Tác giả:

- Người đang chờ điều gì? "..." - Rõ ràng biết hắn đã phản bội người vẫn cố chấp không hiểu hay sao? Tiểu thái giám An Lâm bên cạnh đau đớn nhìn chủ tử của mình. Hoàng đế của cậu bị sao vậy? Rõ ràng là trên vạn người cớ gì giờ đây lại phải hèn mọn đến thế? - Trẫm đang chờ.. Chờ hắn quay đầu, chờ ván cờ đặt cược của trẫm hoàn thành trọn vẹn. - Chờ? Hắn đã đi từ rất lâu rồi! Người còn ở đây thì nhất định sẽ chết! An Lâm đau đớn nói, trong giọng nói là bi ai khó tả. - Tay của trẫm đã đẫm máu nhiều rồi.. kết cục này không phải rất tốt hay sao? Đế vương cười nhạt, vẻ mặt không có gì là sợ hãi. Sinh tử gì đó sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi.. cưỡng cầu cũng chẳng được gì cả.. chỉ là nếu có thể vẫn mong có cơ hội giành lại giang sơn thiện hạ.. - Còn ngươi, tại sao không đi? Y quay đầu nhìn tiểu thái giám bên cạnh. Tên ngốc này theo y cũng đã lâu. Bây giờ trong cung đại loạn cớ gì lại chưa chịu bỏ trốn? - Nô tài là người của hoàng thượng, có chết cũng sẽ không bỏ lại người! Tiểu thái giám cúi đầu…

Chương 38: 38: Chuyện Rất Lâu Về Trước 2

Một Đời Trầm LuânTác giả: Kim AikoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng- Người đang chờ điều gì? "..." - Rõ ràng biết hắn đã phản bội người vẫn cố chấp không hiểu hay sao? Tiểu thái giám An Lâm bên cạnh đau đớn nhìn chủ tử của mình. Hoàng đế của cậu bị sao vậy? Rõ ràng là trên vạn người cớ gì giờ đây lại phải hèn mọn đến thế? - Trẫm đang chờ.. Chờ hắn quay đầu, chờ ván cờ đặt cược của trẫm hoàn thành trọn vẹn. - Chờ? Hắn đã đi từ rất lâu rồi! Người còn ở đây thì nhất định sẽ chết! An Lâm đau đớn nói, trong giọng nói là bi ai khó tả. - Tay của trẫm đã đẫm máu nhiều rồi.. kết cục này không phải rất tốt hay sao? Đế vương cười nhạt, vẻ mặt không có gì là sợ hãi. Sinh tử gì đó sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi.. cưỡng cầu cũng chẳng được gì cả.. chỉ là nếu có thể vẫn mong có cơ hội giành lại giang sơn thiện hạ.. - Còn ngươi, tại sao không đi? Y quay đầu nhìn tiểu thái giám bên cạnh. Tên ngốc này theo y cũng đã lâu. Bây giờ trong cung đại loạn cớ gì lại chưa chịu bỏ trốn? - Nô tài là người của hoàng thượng, có chết cũng sẽ không bỏ lại người! Tiểu thái giám cúi đầu… Vốn chưa cần mua vải nên Ninh Diệp không vào tiệm để tránh chen chúc với những người cần mua.Cũng là lúc này, nàng bị ai đó chạy nhanh qua xô ngã.Phịch!- Đứng lại!.Truyện Cung ĐấuPhía sau, một nam nhân vẻ ngoài rách rưới tức tốc chạy theo người vừa đụng trúng nàng.- Cô nương có sao không?Những người qua lại thấy vậy liền nhanh chóng đỡ Ninh Diệp đứng lên.- Ta không sao! Cảm ơn mọi người!Nàng cười nhẹ sau đó gương mặt bỗng biến sắc.Túi tiền..túi tiền của nàng đâu rồi?Nhớ lại lúc nãy cú va chạm kia, nàng khẽ cau mày sau đó định chạy đi tìm tên cướp thì bất chợt người ăn mày ban nãy đã đứng trước mặt nàng.- Của tiểu thư đây!Nam nhân đó mỉm cười.Nụ cười trên khóe môi hắn có chút ngượng ngùng nhưng dễ dàng nhận ra sự chân thành trong đó.- Cảm ơn ngươi!Nàng vui vẻ nhận lại túi tiền.Sau đó định nói gì đó thì Lưỡng Nguyệt đã từ trong tiệm bước ra quát mắng.- Tên ăn mày chết tiệt kia! Ngươi có phải là cố tình đi theo ta không hả?- A Nguyệt, không được vô lễ!- Vô lễ gì chứ? Đây là cái tên hôi hám lúc nãy muội nói tỷ đó! Chậc, mau cút đi, hôi chết đi được!Lưỡng Nguyệt dùng đủ lời nhục mạ để nói về người ăn xin trước mặt.Ninh Diệp nghe xong cũng cảm thấy khó nghe và quá đáng.- Đủ rồi A Nguyệt!- Tỷ..- Xin lỗi, muội ấy có chút bốc đồng mà thôi! Ta thay mặt muội ấy nói lời xin lỗi với ngươi!- Không sao đâu!Nam nhân đó cười cười, vẻ măt không biểu lộ ra tức giận gì.Cứ như thật sự không có gì cả.- Phải rồi, coi như đây là ta trả ơn cho..Nàng định đưa ngân lượng cho người trước mặt thì hắn đã lắc đầu từ chối.- Ấy, tiểu thư không cần làm vậy đâu! Giúp người là việc cần làm mà! Được rồi, ta đi trước đây!Nói xong liền nhanh chóng quay lưng rời khỏi.- Hừ! Bày đặt thanh cao!Lưỡng Nguyệt một bên khoanh hai tay lại, ánh mắt chán ghét tỏ vẻ khinh thường.- A Nguyệt, muội như vậy rất quá đáng!- Quá đáng? Đối với đám người đó như vậy là dễ dàng rồi! Tỷ có đi không, không thì muội đi trước!Thấy Lưỡng Nguyệt như vậy Ninh Diệp cũng hết cách.Muội ấy thật sự được nuông chiều đến không xem ai ra gì..* * *Mấy ngày sau..- Tỷ tỷ, tỷ thấy muội thế nào? Đã được chưa?Lưỡng Nguyệt hồi hợp nhìn Ninh Diệp sốt sắn hỏi.Hôm nay trong cung mở tiệc.Bọn họ sẽ được gặp thái tử.Nghe nói thái tử văn võ song toàn.Là một nam nhân sắc đẹp tuyệt mỹ.Được người để ý chắc chắn cả đời sẽ sung sướng, là mẫu nghi thiên hạ trên cả vạn người.Mới nghĩ thôi, đã thấy háo hức rồi!- Được rồi, muội rất đẹp!Ninh Diệp mỉm cười sau đó chỉnh lại phần tóc rối của mình.Nghe nói vị thái tử này tính khí rất khó gần.Ngoại trừ người ra vào trong cung ít ai có cơ hội được diện kiến tận mặt.Quả thật khiến nàng đúng là có chút tò mò.- Được rồi, chúng ta mau đi thôi!Nói xong, Lưỡng Nguyệt kiền gấp rút kéo nàng đi.* * *Thượng Khinh cung..- Thừa Lạc nó đâu rồi?Hoàng đế đưa mắt quan sát xung quanh rồi nhìn vị công công bên cạnh mình cau mày hỏi.- Bẩm hoàng thượng, thái tử nói chốc nữa sẽ đến!- Hừ! Đúng là không có phép tắc!- Người bớt giận, hoàng nhi tính tình vẫn còn ham chơi!Hoàng hậu một bên dịu giọng nói.Bà hiểu rõ tính tình của con trai hơn ai hết.Tuy là có chút tùy hứng nhưng thái tử vốn là đứa trẻ ngoan nghe lời.- Ham chơi? Đã sắp lên ngai làm vua cai trị mà còn ham chơi? Là nàng quá chiều chuộng nó rồi!- Được được, là thần thiếp sai cả! Mà người nhìn đi, trong số các tiểu thư khuê các này, người cảm thấy hài lòng với ai nhất?Hoàng hậu nói xong liền nhìn một lượt các nữ nhân có mặt.Hôm nay mục đích chính của bữa tiệc là chọn ra thái tử phi cho thái tử.- Tiểu thư họ Ninh rất được!Hoàng thượng nhấp nhẹ một ngụm rượu.Tính khí của các tiểu thư này đã được tra rất kỹ càng.Là bậc mẫu nghi thiên hạ đương nhiên không thể nào là kẻ không có nhân phẩm.- Người cũng thấy vậy sao?Hoàng hậu có chút bất ngờ hỏi.Bà ta quả thật cũng rất ưng ý Ninh tiểu thư này.Nàng là con gái của bạn thân bà ta.Chưa kể đến tính tình lại vô cùng hiểu chuyện, có phép tắc.Và điều quan trọng nhất là biết cư xử chuẩn mực, đối nhân xử thế.- Thái tử đến!Bầu không khí bữa tiệc vốn đang có chút im ắng thì bởi câu nói của một vị công công bên ngoài mà làm dáy lên chút náo nhiệt.- Thần nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu!Cao Thừa Lạc vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả.Dáng vẻ uy phong xuất chúng cộng thêm ngũ quan hài hòa tinh xảo khiến những tiểu thư có mặt không khỏi động lòng cảm mến.Mà đối với sự xuất hiện này lại khiến cho Ninh Diệp không khỏi bất ngờ.Người này..là thái tử sao?Nàng ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.Đó là người ăn mày lần trước..Cũng không biết có phải vì nàng nhìn quá lộ liễu hay không mà Cao Thừa Lạc bỗng xoay qua nhìn nàng.Không những thế, hắn còn cười nhẹ khiến làn mây ửng đỏ xuất hiện trên gương mặt như sứ của Ninh Diệp.Cố vời đi ánh mắt nóng bỏng đó.Tầm mắt nàng lúc này lại rơi xuống Lưỡng Nguyệt bên cạnh.Nhưng có lẽ Lưỡng Nguyệt không nhận ra hắn.Nàng ta rất phấn khích còn tỏ vẻ mê mẫn không khác gì những tiểu thư khác."Thái tử nhất định phải thuộc về ta!".

Một Đời Trầm LuânTác giả: Kim AikoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng- Người đang chờ điều gì? "..." - Rõ ràng biết hắn đã phản bội người vẫn cố chấp không hiểu hay sao? Tiểu thái giám An Lâm bên cạnh đau đớn nhìn chủ tử của mình. Hoàng đế của cậu bị sao vậy? Rõ ràng là trên vạn người cớ gì giờ đây lại phải hèn mọn đến thế? - Trẫm đang chờ.. Chờ hắn quay đầu, chờ ván cờ đặt cược của trẫm hoàn thành trọn vẹn. - Chờ? Hắn đã đi từ rất lâu rồi! Người còn ở đây thì nhất định sẽ chết! An Lâm đau đớn nói, trong giọng nói là bi ai khó tả. - Tay của trẫm đã đẫm máu nhiều rồi.. kết cục này không phải rất tốt hay sao? Đế vương cười nhạt, vẻ mặt không có gì là sợ hãi. Sinh tử gì đó sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi.. cưỡng cầu cũng chẳng được gì cả.. chỉ là nếu có thể vẫn mong có cơ hội giành lại giang sơn thiện hạ.. - Còn ngươi, tại sao không đi? Y quay đầu nhìn tiểu thái giám bên cạnh. Tên ngốc này theo y cũng đã lâu. Bây giờ trong cung đại loạn cớ gì lại chưa chịu bỏ trốn? - Nô tài là người của hoàng thượng, có chết cũng sẽ không bỏ lại người! Tiểu thái giám cúi đầu… Vốn chưa cần mua vải nên Ninh Diệp không vào tiệm để tránh chen chúc với những người cần mua.Cũng là lúc này, nàng bị ai đó chạy nhanh qua xô ngã.Phịch!- Đứng lại!.Truyện Cung ĐấuPhía sau, một nam nhân vẻ ngoài rách rưới tức tốc chạy theo người vừa đụng trúng nàng.- Cô nương có sao không?Những người qua lại thấy vậy liền nhanh chóng đỡ Ninh Diệp đứng lên.- Ta không sao! Cảm ơn mọi người!Nàng cười nhẹ sau đó gương mặt bỗng biến sắc.Túi tiền..túi tiền của nàng đâu rồi?Nhớ lại lúc nãy cú va chạm kia, nàng khẽ cau mày sau đó định chạy đi tìm tên cướp thì bất chợt người ăn mày ban nãy đã đứng trước mặt nàng.- Của tiểu thư đây!Nam nhân đó mỉm cười.Nụ cười trên khóe môi hắn có chút ngượng ngùng nhưng dễ dàng nhận ra sự chân thành trong đó.- Cảm ơn ngươi!Nàng vui vẻ nhận lại túi tiền.Sau đó định nói gì đó thì Lưỡng Nguyệt đã từ trong tiệm bước ra quát mắng.- Tên ăn mày chết tiệt kia! Ngươi có phải là cố tình đi theo ta không hả?- A Nguyệt, không được vô lễ!- Vô lễ gì chứ? Đây là cái tên hôi hám lúc nãy muội nói tỷ đó! Chậc, mau cút đi, hôi chết đi được!Lưỡng Nguyệt dùng đủ lời nhục mạ để nói về người ăn xin trước mặt.Ninh Diệp nghe xong cũng cảm thấy khó nghe và quá đáng.- Đủ rồi A Nguyệt!- Tỷ..- Xin lỗi, muội ấy có chút bốc đồng mà thôi! Ta thay mặt muội ấy nói lời xin lỗi với ngươi!- Không sao đâu!Nam nhân đó cười cười, vẻ măt không biểu lộ ra tức giận gì.Cứ như thật sự không có gì cả.- Phải rồi, coi như đây là ta trả ơn cho..Nàng định đưa ngân lượng cho người trước mặt thì hắn đã lắc đầu từ chối.- Ấy, tiểu thư không cần làm vậy đâu! Giúp người là việc cần làm mà! Được rồi, ta đi trước đây!Nói xong liền nhanh chóng quay lưng rời khỏi.- Hừ! Bày đặt thanh cao!Lưỡng Nguyệt một bên khoanh hai tay lại, ánh mắt chán ghét tỏ vẻ khinh thường.- A Nguyệt, muội như vậy rất quá đáng!- Quá đáng? Đối với đám người đó như vậy là dễ dàng rồi! Tỷ có đi không, không thì muội đi trước!Thấy Lưỡng Nguyệt như vậy Ninh Diệp cũng hết cách.Muội ấy thật sự được nuông chiều đến không xem ai ra gì..* * *Mấy ngày sau..- Tỷ tỷ, tỷ thấy muội thế nào? Đã được chưa?Lưỡng Nguyệt hồi hợp nhìn Ninh Diệp sốt sắn hỏi.Hôm nay trong cung mở tiệc.Bọn họ sẽ được gặp thái tử.Nghe nói thái tử văn võ song toàn.Là một nam nhân sắc đẹp tuyệt mỹ.Được người để ý chắc chắn cả đời sẽ sung sướng, là mẫu nghi thiên hạ trên cả vạn người.Mới nghĩ thôi, đã thấy háo hức rồi!- Được rồi, muội rất đẹp!Ninh Diệp mỉm cười sau đó chỉnh lại phần tóc rối của mình.Nghe nói vị thái tử này tính khí rất khó gần.Ngoại trừ người ra vào trong cung ít ai có cơ hội được diện kiến tận mặt.Quả thật khiến nàng đúng là có chút tò mò.- Được rồi, chúng ta mau đi thôi!Nói xong, Lưỡng Nguyệt kiền gấp rút kéo nàng đi.* * *Thượng Khinh cung..- Thừa Lạc nó đâu rồi?Hoàng đế đưa mắt quan sát xung quanh rồi nhìn vị công công bên cạnh mình cau mày hỏi.- Bẩm hoàng thượng, thái tử nói chốc nữa sẽ đến!- Hừ! Đúng là không có phép tắc!- Người bớt giận, hoàng nhi tính tình vẫn còn ham chơi!Hoàng hậu một bên dịu giọng nói.Bà hiểu rõ tính tình của con trai hơn ai hết.Tuy là có chút tùy hứng nhưng thái tử vốn là đứa trẻ ngoan nghe lời.- Ham chơi? Đã sắp lên ngai làm vua cai trị mà còn ham chơi? Là nàng quá chiều chuộng nó rồi!- Được được, là thần thiếp sai cả! Mà người nhìn đi, trong số các tiểu thư khuê các này, người cảm thấy hài lòng với ai nhất?Hoàng hậu nói xong liền nhìn một lượt các nữ nhân có mặt.Hôm nay mục đích chính của bữa tiệc là chọn ra thái tử phi cho thái tử.- Tiểu thư họ Ninh rất được!Hoàng thượng nhấp nhẹ một ngụm rượu.Tính khí của các tiểu thư này đã được tra rất kỹ càng.Là bậc mẫu nghi thiên hạ đương nhiên không thể nào là kẻ không có nhân phẩm.- Người cũng thấy vậy sao?Hoàng hậu có chút bất ngờ hỏi.Bà ta quả thật cũng rất ưng ý Ninh tiểu thư này.Nàng là con gái của bạn thân bà ta.Chưa kể đến tính tình lại vô cùng hiểu chuyện, có phép tắc.Và điều quan trọng nhất là biết cư xử chuẩn mực, đối nhân xử thế.- Thái tử đến!Bầu không khí bữa tiệc vốn đang có chút im ắng thì bởi câu nói của một vị công công bên ngoài mà làm dáy lên chút náo nhiệt.- Thần nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu!Cao Thừa Lạc vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả.Dáng vẻ uy phong xuất chúng cộng thêm ngũ quan hài hòa tinh xảo khiến những tiểu thư có mặt không khỏi động lòng cảm mến.Mà đối với sự xuất hiện này lại khiến cho Ninh Diệp không khỏi bất ngờ.Người này..là thái tử sao?Nàng ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.Đó là người ăn mày lần trước..Cũng không biết có phải vì nàng nhìn quá lộ liễu hay không mà Cao Thừa Lạc bỗng xoay qua nhìn nàng.Không những thế, hắn còn cười nhẹ khiến làn mây ửng đỏ xuất hiện trên gương mặt như sứ của Ninh Diệp.Cố vời đi ánh mắt nóng bỏng đó.Tầm mắt nàng lúc này lại rơi xuống Lưỡng Nguyệt bên cạnh.Nhưng có lẽ Lưỡng Nguyệt không nhận ra hắn.Nàng ta rất phấn khích còn tỏ vẻ mê mẫn không khác gì những tiểu thư khác."Thái tử nhất định phải thuộc về ta!".

Một Đời Trầm LuânTác giả: Kim AikoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng- Người đang chờ điều gì? "..." - Rõ ràng biết hắn đã phản bội người vẫn cố chấp không hiểu hay sao? Tiểu thái giám An Lâm bên cạnh đau đớn nhìn chủ tử của mình. Hoàng đế của cậu bị sao vậy? Rõ ràng là trên vạn người cớ gì giờ đây lại phải hèn mọn đến thế? - Trẫm đang chờ.. Chờ hắn quay đầu, chờ ván cờ đặt cược của trẫm hoàn thành trọn vẹn. - Chờ? Hắn đã đi từ rất lâu rồi! Người còn ở đây thì nhất định sẽ chết! An Lâm đau đớn nói, trong giọng nói là bi ai khó tả. - Tay của trẫm đã đẫm máu nhiều rồi.. kết cục này không phải rất tốt hay sao? Đế vương cười nhạt, vẻ mặt không có gì là sợ hãi. Sinh tử gì đó sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi.. cưỡng cầu cũng chẳng được gì cả.. chỉ là nếu có thể vẫn mong có cơ hội giành lại giang sơn thiện hạ.. - Còn ngươi, tại sao không đi? Y quay đầu nhìn tiểu thái giám bên cạnh. Tên ngốc này theo y cũng đã lâu. Bây giờ trong cung đại loạn cớ gì lại chưa chịu bỏ trốn? - Nô tài là người của hoàng thượng, có chết cũng sẽ không bỏ lại người! Tiểu thái giám cúi đầu… Vốn chưa cần mua vải nên Ninh Diệp không vào tiệm để tránh chen chúc với những người cần mua.Cũng là lúc này, nàng bị ai đó chạy nhanh qua xô ngã.Phịch!- Đứng lại!.Truyện Cung ĐấuPhía sau, một nam nhân vẻ ngoài rách rưới tức tốc chạy theo người vừa đụng trúng nàng.- Cô nương có sao không?Những người qua lại thấy vậy liền nhanh chóng đỡ Ninh Diệp đứng lên.- Ta không sao! Cảm ơn mọi người!Nàng cười nhẹ sau đó gương mặt bỗng biến sắc.Túi tiền..túi tiền của nàng đâu rồi?Nhớ lại lúc nãy cú va chạm kia, nàng khẽ cau mày sau đó định chạy đi tìm tên cướp thì bất chợt người ăn mày ban nãy đã đứng trước mặt nàng.- Của tiểu thư đây!Nam nhân đó mỉm cười.Nụ cười trên khóe môi hắn có chút ngượng ngùng nhưng dễ dàng nhận ra sự chân thành trong đó.- Cảm ơn ngươi!Nàng vui vẻ nhận lại túi tiền.Sau đó định nói gì đó thì Lưỡng Nguyệt đã từ trong tiệm bước ra quát mắng.- Tên ăn mày chết tiệt kia! Ngươi có phải là cố tình đi theo ta không hả?- A Nguyệt, không được vô lễ!- Vô lễ gì chứ? Đây là cái tên hôi hám lúc nãy muội nói tỷ đó! Chậc, mau cút đi, hôi chết đi được!Lưỡng Nguyệt dùng đủ lời nhục mạ để nói về người ăn xin trước mặt.Ninh Diệp nghe xong cũng cảm thấy khó nghe và quá đáng.- Đủ rồi A Nguyệt!- Tỷ..- Xin lỗi, muội ấy có chút bốc đồng mà thôi! Ta thay mặt muội ấy nói lời xin lỗi với ngươi!- Không sao đâu!Nam nhân đó cười cười, vẻ măt không biểu lộ ra tức giận gì.Cứ như thật sự không có gì cả.- Phải rồi, coi như đây là ta trả ơn cho..Nàng định đưa ngân lượng cho người trước mặt thì hắn đã lắc đầu từ chối.- Ấy, tiểu thư không cần làm vậy đâu! Giúp người là việc cần làm mà! Được rồi, ta đi trước đây!Nói xong liền nhanh chóng quay lưng rời khỏi.- Hừ! Bày đặt thanh cao!Lưỡng Nguyệt một bên khoanh hai tay lại, ánh mắt chán ghét tỏ vẻ khinh thường.- A Nguyệt, muội như vậy rất quá đáng!- Quá đáng? Đối với đám người đó như vậy là dễ dàng rồi! Tỷ có đi không, không thì muội đi trước!Thấy Lưỡng Nguyệt như vậy Ninh Diệp cũng hết cách.Muội ấy thật sự được nuông chiều đến không xem ai ra gì..* * *Mấy ngày sau..- Tỷ tỷ, tỷ thấy muội thế nào? Đã được chưa?Lưỡng Nguyệt hồi hợp nhìn Ninh Diệp sốt sắn hỏi.Hôm nay trong cung mở tiệc.Bọn họ sẽ được gặp thái tử.Nghe nói thái tử văn võ song toàn.Là một nam nhân sắc đẹp tuyệt mỹ.Được người để ý chắc chắn cả đời sẽ sung sướng, là mẫu nghi thiên hạ trên cả vạn người.Mới nghĩ thôi, đã thấy háo hức rồi!- Được rồi, muội rất đẹp!Ninh Diệp mỉm cười sau đó chỉnh lại phần tóc rối của mình.Nghe nói vị thái tử này tính khí rất khó gần.Ngoại trừ người ra vào trong cung ít ai có cơ hội được diện kiến tận mặt.Quả thật khiến nàng đúng là có chút tò mò.- Được rồi, chúng ta mau đi thôi!Nói xong, Lưỡng Nguyệt kiền gấp rút kéo nàng đi.* * *Thượng Khinh cung..- Thừa Lạc nó đâu rồi?Hoàng đế đưa mắt quan sát xung quanh rồi nhìn vị công công bên cạnh mình cau mày hỏi.- Bẩm hoàng thượng, thái tử nói chốc nữa sẽ đến!- Hừ! Đúng là không có phép tắc!- Người bớt giận, hoàng nhi tính tình vẫn còn ham chơi!Hoàng hậu một bên dịu giọng nói.Bà hiểu rõ tính tình của con trai hơn ai hết.Tuy là có chút tùy hứng nhưng thái tử vốn là đứa trẻ ngoan nghe lời.- Ham chơi? Đã sắp lên ngai làm vua cai trị mà còn ham chơi? Là nàng quá chiều chuộng nó rồi!- Được được, là thần thiếp sai cả! Mà người nhìn đi, trong số các tiểu thư khuê các này, người cảm thấy hài lòng với ai nhất?Hoàng hậu nói xong liền nhìn một lượt các nữ nhân có mặt.Hôm nay mục đích chính của bữa tiệc là chọn ra thái tử phi cho thái tử.- Tiểu thư họ Ninh rất được!Hoàng thượng nhấp nhẹ một ngụm rượu.Tính khí của các tiểu thư này đã được tra rất kỹ càng.Là bậc mẫu nghi thiên hạ đương nhiên không thể nào là kẻ không có nhân phẩm.- Người cũng thấy vậy sao?Hoàng hậu có chút bất ngờ hỏi.Bà ta quả thật cũng rất ưng ý Ninh tiểu thư này.Nàng là con gái của bạn thân bà ta.Chưa kể đến tính tình lại vô cùng hiểu chuyện, có phép tắc.Và điều quan trọng nhất là biết cư xử chuẩn mực, đối nhân xử thế.- Thái tử đến!Bầu không khí bữa tiệc vốn đang có chút im ắng thì bởi câu nói của một vị công công bên ngoài mà làm dáy lên chút náo nhiệt.- Thần nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu!Cao Thừa Lạc vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả.Dáng vẻ uy phong xuất chúng cộng thêm ngũ quan hài hòa tinh xảo khiến những tiểu thư có mặt không khỏi động lòng cảm mến.Mà đối với sự xuất hiện này lại khiến cho Ninh Diệp không khỏi bất ngờ.Người này..là thái tử sao?Nàng ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.Đó là người ăn mày lần trước..Cũng không biết có phải vì nàng nhìn quá lộ liễu hay không mà Cao Thừa Lạc bỗng xoay qua nhìn nàng.Không những thế, hắn còn cười nhẹ khiến làn mây ửng đỏ xuất hiện trên gương mặt như sứ của Ninh Diệp.Cố vời đi ánh mắt nóng bỏng đó.Tầm mắt nàng lúc này lại rơi xuống Lưỡng Nguyệt bên cạnh.Nhưng có lẽ Lưỡng Nguyệt không nhận ra hắn.Nàng ta rất phấn khích còn tỏ vẻ mê mẫn không khác gì những tiểu thư khác."Thái tử nhất định phải thuộc về ta!".

Chương 38: 38: Chuyện Rất Lâu Về Trước 2