Ba năm kết hôn, Giang Dực vô cùng yêu chiều tôi. Nhưng trong lúc vô tình tôi lại phát hiện cuốn nhật ký của anh, trong đó chứa đầy những lời lẽ chán ghét về tôi. [Nhìn cái chân giả của cô ta thật là mất hứng.] [Có người đàn ông bình thường nào chịu lấy người tàn phế như vậy chứ?] [Có cách nào để ép cô ta ly hôn không nhỉ?] Sau cùng, tôi để lại cho anh tờ giấy thỏa thuận ly hôn rồi rời đi. Nghe nói đêm đó, Giang Dực đã liều mạng đuổi theo đường sắt cao tốc. Cả người như phát điên. [1.] Khi Giang Dực trở về nhà, tôi đang ngơ ngác cầm trên tay cuốn nhật ký, không biết phải làm thế nào. Ở cửa truyền đến giọng nói trong trẻo của người đàn ông. "Vợ ơi?" Gọi tên tôi mấy lần nhưng không có ai đáp lại, anh bắt đầu tìm từ phòng này sang phòng khác. Tới khi anh chuẩn bị bước vào thư phòng, tôi mới sực tỉnh, nhét cuốn nhật ký vào ngăn kéo, vội vàng lau khô nước mắt. Cánh cửa mở ra, Giang Dực và tôi bốn mắt nhìn nhau. Nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của tôi, anh sững người một chút, vô thức nhào tới ôm…
Tác giả: