Edit: Vân Linh Nhược Vũ "Chào cô, có thể giúp tôi một việc không?" "Giúp cái gì?" "Hôn tôi một cái." "...???" Khi Kỳ Nguyệt nhận được lời nhờ vả này, cô đang vác cuốc, mang ủng cao su màu đen, đầu tóc như ổ gà đã ba ngày chưa gội, bùn trên mặt còn chưa khô. Mà người đàn ông xin cô giúp đỡ lại có khuôn mặt cực kì đẹp trai, đôi mắt màu hổ phách tựa như làn gió thổi qua ruộng lúa mạch, bóng lưng cao gầy cho dù đang đứng trên ruộng lầy đầy sình bùn cũng đẹp đẽ tựa như một bức tranh thủy mặc. Đôi môi anh giương lên một độ cong nhè nhẹ, đôi mắt mang theo vẻ áy náy, giải thích: "Xin lỗi, tôi chơi thua trò chơi." Kỳ Nguyệt thuận theo tầm mắt anh nhìn sang, quả nhiên thấy một nhóm người đang ồn ào ở gần đây. Hóa ra là chơi thua... Ngay khi Kỳ Nguyệt vừa kịp phản ứng, bạn cùng phòng Tống Thu Thu của cô ấy đột nhiên hoàn hồn, hét toáng lên: "A! Cố... Cố Cố Cố... Cố Hoài... Là nam thần cấp lão đại của trường chúng ta!!!" "Cố Hoài...?" Kỳ Nguyệt quan sát người đàn ông trước mặt. Cả ngày cô đều ở…

Chương 116: Có dụng ý khác

[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay TôiTác giả: Quân Quân Hữu YêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Vân Linh Nhược Vũ "Chào cô, có thể giúp tôi một việc không?" "Giúp cái gì?" "Hôn tôi một cái." "...???" Khi Kỳ Nguyệt nhận được lời nhờ vả này, cô đang vác cuốc, mang ủng cao su màu đen, đầu tóc như ổ gà đã ba ngày chưa gội, bùn trên mặt còn chưa khô. Mà người đàn ông xin cô giúp đỡ lại có khuôn mặt cực kì đẹp trai, đôi mắt màu hổ phách tựa như làn gió thổi qua ruộng lúa mạch, bóng lưng cao gầy cho dù đang đứng trên ruộng lầy đầy sình bùn cũng đẹp đẽ tựa như một bức tranh thủy mặc. Đôi môi anh giương lên một độ cong nhè nhẹ, đôi mắt mang theo vẻ áy náy, giải thích: "Xin lỗi, tôi chơi thua trò chơi." Kỳ Nguyệt thuận theo tầm mắt anh nhìn sang, quả nhiên thấy một nhóm người đang ồn ào ở gần đây. Hóa ra là chơi thua... Ngay khi Kỳ Nguyệt vừa kịp phản ứng, bạn cùng phòng Tống Thu Thu của cô ấy đột nhiên hoàn hồn, hét toáng lên: "A! Cố... Cố Cố Cố... Cố Hoài... Là nam thần cấp lão đại của trường chúng ta!!!" "Cố Hoài...?" Kỳ Nguyệt quan sát người đàn ông trước mặt. Cả ngày cô đều ở… Edit: Vân Linh Nhược VũĐối với chiến tích vĩ đại của Kỳ Nguyệt trong việc chiếm trước chỗ VIP, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường bày tỏ sự khẳng định và tán dương sâu sắc.Kỳ Nguyệt cảm thấy mình không xứng với lời khen này: "Ặc..."Vị trí này không phải cô chiếm, là Cố Hoài tự đến ngồi mà...Được rồi, dù sao cũng giống nhau."Ha ha, bạn học năm điểm, tớ ba thỉnh cầu bốn thúc giục cậu đến ủng hộ đội bóng rổ, cậu không nói eo đau thì cũng là chân đau, vừa rồi tớ thấy cậu chạy như bay đó!" Giang Lãng ai oán."Đúng rồi, tốc độ còn nhanh nhanh hơn vận tốc ánh sáng!" Lăng Phong phụ họa.Tống Thu Thu nghiêng người nhìn hai người: "Hai điểm! Năm điểm! Sao các cậu cũng ở đây?"Giang Lãng: "...Tớ ngồi đây lâu lắm rồi đấy nhé!"Lăng Phong: "Hai con người to đùng ngồi sờ sờ ở đây, mà giờ các cậu mới thấy?"Tống Thu Thu kinh ngạc: "Đây là lớp cơ học lượng tử đó, các cậu nghe hiểu sao?"Giang Lãng và Lăng Phong: "..."Báo ứng tới nhanh quá.Giang Lãng bĩu môi: "Làm như các cậu hiểu lắm vậy! Người bình thường ai mà hiểu thứ đồ chơi đó? Chúng ta đều giống nhau, chó chê mèo lắm lông!"Tống Thu Thu lập tức trả lời: "Sao mà giống nhau được, các cậu ngày ngày ở cùng đại thần phải mưa dầm thấm đất chứ, chẳng lẽ không học được tí tẹo nào sao?"Giang Lãng thuận miệng đáp: "Đúng là cậu ấy có dạy, nhưng dạy gì cũng vô dụng hết, ai có thể nghe hiểu chứ!"Tống Thu Thu ngồi xuống bên cạnh Giang Lãng, vỗ vỗ vai anh ta, đồng cảm nói: "Hai điểm, tớ không cho phép cậu nói mình như vậy!"Giang Lãng khó hiểu: "Cái quái gì thế? Tớ đã nói gì?"Lăng Phong ngồi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Hình như cậu ấy đang nói chúng ta là đồ vô dụng..."Giang Lãng sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, lập tức xù lông: "Ơ đệch! Ai là đồ vô dụng!"Tô Tiểu Đường bồi vào một cậu: "Không phải chính cậu đã nói thế sao?""Tôi mẹ nó..." Giang Lãng chán nản, bi phẫn không thôi mà nhìn Cố Hoài ngồi đằng trước mình: "Cố Hoài, cậu thấy chưa, cái phòng đó không có ai tốt lành cả! Cậu phải tránh xa họ ra!""Hừ, đừng tưởng tôi không biết ba người có dụng ý khác nhé! Các cậu đến học cơ học lượng tử sao? Các cậu là muốn... xin lỗi vì phải vạch trần các cậu! Đặc biệt là cậu, bạn học khoai tây à! Cậu làm đầu tàu đến trước cả bọn tôi, đuổi theo thật sít sao!"Kỳ Nguyệt giơ tay lên xin giải thích: "Ừm, đúng là tôi đến rất sớm, nhưng còn sớm hơn đại thần... tôi đến trước cậu ấy.Giang Lãng bị vả mặt mà ngu người luôn: "...???"Bạn học khoai tây đến trước? Cố Hoài đến sau, còn ngồi bên cạnh bạn học khoai tây?Đối diện với ánh mắt khó tin của Giang Lãng, Cố Hoài bổ thêm một đao: "Cô ấy tới trước, sao?""Cậu còn hỏi tớ sao à! Câu này nên hỏi cậu mới đúng! Biết rõ cô ấy có dụng ý khác với cậu, cậu vẫn dám ngồi cạnh cô ấy, khác gì dê vào miệng cọp không chứ!" Giang Lãng đau lòng.Tống Thu Thu chống nạnh: "Cậu có ý gì! Nguyệt bảo nói cậu ấy tới trước rồi, sao cậu không nghĩ Cố Hoài có dụng ý khác với Nguyệt bảo chứ! Còn dê vào miệng cọp? Tôi còn sợ Nguyệt bảo nhà tôi dẫn sói vào nhà đây này!"

[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay TôiTác giả: Quân Quân Hữu YêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Vân Linh Nhược Vũ "Chào cô, có thể giúp tôi một việc không?" "Giúp cái gì?" "Hôn tôi một cái." "...???" Khi Kỳ Nguyệt nhận được lời nhờ vả này, cô đang vác cuốc, mang ủng cao su màu đen, đầu tóc như ổ gà đã ba ngày chưa gội, bùn trên mặt còn chưa khô. Mà người đàn ông xin cô giúp đỡ lại có khuôn mặt cực kì đẹp trai, đôi mắt màu hổ phách tựa như làn gió thổi qua ruộng lúa mạch, bóng lưng cao gầy cho dù đang đứng trên ruộng lầy đầy sình bùn cũng đẹp đẽ tựa như một bức tranh thủy mặc. Đôi môi anh giương lên một độ cong nhè nhẹ, đôi mắt mang theo vẻ áy náy, giải thích: "Xin lỗi, tôi chơi thua trò chơi." Kỳ Nguyệt thuận theo tầm mắt anh nhìn sang, quả nhiên thấy một nhóm người đang ồn ào ở gần đây. Hóa ra là chơi thua... Ngay khi Kỳ Nguyệt vừa kịp phản ứng, bạn cùng phòng Tống Thu Thu của cô ấy đột nhiên hoàn hồn, hét toáng lên: "A! Cố... Cố Cố Cố... Cố Hoài... Là nam thần cấp lão đại của trường chúng ta!!!" "Cố Hoài...?" Kỳ Nguyệt quan sát người đàn ông trước mặt. Cả ngày cô đều ở… Edit: Vân Linh Nhược VũĐối với chiến tích vĩ đại của Kỳ Nguyệt trong việc chiếm trước chỗ VIP, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường bày tỏ sự khẳng định và tán dương sâu sắc.Kỳ Nguyệt cảm thấy mình không xứng với lời khen này: "Ặc..."Vị trí này không phải cô chiếm, là Cố Hoài tự đến ngồi mà...Được rồi, dù sao cũng giống nhau."Ha ha, bạn học năm điểm, tớ ba thỉnh cầu bốn thúc giục cậu đến ủng hộ đội bóng rổ, cậu không nói eo đau thì cũng là chân đau, vừa rồi tớ thấy cậu chạy như bay đó!" Giang Lãng ai oán."Đúng rồi, tốc độ còn nhanh nhanh hơn vận tốc ánh sáng!" Lăng Phong phụ họa.Tống Thu Thu nghiêng người nhìn hai người: "Hai điểm! Năm điểm! Sao các cậu cũng ở đây?"Giang Lãng: "...Tớ ngồi đây lâu lắm rồi đấy nhé!"Lăng Phong: "Hai con người to đùng ngồi sờ sờ ở đây, mà giờ các cậu mới thấy?"Tống Thu Thu kinh ngạc: "Đây là lớp cơ học lượng tử đó, các cậu nghe hiểu sao?"Giang Lãng và Lăng Phong: "..."Báo ứng tới nhanh quá.Giang Lãng bĩu môi: "Làm như các cậu hiểu lắm vậy! Người bình thường ai mà hiểu thứ đồ chơi đó? Chúng ta đều giống nhau, chó chê mèo lắm lông!"Tống Thu Thu lập tức trả lời: "Sao mà giống nhau được, các cậu ngày ngày ở cùng đại thần phải mưa dầm thấm đất chứ, chẳng lẽ không học được tí tẹo nào sao?"Giang Lãng thuận miệng đáp: "Đúng là cậu ấy có dạy, nhưng dạy gì cũng vô dụng hết, ai có thể nghe hiểu chứ!"Tống Thu Thu ngồi xuống bên cạnh Giang Lãng, vỗ vỗ vai anh ta, đồng cảm nói: "Hai điểm, tớ không cho phép cậu nói mình như vậy!"Giang Lãng khó hiểu: "Cái quái gì thế? Tớ đã nói gì?"Lăng Phong ngồi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Hình như cậu ấy đang nói chúng ta là đồ vô dụng..."Giang Lãng sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, lập tức xù lông: "Ơ đệch! Ai là đồ vô dụng!"Tô Tiểu Đường bồi vào một cậu: "Không phải chính cậu đã nói thế sao?""Tôi mẹ nó..." Giang Lãng chán nản, bi phẫn không thôi mà nhìn Cố Hoài ngồi đằng trước mình: "Cố Hoài, cậu thấy chưa, cái phòng đó không có ai tốt lành cả! Cậu phải tránh xa họ ra!""Hừ, đừng tưởng tôi không biết ba người có dụng ý khác nhé! Các cậu đến học cơ học lượng tử sao? Các cậu là muốn... xin lỗi vì phải vạch trần các cậu! Đặc biệt là cậu, bạn học khoai tây à! Cậu làm đầu tàu đến trước cả bọn tôi, đuổi theo thật sít sao!"Kỳ Nguyệt giơ tay lên xin giải thích: "Ừm, đúng là tôi đến rất sớm, nhưng còn sớm hơn đại thần... tôi đến trước cậu ấy.Giang Lãng bị vả mặt mà ngu người luôn: "...???"Bạn học khoai tây đến trước? Cố Hoài đến sau, còn ngồi bên cạnh bạn học khoai tây?Đối diện với ánh mắt khó tin của Giang Lãng, Cố Hoài bổ thêm một đao: "Cô ấy tới trước, sao?""Cậu còn hỏi tớ sao à! Câu này nên hỏi cậu mới đúng! Biết rõ cô ấy có dụng ý khác với cậu, cậu vẫn dám ngồi cạnh cô ấy, khác gì dê vào miệng cọp không chứ!" Giang Lãng đau lòng.Tống Thu Thu chống nạnh: "Cậu có ý gì! Nguyệt bảo nói cậu ấy tới trước rồi, sao cậu không nghĩ Cố Hoài có dụng ý khác với Nguyệt bảo chứ! Còn dê vào miệng cọp? Tôi còn sợ Nguyệt bảo nhà tôi dẫn sói vào nhà đây này!"

[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay TôiTác giả: Quân Quân Hữu YêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Vân Linh Nhược Vũ "Chào cô, có thể giúp tôi một việc không?" "Giúp cái gì?" "Hôn tôi một cái." "...???" Khi Kỳ Nguyệt nhận được lời nhờ vả này, cô đang vác cuốc, mang ủng cao su màu đen, đầu tóc như ổ gà đã ba ngày chưa gội, bùn trên mặt còn chưa khô. Mà người đàn ông xin cô giúp đỡ lại có khuôn mặt cực kì đẹp trai, đôi mắt màu hổ phách tựa như làn gió thổi qua ruộng lúa mạch, bóng lưng cao gầy cho dù đang đứng trên ruộng lầy đầy sình bùn cũng đẹp đẽ tựa như một bức tranh thủy mặc. Đôi môi anh giương lên một độ cong nhè nhẹ, đôi mắt mang theo vẻ áy náy, giải thích: "Xin lỗi, tôi chơi thua trò chơi." Kỳ Nguyệt thuận theo tầm mắt anh nhìn sang, quả nhiên thấy một nhóm người đang ồn ào ở gần đây. Hóa ra là chơi thua... Ngay khi Kỳ Nguyệt vừa kịp phản ứng, bạn cùng phòng Tống Thu Thu của cô ấy đột nhiên hoàn hồn, hét toáng lên: "A! Cố... Cố Cố Cố... Cố Hoài... Là nam thần cấp lão đại của trường chúng ta!!!" "Cố Hoài...?" Kỳ Nguyệt quan sát người đàn ông trước mặt. Cả ngày cô đều ở… Edit: Vân Linh Nhược VũĐối với chiến tích vĩ đại của Kỳ Nguyệt trong việc chiếm trước chỗ VIP, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường bày tỏ sự khẳng định và tán dương sâu sắc.Kỳ Nguyệt cảm thấy mình không xứng với lời khen này: "Ặc..."Vị trí này không phải cô chiếm, là Cố Hoài tự đến ngồi mà...Được rồi, dù sao cũng giống nhau."Ha ha, bạn học năm điểm, tớ ba thỉnh cầu bốn thúc giục cậu đến ủng hộ đội bóng rổ, cậu không nói eo đau thì cũng là chân đau, vừa rồi tớ thấy cậu chạy như bay đó!" Giang Lãng ai oán."Đúng rồi, tốc độ còn nhanh nhanh hơn vận tốc ánh sáng!" Lăng Phong phụ họa.Tống Thu Thu nghiêng người nhìn hai người: "Hai điểm! Năm điểm! Sao các cậu cũng ở đây?"Giang Lãng: "...Tớ ngồi đây lâu lắm rồi đấy nhé!"Lăng Phong: "Hai con người to đùng ngồi sờ sờ ở đây, mà giờ các cậu mới thấy?"Tống Thu Thu kinh ngạc: "Đây là lớp cơ học lượng tử đó, các cậu nghe hiểu sao?"Giang Lãng và Lăng Phong: "..."Báo ứng tới nhanh quá.Giang Lãng bĩu môi: "Làm như các cậu hiểu lắm vậy! Người bình thường ai mà hiểu thứ đồ chơi đó? Chúng ta đều giống nhau, chó chê mèo lắm lông!"Tống Thu Thu lập tức trả lời: "Sao mà giống nhau được, các cậu ngày ngày ở cùng đại thần phải mưa dầm thấm đất chứ, chẳng lẽ không học được tí tẹo nào sao?"Giang Lãng thuận miệng đáp: "Đúng là cậu ấy có dạy, nhưng dạy gì cũng vô dụng hết, ai có thể nghe hiểu chứ!"Tống Thu Thu ngồi xuống bên cạnh Giang Lãng, vỗ vỗ vai anh ta, đồng cảm nói: "Hai điểm, tớ không cho phép cậu nói mình như vậy!"Giang Lãng khó hiểu: "Cái quái gì thế? Tớ đã nói gì?"Lăng Phong ngồi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Hình như cậu ấy đang nói chúng ta là đồ vô dụng..."Giang Lãng sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, lập tức xù lông: "Ơ đệch! Ai là đồ vô dụng!"Tô Tiểu Đường bồi vào một cậu: "Không phải chính cậu đã nói thế sao?""Tôi mẹ nó..." Giang Lãng chán nản, bi phẫn không thôi mà nhìn Cố Hoài ngồi đằng trước mình: "Cố Hoài, cậu thấy chưa, cái phòng đó không có ai tốt lành cả! Cậu phải tránh xa họ ra!""Hừ, đừng tưởng tôi không biết ba người có dụng ý khác nhé! Các cậu đến học cơ học lượng tử sao? Các cậu là muốn... xin lỗi vì phải vạch trần các cậu! Đặc biệt là cậu, bạn học khoai tây à! Cậu làm đầu tàu đến trước cả bọn tôi, đuổi theo thật sít sao!"Kỳ Nguyệt giơ tay lên xin giải thích: "Ừm, đúng là tôi đến rất sớm, nhưng còn sớm hơn đại thần... tôi đến trước cậu ấy.Giang Lãng bị vả mặt mà ngu người luôn: "...???"Bạn học khoai tây đến trước? Cố Hoài đến sau, còn ngồi bên cạnh bạn học khoai tây?Đối diện với ánh mắt khó tin của Giang Lãng, Cố Hoài bổ thêm một đao: "Cô ấy tới trước, sao?""Cậu còn hỏi tớ sao à! Câu này nên hỏi cậu mới đúng! Biết rõ cô ấy có dụng ý khác với cậu, cậu vẫn dám ngồi cạnh cô ấy, khác gì dê vào miệng cọp không chứ!" Giang Lãng đau lòng.Tống Thu Thu chống nạnh: "Cậu có ý gì! Nguyệt bảo nói cậu ấy tới trước rồi, sao cậu không nghĩ Cố Hoài có dụng ý khác với Nguyệt bảo chứ! Còn dê vào miệng cọp? Tôi còn sợ Nguyệt bảo nhà tôi dẫn sói vào nhà đây này!"

Chương 116: Có dụng ý khác