Tác giả:

Chạng vạng đầu đông, gió Tây thổi từ đầu hẻm, cuốn mớ dây điện đang đan vào nhau và những tờ giấy quảng cáo cũ kỹ, tạo nên một loạt tiếng sột soạt. Trên bãi đất trống không mấy rộng rãi, vài đứa nhỏ vừa tan học đang nô đùa với nhau. Ôn Giản bốn tuổi đứng trong một góc của bãi đất, ước ao nhìn theo mấy đứa nhỏ cười nói cách đó không xa. Một cậu bé chơi đại bàng bắt gà cười ha hả chạy ngang qua trước mặt, lát sau Ôn Giản lại chạy về phía mấy đứa nhỏ, ngập ngừng nói: “Anh ơi, em cũng muốn chơi với mấy anh nữa ạ.” Đứa bé cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô thì thằng béo đứng bên cạnh đã hét lớn: “Không muốn.” Nghe thấy thằng bé cự tuyệt, mấy đứa nhỏ khác cũng lập tức phụ họa theo: “Tao cũng không muốn.” “Đúng, không thích đâu.” “Bà nội tao nói ba nó là người xấu, sẽ bắt mấy đứa nhóc không nghe lời đem bán. Tao không chơi với nó đâu.” “Chúng ta qua bên kia chơi đi, đừng để ý đến nó.” … Mấy đứa nhỏ thì thầm xong, cầm tay nhau đi sang hướng khác. Ôn Giản cũng nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, nhưng…

Chương 58: Chương 58

Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với EmTác giả: Thanh Phong NgữTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng đầu đông, gió Tây thổi từ đầu hẻm, cuốn mớ dây điện đang đan vào nhau và những tờ giấy quảng cáo cũ kỹ, tạo nên một loạt tiếng sột soạt. Trên bãi đất trống không mấy rộng rãi, vài đứa nhỏ vừa tan học đang nô đùa với nhau. Ôn Giản bốn tuổi đứng trong một góc của bãi đất, ước ao nhìn theo mấy đứa nhỏ cười nói cách đó không xa. Một cậu bé chơi đại bàng bắt gà cười ha hả chạy ngang qua trước mặt, lát sau Ôn Giản lại chạy về phía mấy đứa nhỏ, ngập ngừng nói: “Anh ơi, em cũng muốn chơi với mấy anh nữa ạ.” Đứa bé cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô thì thằng béo đứng bên cạnh đã hét lớn: “Không muốn.” Nghe thấy thằng bé cự tuyệt, mấy đứa nhỏ khác cũng lập tức phụ họa theo: “Tao cũng không muốn.” “Đúng, không thích đâu.” “Bà nội tao nói ba nó là người xấu, sẽ bắt mấy đứa nhóc không nghe lời đem bán. Tao không chơi với nó đâu.” “Chúng ta qua bên kia chơi đi, đừng để ý đến nó.” … Mấy đứa nhỏ thì thầm xong, cầm tay nhau đi sang hướng khác. Ôn Giản cũng nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, nhưng… Edit: Hạnh—Ôn Giản đang bận nên không rep tin nhắn của Giang Thừa, cô đọc tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu thì thấy Lê Chỉ Tường nhìn mình.“Giang Thừa?” Đột nhiên ông hỏi.Ôn Giản chần chừ, gật đầu: “Chú biết anh ấy ạ?”Đột nhiên cô nhớ có người gọi điện cho cảnh sát ở trong điện thoại, Lê Chỉ Tường nhìn Uông Tư Vũ: “Tiểu Uông có nhắc qua với chú.”Ông lại hỏi: “Đã điều tra Giang Thừa làm gì chưa?”Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không điều tra ạ, trước mắt chỉ là giám đốc thôi ạ, đang làm ở Hà Kiến.”Lê Chỉ Tường nhìn cô: “Vào làm từ khi nào?”Ôn Giản: “Qua Tết ạ, vẫn chưa lâu lắm.”Lê Chỉ Tường khựng tay lại, nhíu mày nhìn cô.Tim Ôn Giản hẫng một nhịp: “Sao thế ạ?”Ông lắc đầu: “Không sao.”Ông đọc tài liệu, nói: “Trông có vẻ rất giỏi.”Nói rồi ông lại nhìn Uông Tư Vũ: “Tình hình bên cháu thế nào rồi?”————Trong phòng bệnh, cả đám nói tới thời học sinh, từ chuyện học hành điểm số tới ai thích ai, rồi lại lấy ví dụ như Ôn Giản, vừa ngoan ngoãn hiền lành dễ gần lại đáng yêu xinh xắn được nhiều bạn chú ý, nhất là nhỏ tuổi lại còn học vượt, cô biến mất 10 năm nhưng bạn khác vẫn nhớ, hơn nữa Lâm Bằng Bằng bảo có khi cô không còn sống nữa làm các bạn càng tiếc nuối xót thương hơn, không khí cũng ảm đạm dần.Trần Tâm Lan nhìn Giang Thừa.Anh vẫn bình tĩnh nghe các bạn nói chuyện, không xen vào, thấy cô giáo nhìn mình, anh cũng mỉm cười nhàn nhạt trấn an bà.Nụ cười này lại càng làm bà xót xa hơn, bà nhớ năm đó thi đại học, Lâm Giản Giản không tới, Giang Thừa mặc kệ tất cả lao ra khỏi phòng thi.Nhìn ánh mắt của bà, Giang thừa biết Trần Tâm Lan tiếc nuối, kí ức xa xôi dần dần rõ ràng, sáng hôm đó anh không thấy cô đi thi, bây giờ nhớ lại bỗng nhiên thấy cả người lạnh toát, rất muốn gặp cô, cực kì muốn gặp cô.Thế nên anh uyển chuyển từ chối đi ăn cơm cùng các bạn.Hà Thiệu bất mãn bảo: “Anh có làm gì đâu, không bận với cả anh cũng không có bạn gái, không ăn cơm lại về nhà à, chán lắm.”Có bạn nghe thế, ngạc nhiên nhìn Giang Thừa: “Thừa ca vẫn chưa có người yêu hả?”Trong lớp, thậm chí là cả trường cũng không gặp được người nào tốt như Giang Thừa, anh còn chưa có bạn gái làm người khác ngạc nhiên không thôi.Hứa Nhiễm cũng kinh ngạc nhìn anh.Giang Thừa không muốn nói tới chuyện riêng tư, nhìn đồng hồ rồi bảo: “Mọi người cứ đi đi nhé, tôi còn có việc, rảnh thì lại gặp nhau sau.”Lúc về đến nhà, sắc trời tối om, đèn nhà Ôn Giản không sáng, cô chưa về, nhắn tin rep lại anh: “Em vẫn đang ở ngoài.”Giang Thừa nhìn dòng chữ, nhắn lại: “Đừng về muộn, đi đường chú ý an toàn.”Ôn Giản nhìn tin nhắn của anh, tưởng tượng cảnh anh nói mấy chữ này, cô vô thức mỉm cười, ngẩng đầu thì thấy Lê Chỉ Tường và Uông Tư Vũ bình tĩnh nhìn mình làm Ôn Giản không tự nhiên lắm, để điện thoại xuống.Lê Chỉ Tường nhìn cô một cái: “Yêu đương rồi à?”Ôn Giản vội vàng lắc đầu: “Không ạ.”Lê Chỉ Tường chỉ cười, không hỏi nữa, nhìn Uông Tư Vũ ngồi đối diện.Ông còn tưởng hai người sẽ thành đôi.Uông Tư Vũ chỉ cười nhàn nhạt, cầm chén trà, vuốt ve miệng cốc, cũng im lặng theo.Lê Chỉ Tường lắc đầu, ông uống trà xong, cầm tài liệu rời đi.Ôn Giản và Uông Tư Vũ ngồi thêm hơn nửa tiếng mới về, không ngờ vừa bước ra khỏi phòng, đi tới thang máy thì gặp Hà Thiệu và La Văn Cảnh đi với nhau.~ ------oOo------

Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với EmTác giả: Thanh Phong NgữTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng đầu đông, gió Tây thổi từ đầu hẻm, cuốn mớ dây điện đang đan vào nhau và những tờ giấy quảng cáo cũ kỹ, tạo nên một loạt tiếng sột soạt. Trên bãi đất trống không mấy rộng rãi, vài đứa nhỏ vừa tan học đang nô đùa với nhau. Ôn Giản bốn tuổi đứng trong một góc của bãi đất, ước ao nhìn theo mấy đứa nhỏ cười nói cách đó không xa. Một cậu bé chơi đại bàng bắt gà cười ha hả chạy ngang qua trước mặt, lát sau Ôn Giản lại chạy về phía mấy đứa nhỏ, ngập ngừng nói: “Anh ơi, em cũng muốn chơi với mấy anh nữa ạ.” Đứa bé cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô thì thằng béo đứng bên cạnh đã hét lớn: “Không muốn.” Nghe thấy thằng bé cự tuyệt, mấy đứa nhỏ khác cũng lập tức phụ họa theo: “Tao cũng không muốn.” “Đúng, không thích đâu.” “Bà nội tao nói ba nó là người xấu, sẽ bắt mấy đứa nhóc không nghe lời đem bán. Tao không chơi với nó đâu.” “Chúng ta qua bên kia chơi đi, đừng để ý đến nó.” … Mấy đứa nhỏ thì thầm xong, cầm tay nhau đi sang hướng khác. Ôn Giản cũng nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, nhưng… Edit: Hạnh—Ôn Giản đang bận nên không rep tin nhắn của Giang Thừa, cô đọc tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu thì thấy Lê Chỉ Tường nhìn mình.“Giang Thừa?” Đột nhiên ông hỏi.Ôn Giản chần chừ, gật đầu: “Chú biết anh ấy ạ?”Đột nhiên cô nhớ có người gọi điện cho cảnh sát ở trong điện thoại, Lê Chỉ Tường nhìn Uông Tư Vũ: “Tiểu Uông có nhắc qua với chú.”Ông lại hỏi: “Đã điều tra Giang Thừa làm gì chưa?”Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không điều tra ạ, trước mắt chỉ là giám đốc thôi ạ, đang làm ở Hà Kiến.”Lê Chỉ Tường nhìn cô: “Vào làm từ khi nào?”Ôn Giản: “Qua Tết ạ, vẫn chưa lâu lắm.”Lê Chỉ Tường khựng tay lại, nhíu mày nhìn cô.Tim Ôn Giản hẫng một nhịp: “Sao thế ạ?”Ông lắc đầu: “Không sao.”Ông đọc tài liệu, nói: “Trông có vẻ rất giỏi.”Nói rồi ông lại nhìn Uông Tư Vũ: “Tình hình bên cháu thế nào rồi?”————Trong phòng bệnh, cả đám nói tới thời học sinh, từ chuyện học hành điểm số tới ai thích ai, rồi lại lấy ví dụ như Ôn Giản, vừa ngoan ngoãn hiền lành dễ gần lại đáng yêu xinh xắn được nhiều bạn chú ý, nhất là nhỏ tuổi lại còn học vượt, cô biến mất 10 năm nhưng bạn khác vẫn nhớ, hơn nữa Lâm Bằng Bằng bảo có khi cô không còn sống nữa làm các bạn càng tiếc nuối xót thương hơn, không khí cũng ảm đạm dần.Trần Tâm Lan nhìn Giang Thừa.Anh vẫn bình tĩnh nghe các bạn nói chuyện, không xen vào, thấy cô giáo nhìn mình, anh cũng mỉm cười nhàn nhạt trấn an bà.Nụ cười này lại càng làm bà xót xa hơn, bà nhớ năm đó thi đại học, Lâm Giản Giản không tới, Giang Thừa mặc kệ tất cả lao ra khỏi phòng thi.Nhìn ánh mắt của bà, Giang thừa biết Trần Tâm Lan tiếc nuối, kí ức xa xôi dần dần rõ ràng, sáng hôm đó anh không thấy cô đi thi, bây giờ nhớ lại bỗng nhiên thấy cả người lạnh toát, rất muốn gặp cô, cực kì muốn gặp cô.Thế nên anh uyển chuyển từ chối đi ăn cơm cùng các bạn.Hà Thiệu bất mãn bảo: “Anh có làm gì đâu, không bận với cả anh cũng không có bạn gái, không ăn cơm lại về nhà à, chán lắm.”Có bạn nghe thế, ngạc nhiên nhìn Giang Thừa: “Thừa ca vẫn chưa có người yêu hả?”Trong lớp, thậm chí là cả trường cũng không gặp được người nào tốt như Giang Thừa, anh còn chưa có bạn gái làm người khác ngạc nhiên không thôi.Hứa Nhiễm cũng kinh ngạc nhìn anh.Giang Thừa không muốn nói tới chuyện riêng tư, nhìn đồng hồ rồi bảo: “Mọi người cứ đi đi nhé, tôi còn có việc, rảnh thì lại gặp nhau sau.”Lúc về đến nhà, sắc trời tối om, đèn nhà Ôn Giản không sáng, cô chưa về, nhắn tin rep lại anh: “Em vẫn đang ở ngoài.”Giang Thừa nhìn dòng chữ, nhắn lại: “Đừng về muộn, đi đường chú ý an toàn.”Ôn Giản nhìn tin nhắn của anh, tưởng tượng cảnh anh nói mấy chữ này, cô vô thức mỉm cười, ngẩng đầu thì thấy Lê Chỉ Tường và Uông Tư Vũ bình tĩnh nhìn mình làm Ôn Giản không tự nhiên lắm, để điện thoại xuống.Lê Chỉ Tường nhìn cô một cái: “Yêu đương rồi à?”Ôn Giản vội vàng lắc đầu: “Không ạ.”Lê Chỉ Tường chỉ cười, không hỏi nữa, nhìn Uông Tư Vũ ngồi đối diện.Ông còn tưởng hai người sẽ thành đôi.Uông Tư Vũ chỉ cười nhàn nhạt, cầm chén trà, vuốt ve miệng cốc, cũng im lặng theo.Lê Chỉ Tường lắc đầu, ông uống trà xong, cầm tài liệu rời đi.Ôn Giản và Uông Tư Vũ ngồi thêm hơn nửa tiếng mới về, không ngờ vừa bước ra khỏi phòng, đi tới thang máy thì gặp Hà Thiệu và La Văn Cảnh đi với nhau.~ ------oOo------

Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với EmTác giả: Thanh Phong NgữTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng đầu đông, gió Tây thổi từ đầu hẻm, cuốn mớ dây điện đang đan vào nhau và những tờ giấy quảng cáo cũ kỹ, tạo nên một loạt tiếng sột soạt. Trên bãi đất trống không mấy rộng rãi, vài đứa nhỏ vừa tan học đang nô đùa với nhau. Ôn Giản bốn tuổi đứng trong một góc của bãi đất, ước ao nhìn theo mấy đứa nhỏ cười nói cách đó không xa. Một cậu bé chơi đại bàng bắt gà cười ha hả chạy ngang qua trước mặt, lát sau Ôn Giản lại chạy về phía mấy đứa nhỏ, ngập ngừng nói: “Anh ơi, em cũng muốn chơi với mấy anh nữa ạ.” Đứa bé cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô thì thằng béo đứng bên cạnh đã hét lớn: “Không muốn.” Nghe thấy thằng bé cự tuyệt, mấy đứa nhỏ khác cũng lập tức phụ họa theo: “Tao cũng không muốn.” “Đúng, không thích đâu.” “Bà nội tao nói ba nó là người xấu, sẽ bắt mấy đứa nhóc không nghe lời đem bán. Tao không chơi với nó đâu.” “Chúng ta qua bên kia chơi đi, đừng để ý đến nó.” … Mấy đứa nhỏ thì thầm xong, cầm tay nhau đi sang hướng khác. Ôn Giản cũng nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, nhưng… Edit: Hạnh—Ôn Giản đang bận nên không rep tin nhắn của Giang Thừa, cô đọc tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu thì thấy Lê Chỉ Tường nhìn mình.“Giang Thừa?” Đột nhiên ông hỏi.Ôn Giản chần chừ, gật đầu: “Chú biết anh ấy ạ?”Đột nhiên cô nhớ có người gọi điện cho cảnh sát ở trong điện thoại, Lê Chỉ Tường nhìn Uông Tư Vũ: “Tiểu Uông có nhắc qua với chú.”Ông lại hỏi: “Đã điều tra Giang Thừa làm gì chưa?”Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không điều tra ạ, trước mắt chỉ là giám đốc thôi ạ, đang làm ở Hà Kiến.”Lê Chỉ Tường nhìn cô: “Vào làm từ khi nào?”Ôn Giản: “Qua Tết ạ, vẫn chưa lâu lắm.”Lê Chỉ Tường khựng tay lại, nhíu mày nhìn cô.Tim Ôn Giản hẫng một nhịp: “Sao thế ạ?”Ông lắc đầu: “Không sao.”Ông đọc tài liệu, nói: “Trông có vẻ rất giỏi.”Nói rồi ông lại nhìn Uông Tư Vũ: “Tình hình bên cháu thế nào rồi?”————Trong phòng bệnh, cả đám nói tới thời học sinh, từ chuyện học hành điểm số tới ai thích ai, rồi lại lấy ví dụ như Ôn Giản, vừa ngoan ngoãn hiền lành dễ gần lại đáng yêu xinh xắn được nhiều bạn chú ý, nhất là nhỏ tuổi lại còn học vượt, cô biến mất 10 năm nhưng bạn khác vẫn nhớ, hơn nữa Lâm Bằng Bằng bảo có khi cô không còn sống nữa làm các bạn càng tiếc nuối xót thương hơn, không khí cũng ảm đạm dần.Trần Tâm Lan nhìn Giang Thừa.Anh vẫn bình tĩnh nghe các bạn nói chuyện, không xen vào, thấy cô giáo nhìn mình, anh cũng mỉm cười nhàn nhạt trấn an bà.Nụ cười này lại càng làm bà xót xa hơn, bà nhớ năm đó thi đại học, Lâm Giản Giản không tới, Giang Thừa mặc kệ tất cả lao ra khỏi phòng thi.Nhìn ánh mắt của bà, Giang thừa biết Trần Tâm Lan tiếc nuối, kí ức xa xôi dần dần rõ ràng, sáng hôm đó anh không thấy cô đi thi, bây giờ nhớ lại bỗng nhiên thấy cả người lạnh toát, rất muốn gặp cô, cực kì muốn gặp cô.Thế nên anh uyển chuyển từ chối đi ăn cơm cùng các bạn.Hà Thiệu bất mãn bảo: “Anh có làm gì đâu, không bận với cả anh cũng không có bạn gái, không ăn cơm lại về nhà à, chán lắm.”Có bạn nghe thế, ngạc nhiên nhìn Giang Thừa: “Thừa ca vẫn chưa có người yêu hả?”Trong lớp, thậm chí là cả trường cũng không gặp được người nào tốt như Giang Thừa, anh còn chưa có bạn gái làm người khác ngạc nhiên không thôi.Hứa Nhiễm cũng kinh ngạc nhìn anh.Giang Thừa không muốn nói tới chuyện riêng tư, nhìn đồng hồ rồi bảo: “Mọi người cứ đi đi nhé, tôi còn có việc, rảnh thì lại gặp nhau sau.”Lúc về đến nhà, sắc trời tối om, đèn nhà Ôn Giản không sáng, cô chưa về, nhắn tin rep lại anh: “Em vẫn đang ở ngoài.”Giang Thừa nhìn dòng chữ, nhắn lại: “Đừng về muộn, đi đường chú ý an toàn.”Ôn Giản nhìn tin nhắn của anh, tưởng tượng cảnh anh nói mấy chữ này, cô vô thức mỉm cười, ngẩng đầu thì thấy Lê Chỉ Tường và Uông Tư Vũ bình tĩnh nhìn mình làm Ôn Giản không tự nhiên lắm, để điện thoại xuống.Lê Chỉ Tường nhìn cô một cái: “Yêu đương rồi à?”Ôn Giản vội vàng lắc đầu: “Không ạ.”Lê Chỉ Tường chỉ cười, không hỏi nữa, nhìn Uông Tư Vũ ngồi đối diện.Ông còn tưởng hai người sẽ thành đôi.Uông Tư Vũ chỉ cười nhàn nhạt, cầm chén trà, vuốt ve miệng cốc, cũng im lặng theo.Lê Chỉ Tường lắc đầu, ông uống trà xong, cầm tài liệu rời đi.Ôn Giản và Uông Tư Vũ ngồi thêm hơn nửa tiếng mới về, không ngờ vừa bước ra khỏi phòng, đi tới thang máy thì gặp Hà Thiệu và La Văn Cảnh đi với nhau.~ ------oOo------

Chương 58: Chương 58