Tác giả:

"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như…

Chương 283

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… Có hàng chục chiếc Land Rover cao cấp đỗ bên ngoài trường quay, tất cả đều màu đen, bởi vì người đó chỉ thíchmàu đen và màu rằn ri.Trước hàng chục chiếc ô tô màu đen lại có một chiếc Shelby màu đỏ rất chói mắt.Đó là của Cảnh Thiên.Chiếc xe m1à cô từng thích nhất.Chiếc xe Shelby đó không chỉ là một chiếc xe thể thao mà còn là một chiếc xe trượt tuyết, bánh xe rộng v9à thân xethấp có thể thoải mái đi trên băng tuyết.Ngoại trừ chiếc xe Maybach “trong mơ” ra thì cô tin rằng không có chiếc xe3 nào khác có thể so sánh với đường néttuyệt đẹp của nó.Tuy nhiên lúc này nó đang được người đàn ông kia lại.Cơn tức8 giận của Cảnh Thiên không thể giải thích được.Tại sao lúc đầu không nghĩ đến việc lái xe vào chứ? Nhìn thấy cảnh Thiên đi ra, vệ sĩ của người đàn ông bước tới vàkính cẩn nói với cô: “Cô Cảnh, cậu chủ của chúng tôi đang đợi cô trên xe.”“Biết rồi.”Vệ sĩ: ..Đây là ân nhân cứu mạng à?Sao lại cảm thấy như là kẻ thù vậy?Cảnh Thiên bước đến trước chiếc xe Shelby rồi dừng lại, hai vệ sĩ trước cửa xe lập tức tránh sang một bên.Cảnh Thiên không kéo tay nắm cửa vì không kéo ra được. Chiếc xe này đã được cô chỉnh sửa lại, chỉ cần nhận diệnkhuôn mặt là được.Ngay sau đó, cửa xe được mở ra từ bên trong, vệ sĩ củi đầu nói: “Cô Cảnh, mời vào.”Trong xe, người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, tuy anh ta không đúng nhưng dáng người gần như kín hết chỗngồi, chứng tỏ anh ta rất cao lớn. Điểm khác biệt với chiếc siêu xe là người đàn ông mặc bộ vest đen không một nếpnhăn nào, chiếc áo sơ mi cùng màu thể hiện khí chất trưởng thành và trầm ổn của anh ta.Sống mũi cao thắng trông rất cân đối và hoàn hảo khi nhìn từ góc nghiêng, Cảnh Thiên nhìn vào đôi mắt như saotrời của anh ta.Anh ta gầy hơn trước. Hốc mắt hơi trung làm nổi bật đường nét của anh ta.Đôi mắt của anh ta hẹp dài nhưng không hề nhỏ, từng đường nét đều sâu thẳm và sắc nét.Khi đôi mắt kiến nghị như chim ưng nhìn cô, sự mơ màng hiếm có hiện lên.Ngón tay của anh ta thon dài. Lúc này anh ta đang vuốt nhẹ tay lái, thấy vậy, gai ốc trên người Cánh Thiên sởn hếtlên. Người đàn ông này đã tiều tụy đi rất nhiều.Là vì cô sao?Cô đã từng biết ơn và thích người này như thế nào thì sau đó lại căm ghét và hận anh ta như thế. (2)Hai người cứ nhìn nhau như vậy.Bây giờ sống lại, không có yêu thích, cũng không có hận thù.Dù sao thì anh ta cũng không thể nhận ra mình. Đối với anh ta, cô là một người xa lạ.Mà cô cũng vậy.“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”Thấy Đỗ Ngôn Tranh không nói gì, Cảnh Thiên lên tiếng trước.Nếu biết trước rằng người đàn ông này gióng trống khua chiêng đến tìm cô như vậy, lúc đầu cô đã không cứu ôngcụ kia rồi.Phiền phức!Đỗ Ngôn Tranh trông rất tùy ý, trong đôi mắt hiện lên hình ảnh một cô gái vô cùng mất kiên nhẫn.Khuôn mặt cô rất xinh đẹp.Đôi lông mày hơi rậm khiến cô trông giống như một chú thỏ hiền lành, khí chất bẩm sinh lại khiến người có quanh quẩn chút khí khái.Lông mi cô dày và cong vút, đôi mắt sâu, khóe mắt cong xuống, đuôi mắt nhếch lên mang theo sự quyến rũ.Đó là đôi mắt đào hoa điển hình.

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… Có hàng chục chiếc Land Rover cao cấp đỗ bên ngoài trường quay, tất cả đều màu đen, bởi vì người đó chỉ thíchmàu đen và màu rằn ri.Trước hàng chục chiếc ô tô màu đen lại có một chiếc Shelby màu đỏ rất chói mắt.Đó là của Cảnh Thiên.Chiếc xe m1à cô từng thích nhất.Chiếc xe Shelby đó không chỉ là một chiếc xe thể thao mà còn là một chiếc xe trượt tuyết, bánh xe rộng v9à thân xethấp có thể thoải mái đi trên băng tuyết.Ngoại trừ chiếc xe Maybach “trong mơ” ra thì cô tin rằng không có chiếc xe3 nào khác có thể so sánh với đường néttuyệt đẹp của nó.Tuy nhiên lúc này nó đang được người đàn ông kia lại.Cơn tức8 giận của Cảnh Thiên không thể giải thích được.Tại sao lúc đầu không nghĩ đến việc lái xe vào chứ? Nhìn thấy cảnh Thiên đi ra, vệ sĩ của người đàn ông bước tới vàkính cẩn nói với cô: “Cô Cảnh, cậu chủ của chúng tôi đang đợi cô trên xe.”“Biết rồi.”Vệ sĩ: ..Đây là ân nhân cứu mạng à?Sao lại cảm thấy như là kẻ thù vậy?Cảnh Thiên bước đến trước chiếc xe Shelby rồi dừng lại, hai vệ sĩ trước cửa xe lập tức tránh sang một bên.Cảnh Thiên không kéo tay nắm cửa vì không kéo ra được. Chiếc xe này đã được cô chỉnh sửa lại, chỉ cần nhận diệnkhuôn mặt là được.Ngay sau đó, cửa xe được mở ra từ bên trong, vệ sĩ củi đầu nói: “Cô Cảnh, mời vào.”Trong xe, người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, tuy anh ta không đúng nhưng dáng người gần như kín hết chỗngồi, chứng tỏ anh ta rất cao lớn. Điểm khác biệt với chiếc siêu xe là người đàn ông mặc bộ vest đen không một nếpnhăn nào, chiếc áo sơ mi cùng màu thể hiện khí chất trưởng thành và trầm ổn của anh ta.Sống mũi cao thắng trông rất cân đối và hoàn hảo khi nhìn từ góc nghiêng, Cảnh Thiên nhìn vào đôi mắt như saotrời của anh ta.Anh ta gầy hơn trước. Hốc mắt hơi trung làm nổi bật đường nét của anh ta.Đôi mắt của anh ta hẹp dài nhưng không hề nhỏ, từng đường nét đều sâu thẳm và sắc nét.Khi đôi mắt kiến nghị như chim ưng nhìn cô, sự mơ màng hiếm có hiện lên.Ngón tay của anh ta thon dài. Lúc này anh ta đang vuốt nhẹ tay lái, thấy vậy, gai ốc trên người Cánh Thiên sởn hếtlên. Người đàn ông này đã tiều tụy đi rất nhiều.Là vì cô sao?Cô đã từng biết ơn và thích người này như thế nào thì sau đó lại căm ghét và hận anh ta như thế. (2)Hai người cứ nhìn nhau như vậy.Bây giờ sống lại, không có yêu thích, cũng không có hận thù.Dù sao thì anh ta cũng không thể nhận ra mình. Đối với anh ta, cô là một người xa lạ.Mà cô cũng vậy.“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”Thấy Đỗ Ngôn Tranh không nói gì, Cảnh Thiên lên tiếng trước.Nếu biết trước rằng người đàn ông này gióng trống khua chiêng đến tìm cô như vậy, lúc đầu cô đã không cứu ôngcụ kia rồi.Phiền phức!Đỗ Ngôn Tranh trông rất tùy ý, trong đôi mắt hiện lên hình ảnh một cô gái vô cùng mất kiên nhẫn.Khuôn mặt cô rất xinh đẹp.Đôi lông mày hơi rậm khiến cô trông giống như một chú thỏ hiền lành, khí chất bẩm sinh lại khiến người có quanh quẩn chút khí khái.Lông mi cô dày và cong vút, đôi mắt sâu, khóe mắt cong xuống, đuôi mắt nhếch lên mang theo sự quyến rũ.Đó là đôi mắt đào hoa điển hình.

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… Có hàng chục chiếc Land Rover cao cấp đỗ bên ngoài trường quay, tất cả đều màu đen, bởi vì người đó chỉ thíchmàu đen và màu rằn ri.Trước hàng chục chiếc ô tô màu đen lại có một chiếc Shelby màu đỏ rất chói mắt.Đó là của Cảnh Thiên.Chiếc xe m1à cô từng thích nhất.Chiếc xe Shelby đó không chỉ là một chiếc xe thể thao mà còn là một chiếc xe trượt tuyết, bánh xe rộng v9à thân xethấp có thể thoải mái đi trên băng tuyết.Ngoại trừ chiếc xe Maybach “trong mơ” ra thì cô tin rằng không có chiếc xe3 nào khác có thể so sánh với đường néttuyệt đẹp của nó.Tuy nhiên lúc này nó đang được người đàn ông kia lại.Cơn tức8 giận của Cảnh Thiên không thể giải thích được.Tại sao lúc đầu không nghĩ đến việc lái xe vào chứ? Nhìn thấy cảnh Thiên đi ra, vệ sĩ của người đàn ông bước tới vàkính cẩn nói với cô: “Cô Cảnh, cậu chủ của chúng tôi đang đợi cô trên xe.”“Biết rồi.”Vệ sĩ: ..Đây là ân nhân cứu mạng à?Sao lại cảm thấy như là kẻ thù vậy?Cảnh Thiên bước đến trước chiếc xe Shelby rồi dừng lại, hai vệ sĩ trước cửa xe lập tức tránh sang một bên.Cảnh Thiên không kéo tay nắm cửa vì không kéo ra được. Chiếc xe này đã được cô chỉnh sửa lại, chỉ cần nhận diệnkhuôn mặt là được.Ngay sau đó, cửa xe được mở ra từ bên trong, vệ sĩ củi đầu nói: “Cô Cảnh, mời vào.”Trong xe, người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, tuy anh ta không đúng nhưng dáng người gần như kín hết chỗngồi, chứng tỏ anh ta rất cao lớn. Điểm khác biệt với chiếc siêu xe là người đàn ông mặc bộ vest đen không một nếpnhăn nào, chiếc áo sơ mi cùng màu thể hiện khí chất trưởng thành và trầm ổn của anh ta.Sống mũi cao thắng trông rất cân đối và hoàn hảo khi nhìn từ góc nghiêng, Cảnh Thiên nhìn vào đôi mắt như saotrời của anh ta.Anh ta gầy hơn trước. Hốc mắt hơi trung làm nổi bật đường nét của anh ta.Đôi mắt của anh ta hẹp dài nhưng không hề nhỏ, từng đường nét đều sâu thẳm và sắc nét.Khi đôi mắt kiến nghị như chim ưng nhìn cô, sự mơ màng hiếm có hiện lên.Ngón tay của anh ta thon dài. Lúc này anh ta đang vuốt nhẹ tay lái, thấy vậy, gai ốc trên người Cánh Thiên sởn hếtlên. Người đàn ông này đã tiều tụy đi rất nhiều.Là vì cô sao?Cô đã từng biết ơn và thích người này như thế nào thì sau đó lại căm ghét và hận anh ta như thế. (2)Hai người cứ nhìn nhau như vậy.Bây giờ sống lại, không có yêu thích, cũng không có hận thù.Dù sao thì anh ta cũng không thể nhận ra mình. Đối với anh ta, cô là một người xa lạ.Mà cô cũng vậy.“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”Thấy Đỗ Ngôn Tranh không nói gì, Cảnh Thiên lên tiếng trước.Nếu biết trước rằng người đàn ông này gióng trống khua chiêng đến tìm cô như vậy, lúc đầu cô đã không cứu ôngcụ kia rồi.Phiền phức!Đỗ Ngôn Tranh trông rất tùy ý, trong đôi mắt hiện lên hình ảnh một cô gái vô cùng mất kiên nhẫn.Khuôn mặt cô rất xinh đẹp.Đôi lông mày hơi rậm khiến cô trông giống như một chú thỏ hiền lành, khí chất bẩm sinh lại khiến người có quanh quẩn chút khí khái.Lông mi cô dày và cong vút, đôi mắt sâu, khóe mắt cong xuống, đuôi mắt nhếch lên mang theo sự quyến rũ.Đó là đôi mắt đào hoa điển hình.

Chương 283