Chạng vạng đầu đông, gió Tây thổi từ đầu hẻm, cuốn mớ dây điện đang đan vào nhau và những tờ giấy quảng cáo cũ kỹ, tạo nên một loạt tiếng sột soạt. Trên bãi đất trống không mấy rộng rãi, vài đứa nhỏ vừa tan học đang nô đùa với nhau. Ôn Giản bốn tuổi đứng trong một góc của bãi đất, ước ao nhìn theo mấy đứa nhỏ cười nói cách đó không xa. Một cậu bé chơi đại bàng bắt gà cười ha hả chạy ngang qua trước mặt, lát sau Ôn Giản lại chạy về phía mấy đứa nhỏ, ngập ngừng nói: “Anh ơi, em cũng muốn chơi với mấy anh nữa ạ.” Đứa bé cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô thì thằng béo đứng bên cạnh đã hét lớn: “Không muốn.” Nghe thấy thằng bé cự tuyệt, mấy đứa nhỏ khác cũng lập tức phụ họa theo: “Tao cũng không muốn.” “Đúng, không thích đâu.” “Bà nội tao nói ba nó là người xấu, sẽ bắt mấy đứa nhóc không nghe lời đem bán. Tao không chơi với nó đâu.” “Chúng ta qua bên kia chơi đi, đừng để ý đến nó.” … Mấy đứa nhỏ thì thầm xong, cầm tay nhau đi sang hướng khác. Ôn Giản cũng nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, nhưng…
Chương 27: Chương 27
Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với EmTác giả: Thanh Phong NgữTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng đầu đông, gió Tây thổi từ đầu hẻm, cuốn mớ dây điện đang đan vào nhau và những tờ giấy quảng cáo cũ kỹ, tạo nên một loạt tiếng sột soạt. Trên bãi đất trống không mấy rộng rãi, vài đứa nhỏ vừa tan học đang nô đùa với nhau. Ôn Giản bốn tuổi đứng trong một góc của bãi đất, ước ao nhìn theo mấy đứa nhỏ cười nói cách đó không xa. Một cậu bé chơi đại bàng bắt gà cười ha hả chạy ngang qua trước mặt, lát sau Ôn Giản lại chạy về phía mấy đứa nhỏ, ngập ngừng nói: “Anh ơi, em cũng muốn chơi với mấy anh nữa ạ.” Đứa bé cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô thì thằng béo đứng bên cạnh đã hét lớn: “Không muốn.” Nghe thấy thằng bé cự tuyệt, mấy đứa nhỏ khác cũng lập tức phụ họa theo: “Tao cũng không muốn.” “Đúng, không thích đâu.” “Bà nội tao nói ba nó là người xấu, sẽ bắt mấy đứa nhóc không nghe lời đem bán. Tao không chơi với nó đâu.” “Chúng ta qua bên kia chơi đi, đừng để ý đến nó.” … Mấy đứa nhỏ thì thầm xong, cầm tay nhau đi sang hướng khác. Ôn Giản cũng nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, nhưng… Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh—Giang Thừa ở Quảng Châu một ngày, hôm sau anh và Hà Thiệu bay về Tùng Thành.Hà Thiệu đưa Giang Thừa về căn hộ của anh ở ven sông.Hôm qua anh gọi người tới dọn dẹp, căn hộ này có view hướng ra sông Tùng Thành, to khoảng 200 mét vuông.Căn hộ này được trang trí theo tông màu tối, có cửa sổ sát đất nhìn ra khung cảnh bên ngoài, vừa sang trọng lại khiêm tốn.Hà Thiệu tấm tắc khen đẹp, nhà thì đẹp thật nhưng lại chỉ có mình Giang Thừa ở.“Anh không liên lạc với người nhà à?” Hà Thiệu nhìn căn phòng, lo lắng hỏi: “Người một nhà mà, có ai lại giận dỗi nhau mãi đâu, cũng 10 năm rồi, đừng cố chấp nữa, phải buông bỏ thôi.”Giang Thừa lắc đầu, anh im lặng ngồi trên sô pha.Hà Thiệu thấy anh không nói, anh ta ngồi xuống, bảo: “Ở nhà to thế này cũng cô đơn lắm, anh định bao giờ kết hôn thế?”10 năm qua, có bạn trong lớp kết hôn rồi, có người thì sinh con, công việc lẫn gia đình đều ổn định, chẳng còn mấy người độc thân, trong đó có Giang Thừa và Hà Thiệu.Giang Thừa: “Bao giờ gặp được người thích hợp rồi tính.”Anh không muốn nói chuyện này nữa.Hà Thiệu gật đầu, anh ta không hỏi nữa, ở lại một lúc rồi về.Giang Thừa nhìn cảnh vật bên ngoài, anh phải làm quen lại với cuộc sống nơi đây.10 năm nay, không phải anh không về, mà chỉ dám lén về rồi lại đi.Sáng hôm sau, Giang Thừa đang ngủ thì có tiếng người bên ngoài, anh mở cửa phòng ra, mẹ Giang đang đứng ngoài phòng khách.Khâu Mộng Kỳ không ngờ Giang Thừa ở đây, bà nhìn anh một lúc, hỏi: “Còn về đây làm gì?”Mẹ Giang tức giận không thôi, mà Giang Thừa lại bình thản đáp: “Con có việc phải làm.”Bà lườm anh: “Con dâu của tôi đâu?”Giang Thừa: “Không có.”Khâu Mộng Kỳ: “Thế bạn gái?”Giang Thừa: “Không có.”Khâu Mộng Kỳ tức giận mắng anh: “Thế anh còn về làm gì nữa?”Năm đó bà tới nhà Ôn Giản, thấy có đám người vây quanh, lại thấy có dây cảnh báo màu vàng, bà biết nhất định có chuyện gì đó, lại sợ ảnh hưởng đến chuyện thi cử của Giang Thừa nên mới giấu anh, nhưng bà không ngờ Giang Thừa lại chạy về.Vì chuyện này mà hai mẹ con cãi nhau, anh trách mẹ lừa mình.Bà bảo anh quá ương, coi thi đại học như trò đùa.Cả nhà họ Giang đều tức giận không thôi, nhất là ông nội, ông nội tát Giang Thừa một cái, bảo anh cút đi, làng xóm láng giềng đều biết, họ hàng nhà họ Giang đều nghĩ Giang Thừa cãi nhau với gia đình, bỏ nhà đi biền biệt 10 năm.Giang Thừa mặc kệ mẹ mình, bình tĩnh hỏi bà: “Sao mẹ lại tới đây?”“Nhà này không có ai ở nên tôi thấy lãng phí, định dọn dẹp rồi cho thuê.” Mẹ Giang vẫn tức giận, bà bảo: “Về nước cũng chẳng nói với ai, may mà tôi tới đây, không thì bên môi giới dẫn người ta tới xem nhà, đến lúc đấy anh cũng chẳng có nhà mà ở.”Khu nhà này ở vị trí đắc địa, giao thông thuận lợi, ba Giang mua 2 căn, một căn hộ to một căn hộ nhỏ ở hai tòa nhà khác nhau, lúc ấy định để tới khi Giang Thừa kết hôn rồi mới chuyển tới đây ở, sợ vợ chồng Giang Thừa không thích ở với mình nên để Giang Thừa ở căn nhà to, mai sau còn có con cái nữa, còn ba mẹ Giang sẽ ở căn hộ còn lại, thế mới dễ trông cháu.“Lúc nào rảnh con sẽ về thăm mọi người.” Giang Thừa nói tiếp: “Mẹ đừng tới đây nữa.”Mẹ Giang lại càng tức hơn: “Á à, được lắm, tôi không đến là được chứ gì, anh muốn làm gì thì làm.”Bà đưa chìa khóa cho Giang Thừa: “Chìa khóa căn hộ bên kia đây, anh tự cầm đi.”Khâu Mộng Kỳ lại nói: “Đáng lẽ bán nhà đi mới phải, não ba anh bị chập mạch mới bảo để anh sống ở đây, còn mơ mộng mai sau có cháu bế, tôi thấy cả đời này anh cứ sống cô đơn một mình đi.”Bà hậm hực đi ra ngoài, đóng cửa ‘sầm’ một tiếng, về tới nhà vẫn thấy tức, bà quên béng mất chuyện có hẹn với bên môi giới, tới chiều, phía môi giới gọi tới, bảo có người muốn thuê căn nhà kia.Khâu Mộng Kỳ không muốn cho thuê nữa, lúc ấy bà nghĩ Giang Thừa không ở đây, nhà để không cũng lãng phí nên mới định cho thuê, mà giờ Giang Thừa lại về, căn hộ còn lại để đó cũng không sao cả, bà khéo léo từ chối.Ai ngờ đối phương năn nỉ ỉ ôi, gọi bà là ‘chị’, còn bảo cô gái thuê nhà là người tốt lắm, ngăn nắp sạch sẽ, người ta cũng muốn thuê, sẽ không ở lại lâu.Mẹ Giang lại do dự, xua tay bảo: “Thôi được rồi, cho cô bé đó thuê đi.”~ ------oOo------
Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với EmTác giả: Thanh Phong NgữTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng đầu đông, gió Tây thổi từ đầu hẻm, cuốn mớ dây điện đang đan vào nhau và những tờ giấy quảng cáo cũ kỹ, tạo nên một loạt tiếng sột soạt. Trên bãi đất trống không mấy rộng rãi, vài đứa nhỏ vừa tan học đang nô đùa với nhau. Ôn Giản bốn tuổi đứng trong một góc của bãi đất, ước ao nhìn theo mấy đứa nhỏ cười nói cách đó không xa. Một cậu bé chơi đại bàng bắt gà cười ha hả chạy ngang qua trước mặt, lát sau Ôn Giản lại chạy về phía mấy đứa nhỏ, ngập ngừng nói: “Anh ơi, em cũng muốn chơi với mấy anh nữa ạ.” Đứa bé cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô thì thằng béo đứng bên cạnh đã hét lớn: “Không muốn.” Nghe thấy thằng bé cự tuyệt, mấy đứa nhỏ khác cũng lập tức phụ họa theo: “Tao cũng không muốn.” “Đúng, không thích đâu.” “Bà nội tao nói ba nó là người xấu, sẽ bắt mấy đứa nhóc không nghe lời đem bán. Tao không chơi với nó đâu.” “Chúng ta qua bên kia chơi đi, đừng để ý đến nó.” … Mấy đứa nhỏ thì thầm xong, cầm tay nhau đi sang hướng khác. Ôn Giản cũng nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, nhưng… Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh—Giang Thừa ở Quảng Châu một ngày, hôm sau anh và Hà Thiệu bay về Tùng Thành.Hà Thiệu đưa Giang Thừa về căn hộ của anh ở ven sông.Hôm qua anh gọi người tới dọn dẹp, căn hộ này có view hướng ra sông Tùng Thành, to khoảng 200 mét vuông.Căn hộ này được trang trí theo tông màu tối, có cửa sổ sát đất nhìn ra khung cảnh bên ngoài, vừa sang trọng lại khiêm tốn.Hà Thiệu tấm tắc khen đẹp, nhà thì đẹp thật nhưng lại chỉ có mình Giang Thừa ở.“Anh không liên lạc với người nhà à?” Hà Thiệu nhìn căn phòng, lo lắng hỏi: “Người một nhà mà, có ai lại giận dỗi nhau mãi đâu, cũng 10 năm rồi, đừng cố chấp nữa, phải buông bỏ thôi.”Giang Thừa lắc đầu, anh im lặng ngồi trên sô pha.Hà Thiệu thấy anh không nói, anh ta ngồi xuống, bảo: “Ở nhà to thế này cũng cô đơn lắm, anh định bao giờ kết hôn thế?”10 năm qua, có bạn trong lớp kết hôn rồi, có người thì sinh con, công việc lẫn gia đình đều ổn định, chẳng còn mấy người độc thân, trong đó có Giang Thừa và Hà Thiệu.Giang Thừa: “Bao giờ gặp được người thích hợp rồi tính.”Anh không muốn nói chuyện này nữa.Hà Thiệu gật đầu, anh ta không hỏi nữa, ở lại một lúc rồi về.Giang Thừa nhìn cảnh vật bên ngoài, anh phải làm quen lại với cuộc sống nơi đây.10 năm nay, không phải anh không về, mà chỉ dám lén về rồi lại đi.Sáng hôm sau, Giang Thừa đang ngủ thì có tiếng người bên ngoài, anh mở cửa phòng ra, mẹ Giang đang đứng ngoài phòng khách.Khâu Mộng Kỳ không ngờ Giang Thừa ở đây, bà nhìn anh một lúc, hỏi: “Còn về đây làm gì?”Mẹ Giang tức giận không thôi, mà Giang Thừa lại bình thản đáp: “Con có việc phải làm.”Bà lườm anh: “Con dâu của tôi đâu?”Giang Thừa: “Không có.”Khâu Mộng Kỳ: “Thế bạn gái?”Giang Thừa: “Không có.”Khâu Mộng Kỳ tức giận mắng anh: “Thế anh còn về làm gì nữa?”Năm đó bà tới nhà Ôn Giản, thấy có đám người vây quanh, lại thấy có dây cảnh báo màu vàng, bà biết nhất định có chuyện gì đó, lại sợ ảnh hưởng đến chuyện thi cử của Giang Thừa nên mới giấu anh, nhưng bà không ngờ Giang Thừa lại chạy về.Vì chuyện này mà hai mẹ con cãi nhau, anh trách mẹ lừa mình.Bà bảo anh quá ương, coi thi đại học như trò đùa.Cả nhà họ Giang đều tức giận không thôi, nhất là ông nội, ông nội tát Giang Thừa một cái, bảo anh cút đi, làng xóm láng giềng đều biết, họ hàng nhà họ Giang đều nghĩ Giang Thừa cãi nhau với gia đình, bỏ nhà đi biền biệt 10 năm.Giang Thừa mặc kệ mẹ mình, bình tĩnh hỏi bà: “Sao mẹ lại tới đây?”“Nhà này không có ai ở nên tôi thấy lãng phí, định dọn dẹp rồi cho thuê.” Mẹ Giang vẫn tức giận, bà bảo: “Về nước cũng chẳng nói với ai, may mà tôi tới đây, không thì bên môi giới dẫn người ta tới xem nhà, đến lúc đấy anh cũng chẳng có nhà mà ở.”Khu nhà này ở vị trí đắc địa, giao thông thuận lợi, ba Giang mua 2 căn, một căn hộ to một căn hộ nhỏ ở hai tòa nhà khác nhau, lúc ấy định để tới khi Giang Thừa kết hôn rồi mới chuyển tới đây ở, sợ vợ chồng Giang Thừa không thích ở với mình nên để Giang Thừa ở căn nhà to, mai sau còn có con cái nữa, còn ba mẹ Giang sẽ ở căn hộ còn lại, thế mới dễ trông cháu.“Lúc nào rảnh con sẽ về thăm mọi người.” Giang Thừa nói tiếp: “Mẹ đừng tới đây nữa.”Mẹ Giang lại càng tức hơn: “Á à, được lắm, tôi không đến là được chứ gì, anh muốn làm gì thì làm.”Bà đưa chìa khóa cho Giang Thừa: “Chìa khóa căn hộ bên kia đây, anh tự cầm đi.”Khâu Mộng Kỳ lại nói: “Đáng lẽ bán nhà đi mới phải, não ba anh bị chập mạch mới bảo để anh sống ở đây, còn mơ mộng mai sau có cháu bế, tôi thấy cả đời này anh cứ sống cô đơn một mình đi.”Bà hậm hực đi ra ngoài, đóng cửa ‘sầm’ một tiếng, về tới nhà vẫn thấy tức, bà quên béng mất chuyện có hẹn với bên môi giới, tới chiều, phía môi giới gọi tới, bảo có người muốn thuê căn nhà kia.Khâu Mộng Kỳ không muốn cho thuê nữa, lúc ấy bà nghĩ Giang Thừa không ở đây, nhà để không cũng lãng phí nên mới định cho thuê, mà giờ Giang Thừa lại về, căn hộ còn lại để đó cũng không sao cả, bà khéo léo từ chối.Ai ngờ đối phương năn nỉ ỉ ôi, gọi bà là ‘chị’, còn bảo cô gái thuê nhà là người tốt lắm, ngăn nắp sạch sẽ, người ta cũng muốn thuê, sẽ không ở lại lâu.Mẹ Giang lại do dự, xua tay bảo: “Thôi được rồi, cho cô bé đó thuê đi.”~ ------oOo------
Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với EmTác giả: Thanh Phong NgữTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng đầu đông, gió Tây thổi từ đầu hẻm, cuốn mớ dây điện đang đan vào nhau và những tờ giấy quảng cáo cũ kỹ, tạo nên một loạt tiếng sột soạt. Trên bãi đất trống không mấy rộng rãi, vài đứa nhỏ vừa tan học đang nô đùa với nhau. Ôn Giản bốn tuổi đứng trong một góc của bãi đất, ước ao nhìn theo mấy đứa nhỏ cười nói cách đó không xa. Một cậu bé chơi đại bàng bắt gà cười ha hả chạy ngang qua trước mặt, lát sau Ôn Giản lại chạy về phía mấy đứa nhỏ, ngập ngừng nói: “Anh ơi, em cũng muốn chơi với mấy anh nữa ạ.” Đứa bé cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô thì thằng béo đứng bên cạnh đã hét lớn: “Không muốn.” Nghe thấy thằng bé cự tuyệt, mấy đứa nhỏ khác cũng lập tức phụ họa theo: “Tao cũng không muốn.” “Đúng, không thích đâu.” “Bà nội tao nói ba nó là người xấu, sẽ bắt mấy đứa nhóc không nghe lời đem bán. Tao không chơi với nó đâu.” “Chúng ta qua bên kia chơi đi, đừng để ý đến nó.” … Mấy đứa nhỏ thì thầm xong, cầm tay nhau đi sang hướng khác. Ôn Giản cũng nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, nhưng… Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh—Giang Thừa ở Quảng Châu một ngày, hôm sau anh và Hà Thiệu bay về Tùng Thành.Hà Thiệu đưa Giang Thừa về căn hộ của anh ở ven sông.Hôm qua anh gọi người tới dọn dẹp, căn hộ này có view hướng ra sông Tùng Thành, to khoảng 200 mét vuông.Căn hộ này được trang trí theo tông màu tối, có cửa sổ sát đất nhìn ra khung cảnh bên ngoài, vừa sang trọng lại khiêm tốn.Hà Thiệu tấm tắc khen đẹp, nhà thì đẹp thật nhưng lại chỉ có mình Giang Thừa ở.“Anh không liên lạc với người nhà à?” Hà Thiệu nhìn căn phòng, lo lắng hỏi: “Người một nhà mà, có ai lại giận dỗi nhau mãi đâu, cũng 10 năm rồi, đừng cố chấp nữa, phải buông bỏ thôi.”Giang Thừa lắc đầu, anh im lặng ngồi trên sô pha.Hà Thiệu thấy anh không nói, anh ta ngồi xuống, bảo: “Ở nhà to thế này cũng cô đơn lắm, anh định bao giờ kết hôn thế?”10 năm qua, có bạn trong lớp kết hôn rồi, có người thì sinh con, công việc lẫn gia đình đều ổn định, chẳng còn mấy người độc thân, trong đó có Giang Thừa và Hà Thiệu.Giang Thừa: “Bao giờ gặp được người thích hợp rồi tính.”Anh không muốn nói chuyện này nữa.Hà Thiệu gật đầu, anh ta không hỏi nữa, ở lại một lúc rồi về.Giang Thừa nhìn cảnh vật bên ngoài, anh phải làm quen lại với cuộc sống nơi đây.10 năm nay, không phải anh không về, mà chỉ dám lén về rồi lại đi.Sáng hôm sau, Giang Thừa đang ngủ thì có tiếng người bên ngoài, anh mở cửa phòng ra, mẹ Giang đang đứng ngoài phòng khách.Khâu Mộng Kỳ không ngờ Giang Thừa ở đây, bà nhìn anh một lúc, hỏi: “Còn về đây làm gì?”Mẹ Giang tức giận không thôi, mà Giang Thừa lại bình thản đáp: “Con có việc phải làm.”Bà lườm anh: “Con dâu của tôi đâu?”Giang Thừa: “Không có.”Khâu Mộng Kỳ: “Thế bạn gái?”Giang Thừa: “Không có.”Khâu Mộng Kỳ tức giận mắng anh: “Thế anh còn về làm gì nữa?”Năm đó bà tới nhà Ôn Giản, thấy có đám người vây quanh, lại thấy có dây cảnh báo màu vàng, bà biết nhất định có chuyện gì đó, lại sợ ảnh hưởng đến chuyện thi cử của Giang Thừa nên mới giấu anh, nhưng bà không ngờ Giang Thừa lại chạy về.Vì chuyện này mà hai mẹ con cãi nhau, anh trách mẹ lừa mình.Bà bảo anh quá ương, coi thi đại học như trò đùa.Cả nhà họ Giang đều tức giận không thôi, nhất là ông nội, ông nội tát Giang Thừa một cái, bảo anh cút đi, làng xóm láng giềng đều biết, họ hàng nhà họ Giang đều nghĩ Giang Thừa cãi nhau với gia đình, bỏ nhà đi biền biệt 10 năm.Giang Thừa mặc kệ mẹ mình, bình tĩnh hỏi bà: “Sao mẹ lại tới đây?”“Nhà này không có ai ở nên tôi thấy lãng phí, định dọn dẹp rồi cho thuê.” Mẹ Giang vẫn tức giận, bà bảo: “Về nước cũng chẳng nói với ai, may mà tôi tới đây, không thì bên môi giới dẫn người ta tới xem nhà, đến lúc đấy anh cũng chẳng có nhà mà ở.”Khu nhà này ở vị trí đắc địa, giao thông thuận lợi, ba Giang mua 2 căn, một căn hộ to một căn hộ nhỏ ở hai tòa nhà khác nhau, lúc ấy định để tới khi Giang Thừa kết hôn rồi mới chuyển tới đây ở, sợ vợ chồng Giang Thừa không thích ở với mình nên để Giang Thừa ở căn nhà to, mai sau còn có con cái nữa, còn ba mẹ Giang sẽ ở căn hộ còn lại, thế mới dễ trông cháu.“Lúc nào rảnh con sẽ về thăm mọi người.” Giang Thừa nói tiếp: “Mẹ đừng tới đây nữa.”Mẹ Giang lại càng tức hơn: “Á à, được lắm, tôi không đến là được chứ gì, anh muốn làm gì thì làm.”Bà đưa chìa khóa cho Giang Thừa: “Chìa khóa căn hộ bên kia đây, anh tự cầm đi.”Khâu Mộng Kỳ lại nói: “Đáng lẽ bán nhà đi mới phải, não ba anh bị chập mạch mới bảo để anh sống ở đây, còn mơ mộng mai sau có cháu bế, tôi thấy cả đời này anh cứ sống cô đơn một mình đi.”Bà hậm hực đi ra ngoài, đóng cửa ‘sầm’ một tiếng, về tới nhà vẫn thấy tức, bà quên béng mất chuyện có hẹn với bên môi giới, tới chiều, phía môi giới gọi tới, bảo có người muốn thuê căn nhà kia.Khâu Mộng Kỳ không muốn cho thuê nữa, lúc ấy bà nghĩ Giang Thừa không ở đây, nhà để không cũng lãng phí nên mới định cho thuê, mà giờ Giang Thừa lại về, căn hộ còn lại để đó cũng không sao cả, bà khéo léo từ chối.Ai ngờ đối phương năn nỉ ỉ ôi, gọi bà là ‘chị’, còn bảo cô gái thuê nhà là người tốt lắm, ngăn nắp sạch sẽ, người ta cũng muốn thuê, sẽ không ở lại lâu.Mẹ Giang lại do dự, xua tay bảo: “Thôi được rồi, cho cô bé đó thuê đi.”~ ------oOo------