- Người đang chờ điều gì? "..." - Rõ ràng biết hắn đã phản bội người vẫn cố chấp không hiểu hay sao? Tiểu thái giám An Lâm bên cạnh đau đớn nhìn chủ tử của mình. Hoàng đế của cậu bị sao vậy? Rõ ràng là trên vạn người cớ gì giờ đây lại phải hèn mọn đến thế? - Trẫm đang chờ.. Chờ hắn quay đầu, chờ ván cờ đặt cược của trẫm hoàn thành trọn vẹn. - Chờ? Hắn đã đi từ rất lâu rồi! Người còn ở đây thì nhất định sẽ chết! An Lâm đau đớn nói, trong giọng nói là bi ai khó tả. - Tay của trẫm đã đẫm máu nhiều rồi.. kết cục này không phải rất tốt hay sao? Đế vương cười nhạt, vẻ mặt không có gì là sợ hãi. Sinh tử gì đó sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi.. cưỡng cầu cũng chẳng được gì cả.. chỉ là nếu có thể vẫn mong có cơ hội giành lại giang sơn thiện hạ.. - Còn ngươi, tại sao không đi? Y quay đầu nhìn tiểu thái giám bên cạnh. Tên ngốc này theo y cũng đã lâu. Bây giờ trong cung đại loạn cớ gì lại chưa chịu bỏ trốn? - Nô tài là người của hoàng thượng, có chết cũng sẽ không bỏ lại người! Tiểu thái giám cúi đầu…
Chương 8: 8: Lâm Gia Gia
Một Đời Trầm LuânTác giả: Kim AikoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng- Người đang chờ điều gì? "..." - Rõ ràng biết hắn đã phản bội người vẫn cố chấp không hiểu hay sao? Tiểu thái giám An Lâm bên cạnh đau đớn nhìn chủ tử của mình. Hoàng đế của cậu bị sao vậy? Rõ ràng là trên vạn người cớ gì giờ đây lại phải hèn mọn đến thế? - Trẫm đang chờ.. Chờ hắn quay đầu, chờ ván cờ đặt cược của trẫm hoàn thành trọn vẹn. - Chờ? Hắn đã đi từ rất lâu rồi! Người còn ở đây thì nhất định sẽ chết! An Lâm đau đớn nói, trong giọng nói là bi ai khó tả. - Tay của trẫm đã đẫm máu nhiều rồi.. kết cục này không phải rất tốt hay sao? Đế vương cười nhạt, vẻ mặt không có gì là sợ hãi. Sinh tử gì đó sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi.. cưỡng cầu cũng chẳng được gì cả.. chỉ là nếu có thể vẫn mong có cơ hội giành lại giang sơn thiện hạ.. - Còn ngươi, tại sao không đi? Y quay đầu nhìn tiểu thái giám bên cạnh. Tên ngốc này theo y cũng đã lâu. Bây giờ trong cung đại loạn cớ gì lại chưa chịu bỏ trốn? - Nô tài là người của hoàng thượng, có chết cũng sẽ không bỏ lại người! Tiểu thái giám cúi đầu… Mấy ngày sau..- Tiểu A Lâm, tâm trạng của ngươi trông rất phấn khích.Cao Thừa An nhìn người bên cạnh mình cả khuôn mặt bừng sáng liền không khỏi bật cười.An Lâm lúc nào cũng giống như trẻ nhỏ không chịu lớn vậy.- Hoàng..thiếu gia, vùng ngoại ô này thật là đẹp đi!An Lâm vạ miệng liền vội vàng đổi cách xưng hô.Đã lâu rồi cậu không được xuất cung.Bây giờ tâm trạng thật sự là vô cùng hào hứng.- Ngươi thật là..Cao Thừa An ngồi đối diện khẽ thở dài một cái.Trong cả cung đình này, ngoài Triều Thái Phong ra thì có thể nói An Lâm là người được y sủng ái nhất.Hay nói đúng hơn là y xem cậu là thân đệ mà đối xử.An Lâm tâm trạng vui vẻ khẽ vén màn muốn ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp nhưng vừa vén liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc.- Lang đại nhân!- Suỵt, phải gọi là Lang đại ca!Lang Kiều ngồi trên ngựa mỉm cười nói.Vẻ mặt dịu dàng vô hại khiến người khác yêu thích.- Lang..Lang đại ca!Cậu ngượng ngùng, vẻ mặt lại không nhịn được mà ửng đỏ khiến cho kẻ đối diện có chút muốn cười."Thật ngốc mà.."Cao Thừa An nhìn một màn vậy chỉ im lặng không nói gì.Y nhìn ra tên ngốc này có ý với kẻ kia.Nhưng mà, y vẫn không an tâm.Đối với y, Lang Kiều chắc chắn đang che giấu gì đó.Hành tung của gã luôn thần thần bí bí thật khiến người ta không khỏi phải dè chừng.Đang đắm chìm trong suy tư thì bỗng bóng dáng của Triều Thái Phong lướt nhẹ qua.Hắn ngồi trên ngựa, vận bộ y phục màu lam nhạt.Vẻ mặt âm trầm không biết là vui hay buồn.Bất giác, y lại ngây ngốc nhìn hắn.Nam nhân trước mặt y lúc này trông thì có vẻ tự do nhưng dường như y nhìn thấy, ở hắn có một bức tường thành bao phủ.Ngăn hắn tiếp xúc với mọi người, tiếp xúc với y..* * *- Oa! Xe ngựa kia! Đẹp qua đi!Một cậu nhóc khoảng chừng bảy, tám tuổi vỗ tay hô lớn.- Phong ca ca! Phong ca ca!Nhìn thấy thân ảnh của Triều Thái Phong, đứa nhỏ liền vui vẻ vẫy tay kêu gọi.- A Nhỉ, ngoan nào!Triều Thái Phong xuống ngựa, sau đó đi lại bồng cậu bé lên tay.Hừm, tiểu quỷ này tăng cân rồi đây!- Hì hì, Phong ca ca, mời ca ạ!Tiểu A Nhỉ vô cùng yêu mến người trước mặt.Nhìn thấy hắn, nhóc con liền vội vàng chia sẻ điểm tâm của mình.- A Nhỉ, đệ chơi..A Phong, cái tên tiểu tử này chịu về thăm tỷ rồi hả?Thiếu nữ đang cầm thau đồ thấy hắn liền hung hăng trợn mắt.Cái tên tiểu tử thối này, có biết người làm tỷ tỷ này nhớ hắn lắm không chứ?- A Hương tỷ, đệ không phải đã đến thăm hai người rồi sao?Triều Thái Phong hiếm hoi nở một nụ cười, khuôn mặt giãn ra vô cùng hòa hoãn khác xa với vẻ lãnh khốc thường ngày."Nếu ngươi cũng có thể có vẻ mặt này với ta thì thật tốt.."Cao Thừa An ở đằng xa nhìn thấy tất cả liền không khỏi trầm mặt.Đối với những người thân quen hắn luôn bày ra gương mặt ấy.Mà y cũng tính là thân quen đi.Chỉ là hắn sẽ không bao giờ nhìn y như vậy..- An..An công tử!Bỗng đưa mắt sang thì thấy y, Lâm A Hương liền không khỏi kinh ngạc.Nghe thấy tiếng người kia, Cao Thừa An khẽ cười, vẻ mặt lại trở về dáng vẻ yêu nghiệt vốn có.A Hương tỷ này vẫn chưa biết thân phận thật sự của y.Nàng ta vốn nghĩ y chỉ là đồng bạn của Triều Thái Phong mà thôi.- A Hương tỷ!Y nho nhã đáp.Trên miệng treo lấy một nụ cười chân thành.- A Phong, An công tử, hai người..Lâm A Hương có chút muốn nói nhưng lại không thể cất thành lời.Đành thở dài một cái, nàng ta liền cố tươi tỉnh.- Gia gia rất nhớ hai người, mau vào thôi!Triều Thái Phong nhìn nàng rồi khẽ rũ mắt một cái.Kế đó liền bế A Nhĩ bước vào nhà không đếm xỉa xung quanh.Và dĩ nhiên đối với y, hắn vẫn lạnh mặt chẳng đoái hoài..* * *- Hai đứa nhóc các ngươi chịu về thăm lão già này rồi sao?Vị nhân gia lớn tuổi nhìn hai người khẽ trách mắng.Lão còn tưởng đến khi xuống Hoàng Tuyền thì cả hai mới trở lại.- Gia gia, chúng cháu có việc không thể về thăm người, mong gia gia bớt giận tránh làm hại sức khỏe của mình!Cao Thừa An ngoan ngoãn lấy lòng lão gia tử trước mặt.Nhìn y bây giờ giống với một bá tánh bình thường hơn là một bậc quân vương cao thượng.An Lâm đứng một bên nhìn có chút bất ngờ.Nhưng mà y vốn là người hoạt ngôn do đó cậu cũng không nghĩ gì nhiều nữa.Chỉ có Lang Kiều là vẫn không ngăn được sự kinh ngạc nơi đáy mắt.Thật không ngờ Cao Thừa An cũng sẽ biết lấy lòng người khác..- Hừ! An tiểu tử này biết điều đó! Còn thằng nhóc kia, cháu không có gì muốn nói với lão già này à?Lâm gia gia hài lòng gật đầu với y, sau đó liền đánh sang Triều Thái Phong đối diện.- Thái Phong đương nhiên có nhiều lời muốn nói với người, nếu người muốn đêm nay con cùng người bầu bạn đánh cờ!Triều Thái Phong kính trọng nhìn người đối diện.Nếu không có gia gia, không có A Hương tỷ, hắn cũng chẳng sống được đến bây giờ.Ơn cưu mang, chăm sóc, cả đời này hắn cũng không bao giờ quên đi!- Được! Quyết vậy đi!Lâm gia gia sảng khoái đáp.Tuy lão đã lớn tuổi, nhưng sức lực vẫn vô cùng tốt.Vả lại hôm nay A Phong cùng tiểu An trở lại đương nhiên lão càng hào hứng và vui vẻ.Thật mong cả hai đứa sẽ mãi ở đây.Mà nhắc đến hai người Lâm gia gia liền như nhớ ra gì đó.Ông nhìn y sau đó lại đánh mắt sang Triều Thái Phong.Xem ra cả hai vẫn chưa có gì tiến triển...
Mấy ngày sau..
- Tiểu A Lâm, tâm trạng của ngươi trông rất phấn khích.
Cao Thừa An nhìn người bên cạnh mình cả khuôn mặt bừng sáng liền không khỏi bật cười.
An Lâm lúc nào cũng giống như trẻ nhỏ không chịu lớn vậy.
- Hoàng..
thiếu gia, vùng ngoại ô này thật là đẹp đi!
An Lâm vạ miệng liền vội vàng đổi cách xưng hô.
Đã lâu rồi cậu không được xuất cung.
Bây giờ tâm trạng thật sự là vô cùng hào hứng.
- Ngươi thật là..
Cao Thừa An ngồi đối diện khẽ thở dài một cái.
Trong cả cung đình này, ngoài Triều Thái Phong ra thì có thể nói An Lâm là người được y sủng ái nhất.
Hay nói đúng hơn là y xem cậu là thân đệ mà đối xử.
An Lâm tâm trạng vui vẻ khẽ vén màn muốn ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp nhưng vừa vén liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
- Lang đại nhân!
- Suỵt, phải gọi là Lang đại ca!
Lang Kiều ngồi trên ngựa mỉm cười nói.
Vẻ mặt dịu dàng vô hại khiến người khác yêu thích.
- Lang..
Lang đại ca!
Cậu ngượng ngùng, vẻ mặt lại không nhịn được mà ửng đỏ khiến cho kẻ đối diện có chút muốn cười.
"Thật ngốc mà.."
Cao Thừa An nhìn một màn vậy chỉ im lặng không nói gì.
Y nhìn ra tên ngốc này có ý với kẻ kia.
Nhưng mà, y vẫn không an tâm.
Đối với y, Lang Kiều chắc chắn đang che giấu gì đó.
Hành tung của gã luôn thần thần bí bí thật khiến người ta không khỏi phải dè chừng.
Đang đắm chìm trong suy tư thì bỗng bóng dáng của Triều Thái Phong lướt nhẹ qua.
Hắn ngồi trên ngựa, vận bộ y phục màu lam nhạt.
Vẻ mặt âm trầm không biết là vui hay buồn.
Bất giác, y lại ngây ngốc nhìn hắn.
Nam nhân trước mặt y lúc này trông thì có vẻ tự do nhưng dường như y nhìn thấy, ở hắn có một bức tường thành bao phủ.
Ngăn hắn tiếp xúc với mọi người, tiếp xúc với y..
* * *
- Oa! Xe ngựa kia! Đẹp qua đi!
Một cậu nhóc khoảng chừng bảy, tám tuổi vỗ tay hô lớn.
- Phong ca ca! Phong ca ca!
Nhìn thấy thân ảnh của Triều Thái Phong, đứa nhỏ liền vui vẻ vẫy tay kêu gọi.
- A Nhỉ, ngoan nào!
Triều Thái Phong xuống ngựa, sau đó đi lại bồng cậu bé lên tay.
Hừm, tiểu quỷ này tăng cân rồi đây!
- Hì hì, Phong ca ca, mời ca ạ!
Tiểu A Nhỉ vô cùng yêu mến người trước mặt.
Nhìn thấy hắn, nhóc con liền vội vàng chia sẻ điểm tâm của mình.
- A Nhỉ, đệ chơi..
A Phong, cái tên tiểu tử này chịu về thăm tỷ rồi hả?
Thiếu nữ đang cầm thau đồ thấy hắn liền hung hăng trợn mắt.
Cái tên tiểu tử thối này, có biết người làm tỷ tỷ này nhớ hắn lắm không chứ?
- A Hương tỷ, đệ không phải đã đến thăm hai người rồi sao?
Triều Thái Phong hiếm hoi nở một nụ cười, khuôn mặt giãn ra vô cùng hòa hoãn khác xa với vẻ lãnh khốc thường ngày.
"Nếu ngươi cũng có thể có vẻ mặt này với ta thì thật tốt.."
Cao Thừa An ở đằng xa nhìn thấy tất cả liền không khỏi trầm mặt.
Đối với những người thân quen hắn luôn bày ra gương mặt ấy.
Mà y cũng tính là thân quen đi.
Chỉ là hắn sẽ không bao giờ nhìn y như vậy..
- An..
An công tử!
Bỗng đưa mắt sang thì thấy y, Lâm A Hương liền không khỏi kinh ngạc.
Nghe thấy tiếng người kia, Cao Thừa An khẽ cười, vẻ mặt lại trở về dáng vẻ yêu nghiệt vốn có.
A Hương tỷ này vẫn chưa biết thân phận thật sự của y.
Nàng ta vốn nghĩ y chỉ là đồng bạn của Triều Thái Phong mà thôi.
- A Hương tỷ!
Y nho nhã đáp.
Trên miệng treo lấy một nụ cười chân thành.
- A Phong, An công tử, hai người..
Lâm A Hương có chút muốn nói nhưng lại không thể cất thành lời.
Đành thở dài một cái, nàng ta liền cố tươi tỉnh.
- Gia gia rất nhớ hai người, mau vào thôi!
Triều Thái Phong nhìn nàng rồi khẽ rũ mắt một cái.
Kế đó liền bế A Nhĩ bước vào nhà không đếm xỉa xung quanh.
Và dĩ nhiên đối với y, hắn vẫn lạnh mặt chẳng đoái hoài..
* * *
- Hai đứa nhóc các ngươi chịu về thăm lão già này rồi sao?
Vị nhân gia lớn tuổi nhìn hai người khẽ trách mắng.
Lão còn tưởng đến khi xuống Hoàng Tuyền thì cả hai mới trở lại.
- Gia gia, chúng cháu có việc không thể về thăm người, mong gia gia bớt giận tránh làm hại sức khỏe của mình!
Cao Thừa An ngoan ngoãn lấy lòng lão gia tử trước mặt.
Nhìn y bây giờ giống với một bá tánh bình thường hơn là một bậc quân vương cao thượng.
An Lâm đứng một bên nhìn có chút bất ngờ.
Nhưng mà y vốn là người hoạt ngôn do đó cậu cũng không nghĩ gì nhiều nữa.
Chỉ có Lang Kiều là vẫn không ngăn được sự kinh ngạc nơi đáy mắt.
Thật không ngờ Cao Thừa An cũng sẽ biết lấy lòng người khác..
- Hừ! An tiểu tử này biết điều đó! Còn thằng nhóc kia, cháu không có gì muốn nói với lão già này à?
Lâm gia gia hài lòng gật đầu với y, sau đó liền đánh sang Triều Thái Phong đối diện.
- Thái Phong đương nhiên có nhiều lời muốn nói với người, nếu người muốn đêm nay con cùng người bầu bạn đánh cờ!
Triều Thái Phong kính trọng nhìn người đối diện.
Nếu không có gia gia, không có A Hương tỷ, hắn cũng chẳng sống được đến bây giờ.
Ơn cưu mang, chăm sóc, cả đời này hắn cũng không bao giờ quên đi!
- Được! Quyết vậy đi!
Lâm gia gia sảng khoái đáp.
Tuy lão đã lớn tuổi, nhưng sức lực vẫn vô cùng tốt.
Vả lại hôm nay A Phong cùng tiểu An trở lại đương nhiên lão càng hào hứng và vui vẻ.
Thật mong cả hai đứa sẽ mãi ở đây.
Mà nhắc đến hai người Lâm gia gia liền như nhớ ra gì đó.
Ông nhìn y sau đó lại đánh mắt sang Triều Thái Phong.
Xem ra cả hai vẫn chưa có gì tiến triển...
Một Đời Trầm LuânTác giả: Kim AikoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng- Người đang chờ điều gì? "..." - Rõ ràng biết hắn đã phản bội người vẫn cố chấp không hiểu hay sao? Tiểu thái giám An Lâm bên cạnh đau đớn nhìn chủ tử của mình. Hoàng đế của cậu bị sao vậy? Rõ ràng là trên vạn người cớ gì giờ đây lại phải hèn mọn đến thế? - Trẫm đang chờ.. Chờ hắn quay đầu, chờ ván cờ đặt cược của trẫm hoàn thành trọn vẹn. - Chờ? Hắn đã đi từ rất lâu rồi! Người còn ở đây thì nhất định sẽ chết! An Lâm đau đớn nói, trong giọng nói là bi ai khó tả. - Tay của trẫm đã đẫm máu nhiều rồi.. kết cục này không phải rất tốt hay sao? Đế vương cười nhạt, vẻ mặt không có gì là sợ hãi. Sinh tử gì đó sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi.. cưỡng cầu cũng chẳng được gì cả.. chỉ là nếu có thể vẫn mong có cơ hội giành lại giang sơn thiện hạ.. - Còn ngươi, tại sao không đi? Y quay đầu nhìn tiểu thái giám bên cạnh. Tên ngốc này theo y cũng đã lâu. Bây giờ trong cung đại loạn cớ gì lại chưa chịu bỏ trốn? - Nô tài là người của hoàng thượng, có chết cũng sẽ không bỏ lại người! Tiểu thái giám cúi đầu… Mấy ngày sau..- Tiểu A Lâm, tâm trạng của ngươi trông rất phấn khích.Cao Thừa An nhìn người bên cạnh mình cả khuôn mặt bừng sáng liền không khỏi bật cười.An Lâm lúc nào cũng giống như trẻ nhỏ không chịu lớn vậy.- Hoàng..thiếu gia, vùng ngoại ô này thật là đẹp đi!An Lâm vạ miệng liền vội vàng đổi cách xưng hô.Đã lâu rồi cậu không được xuất cung.Bây giờ tâm trạng thật sự là vô cùng hào hứng.- Ngươi thật là..Cao Thừa An ngồi đối diện khẽ thở dài một cái.Trong cả cung đình này, ngoài Triều Thái Phong ra thì có thể nói An Lâm là người được y sủng ái nhất.Hay nói đúng hơn là y xem cậu là thân đệ mà đối xử.An Lâm tâm trạng vui vẻ khẽ vén màn muốn ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp nhưng vừa vén liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc.- Lang đại nhân!- Suỵt, phải gọi là Lang đại ca!Lang Kiều ngồi trên ngựa mỉm cười nói.Vẻ mặt dịu dàng vô hại khiến người khác yêu thích.- Lang..Lang đại ca!Cậu ngượng ngùng, vẻ mặt lại không nhịn được mà ửng đỏ khiến cho kẻ đối diện có chút muốn cười."Thật ngốc mà.."Cao Thừa An nhìn một màn vậy chỉ im lặng không nói gì.Y nhìn ra tên ngốc này có ý với kẻ kia.Nhưng mà, y vẫn không an tâm.Đối với y, Lang Kiều chắc chắn đang che giấu gì đó.Hành tung của gã luôn thần thần bí bí thật khiến người ta không khỏi phải dè chừng.Đang đắm chìm trong suy tư thì bỗng bóng dáng của Triều Thái Phong lướt nhẹ qua.Hắn ngồi trên ngựa, vận bộ y phục màu lam nhạt.Vẻ mặt âm trầm không biết là vui hay buồn.Bất giác, y lại ngây ngốc nhìn hắn.Nam nhân trước mặt y lúc này trông thì có vẻ tự do nhưng dường như y nhìn thấy, ở hắn có một bức tường thành bao phủ.Ngăn hắn tiếp xúc với mọi người, tiếp xúc với y..* * *- Oa! Xe ngựa kia! Đẹp qua đi!Một cậu nhóc khoảng chừng bảy, tám tuổi vỗ tay hô lớn.- Phong ca ca! Phong ca ca!Nhìn thấy thân ảnh của Triều Thái Phong, đứa nhỏ liền vui vẻ vẫy tay kêu gọi.- A Nhỉ, ngoan nào!Triều Thái Phong xuống ngựa, sau đó đi lại bồng cậu bé lên tay.Hừm, tiểu quỷ này tăng cân rồi đây!- Hì hì, Phong ca ca, mời ca ạ!Tiểu A Nhỉ vô cùng yêu mến người trước mặt.Nhìn thấy hắn, nhóc con liền vội vàng chia sẻ điểm tâm của mình.- A Nhỉ, đệ chơi..A Phong, cái tên tiểu tử này chịu về thăm tỷ rồi hả?Thiếu nữ đang cầm thau đồ thấy hắn liền hung hăng trợn mắt.Cái tên tiểu tử thối này, có biết người làm tỷ tỷ này nhớ hắn lắm không chứ?- A Hương tỷ, đệ không phải đã đến thăm hai người rồi sao?Triều Thái Phong hiếm hoi nở một nụ cười, khuôn mặt giãn ra vô cùng hòa hoãn khác xa với vẻ lãnh khốc thường ngày."Nếu ngươi cũng có thể có vẻ mặt này với ta thì thật tốt.."Cao Thừa An ở đằng xa nhìn thấy tất cả liền không khỏi trầm mặt.Đối với những người thân quen hắn luôn bày ra gương mặt ấy.Mà y cũng tính là thân quen đi.Chỉ là hắn sẽ không bao giờ nhìn y như vậy..- An..An công tử!Bỗng đưa mắt sang thì thấy y, Lâm A Hương liền không khỏi kinh ngạc.Nghe thấy tiếng người kia, Cao Thừa An khẽ cười, vẻ mặt lại trở về dáng vẻ yêu nghiệt vốn có.A Hương tỷ này vẫn chưa biết thân phận thật sự của y.Nàng ta vốn nghĩ y chỉ là đồng bạn của Triều Thái Phong mà thôi.- A Hương tỷ!Y nho nhã đáp.Trên miệng treo lấy một nụ cười chân thành.- A Phong, An công tử, hai người..Lâm A Hương có chút muốn nói nhưng lại không thể cất thành lời.Đành thở dài một cái, nàng ta liền cố tươi tỉnh.- Gia gia rất nhớ hai người, mau vào thôi!Triều Thái Phong nhìn nàng rồi khẽ rũ mắt một cái.Kế đó liền bế A Nhĩ bước vào nhà không đếm xỉa xung quanh.Và dĩ nhiên đối với y, hắn vẫn lạnh mặt chẳng đoái hoài..* * *- Hai đứa nhóc các ngươi chịu về thăm lão già này rồi sao?Vị nhân gia lớn tuổi nhìn hai người khẽ trách mắng.Lão còn tưởng đến khi xuống Hoàng Tuyền thì cả hai mới trở lại.- Gia gia, chúng cháu có việc không thể về thăm người, mong gia gia bớt giận tránh làm hại sức khỏe của mình!Cao Thừa An ngoan ngoãn lấy lòng lão gia tử trước mặt.Nhìn y bây giờ giống với một bá tánh bình thường hơn là một bậc quân vương cao thượng.An Lâm đứng một bên nhìn có chút bất ngờ.Nhưng mà y vốn là người hoạt ngôn do đó cậu cũng không nghĩ gì nhiều nữa.Chỉ có Lang Kiều là vẫn không ngăn được sự kinh ngạc nơi đáy mắt.Thật không ngờ Cao Thừa An cũng sẽ biết lấy lòng người khác..- Hừ! An tiểu tử này biết điều đó! Còn thằng nhóc kia, cháu không có gì muốn nói với lão già này à?Lâm gia gia hài lòng gật đầu với y, sau đó liền đánh sang Triều Thái Phong đối diện.- Thái Phong đương nhiên có nhiều lời muốn nói với người, nếu người muốn đêm nay con cùng người bầu bạn đánh cờ!Triều Thái Phong kính trọng nhìn người đối diện.Nếu không có gia gia, không có A Hương tỷ, hắn cũng chẳng sống được đến bây giờ.Ơn cưu mang, chăm sóc, cả đời này hắn cũng không bao giờ quên đi!- Được! Quyết vậy đi!Lâm gia gia sảng khoái đáp.Tuy lão đã lớn tuổi, nhưng sức lực vẫn vô cùng tốt.Vả lại hôm nay A Phong cùng tiểu An trở lại đương nhiên lão càng hào hứng và vui vẻ.Thật mong cả hai đứa sẽ mãi ở đây.Mà nhắc đến hai người Lâm gia gia liền như nhớ ra gì đó.Ông nhìn y sau đó lại đánh mắt sang Triều Thái Phong.Xem ra cả hai vẫn chưa có gì tiến triển...