bé, bé sợ lắm, papa mở cửa được không, huhu huhu."Dịch Huyên nghe mà đau cả tim, dùng sức đem anh đẩy ra.Ninh Khang tức muốn hộc máu mà vò đầu, hiện tại anh mới là người nên khóc, hiểu không..
Dịch Huyên dại ra đứng một chỗ, để cho anh ôm vào lòng.
Hai người không kẽ hở dán bên nhau, gió thu từ ngoài cửa thổi vào, nhiệt độ cơ thể liền dâng lên.
Ninh Khang hôn nhẹ lên vành tai cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn mà nói "Vợ à, đêm nay em tuyệt lắm.
".
Dịch Huyên bị anh hôn đến toàn thân mềm mại, "Anh! thích không?"
"Đương nhiên, anh hiện tại sẽ nói cho em biết anh thích em như thế nào.
"
Vừa dứt lời anh liền hôn như trút xuống trên môi cô.
Không có bóng đèn Nhất Nhất, Ninh Khang có thể nói đêm nay ôn nhu vạn phần.
Đúng lúc chuẩn bị làm tốt, anh kéo ngăn tủ đầu giường, phòng ngủ bên ngoài liên truyền đến tiếng bước chân.
Hai người đều sửng sốt, sau đó liền cảm thấy không ổn.
Sau đó phòng ngủ chính bị gõ cửa.
"Papa mama, có quái vật đuổi đánh bé!" ngoài cửa truyền đến tiếng khóc nức nở của Nhất Nhất.
Dịch Huyên đương nhiên không có thời gian nghĩ chuyện khác, mặc quần áo rồi đẩy Ninh Khang ra.
Ninh Khang chưa từ bỏ ý định, đè nặng cô không cho cô động, hướng ngoài cửa gằn giọng nói, "Nhất Nhất, bé không ngoan đúng không? Làm gì có quái vật cơ chứ.
"
"Papa, có mà, trong mơ quái vật luôn đuổi theo bé, bé sợ lắm, papa mở cửa được không, huhu huhu.
"
Dịch Huyên nghe mà đau cả tim, dùng sức đem anh đẩy ra.
Ninh Khang tức muốn hộc máu mà vò đầu, hiện tại anh mới là người nên khóc, hiểu không.
.
Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn LênTác giả: Mật Vũ Điềm NgônTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngEdit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường (yrmusicsomt) Đi theo hướng ngược kim đồng hồ, Dịch Huyên cuối cùng cũng vào được khách sạn lớn, điều hòa ập vào mặt mát lạnh, làm ác cảm trên người cũng dần biến mất. Tháng tám ở thành phố Ngọc Lan, vẫn là kiểu "Ra cửa hai phút, đổ mồ hôi hai giờ". Nghe đâu đây là khách sạn 6 sao lớn nhất thành phố Ngọc Lan, khai trương còn chưa đến một tháng, Dịch Huyên lần đầu tới. Ngẩng đầu lên là đèn treo thủy tinh lộng lẫy, cúi đầu xuống là sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, ánh vàng rực rỡ ở sảnh đường tràn ngập mùi thổ hào. Dịch Huyên đi mau hai bước, tiến đến bên cạnh Diệp Tiểu Hà, hỏi: "Mẹ, không phải mẹ nói nhà dì cùng với nhà chúng ta gia cảnh giống nhau hay sao? Người bình thường có thể làm tiệc cưới ở khách sạn lộng lẫy xa hoa hả?" Nhớ tới lúc Hứa Yến Phi tới nhà đưa thiệp hồng, "Một người đắc đạo, gà chó lên trời". Diệp Tiểu Hà tức sôi máu, "Còn không phải là cưới được đại gia hay sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!" Nói xong, Diệp Tiểu Hà lại trừng Dịch Huyên một… Dịch Huyên dại ra đứng một chỗ, để cho anh ôm vào lòng.Hai người không kẽ hở dán bên nhau, gió thu từ ngoài cửa thổi vào, nhiệt độ cơ thể liền dâng lên.Ninh Khang hôn nhẹ lên vành tai cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn mà nói "Vợ à, đêm nay em tuyệt lắm.".Dịch Huyên bị anh hôn đến toàn thân mềm mại, "Anh! thích không?""Đương nhiên, anh hiện tại sẽ nói cho em biết anh thích em như thế nào."Vừa dứt lời anh liền hôn như trút xuống trên môi cô.Không có bóng đèn Nhất Nhất, Ninh Khang có thể nói đêm nay ôn nhu vạn phần.Đúng lúc chuẩn bị làm tốt, anh kéo ngăn tủ đầu giường, phòng ngủ bên ngoài liên truyền đến tiếng bước chân.Hai người đều sửng sốt, sau đó liền cảm thấy không ổn.Sau đó phòng ngủ chính bị gõ cửa."Papa mama, có quái vật đuổi đánh bé!" ngoài cửa truyền đến tiếng khóc nức nở của Nhất Nhất.Dịch Huyên đương nhiên không có thời gian nghĩ chuyện khác, mặc quần áo rồi đẩy Ninh Khang ra.Ninh Khang chưa từ bỏ ý định, đè nặng cô không cho cô động, hướng ngoài cửa gằn giọng nói, "Nhất Nhất, bé không ngoan đúng không? Làm gì có quái vật cơ chứ.""Papa, có mà, trong mơ quái vật luôn đuổi theo bé, bé sợ lắm, papa mở cửa được không, huhu huhu."Dịch Huyên nghe mà đau cả tim, dùng sức đem anh đẩy ra.Ninh Khang tức muốn hộc máu mà vò đầu, hiện tại anh mới là người nên khóc, hiểu không..