"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như…
Chương 295
Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… “Tôi không phải là người nhà của cô ấy, nhưng cô ấy là ân nhân của tôi. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, anh chỉvừa đâm vào chi3ếc Porsche trị giá hai triệu của cô ấy thôi mà dùng tận bốntrăm triệu tệ để bồi thường cho cô ấy, đây không phải là hành đ1ộng của một người bình thường.”Nói xong, Tân Dương nhìn Cảnh Thiên: “Cô có vội lắm không?”Cảnh Thiên sờ mũi, cô m9uốn nói: Dù rất vội, nhưng chỉ cần anh không ngăn cản, tôi có thể đi ngay sau khi nhậnvàng, nhanh lắm, không ảnh hưởng gì đâu. Có 3điều nhìn anh ta khi nói chuyện, mỗi lần trong mắt xuất hiện sựđấu tranh, bàn tay nắm chặt lại nhưng vẫn không nhịn được mà run lê8n, Cảnh Thiên vẫn nuốt lời muốn nói lại.Phỏng đoán Tấn Dương có thể mắc chứng trầm cảm đã được xác nhận một lần nữa.Cô rất có thiện cảm đối với Tân Dương, cảm giác này rất kỳ lạ, cũng khiến cô muốn bảo vệ anh ta.Trăm lời vạn lời, cuối cùng Cảnh Thiên chỉ gật đầu với Tân Dương.Đôi môi mỏng của Tân Dương khẽ mỉm lại: “Tôi đã gọi 115 rồi, cô để lại bằng lái xe, tôi sẽ giúp cô xử lý. Cần phảiđến bao nhiêu tiền thì đền bấy nhiêu, chiếc xe bên kia là của tôi, cô lái xe của tôi đi đi.”Nói xong, Tân Dương đưa chìa khóa xe của mình cho Cảnh Thiên.Một chiếc chìa khóa ô tô đã chặn mất khoản tiền bồi thường gần sáu mươi triệu đô la của cô.Cảnh Thiên cảm thấy tim mình đang rỉ máu.“Cảm ơn.”Sau khi cầm lấy chìa khóa xe, Cảnh Thiên vẫy tay với Tân Dương.Viền màu bạc của chiếc chìa khóa phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.Chùm ánh sáng này giống như một ngọn hải đăng đột nhiên xuất hiện trong vực sâu tăm tối, khiến trái tim của TânDương bừng sáng. Nhìn thấy đôi mắt hơi cong của cô gái khi cười, Tân Dương ngẩn ra.Đây là nụ cười đẹp nhất anh ta từng thấy trên thế giới này.Cảnh Thiên lái xe của Tân Dương rời đi bằng một con đường khác.Tân Dương vẫn lạnh lùng đối diện với Để Vân Hi.Chuyện tốt của Đế Vân Hi đã bị Tân Dương cắt ngang, trong lòng anh ta vô cùng bất mãn.“Cậu nghĩ rằng tôi ăn vạ cô ấy, đền cho cô ấy bốn trăm triệu là phi gian tức đạo à?” Lúc này, bộ mặt boss đen tốicủa anh ta thể hiện hết ra bên ngoài.Đừng nói là người bình thường, ngay cả người đứng ở vị trí cao nhiều năm khi đối mặt với chủ tịch hội đồng quảntrị tuổi trẻ tài cao như vậy cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Tuy nhiên Đế Vân Hi phát hiện ra rằng dường như ngườitrước mặt mình không sống trong thế giới này. Toàn bộ trạng thái của anh ta đều đang tự do bên ngoài thế gian.Đặc biệt là sau khi Cảnh Thiên rời đi.Đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Để Vân Hi, Tân Dương không nói gì, thậm chí còn không cho Để Vân Hi mộtbiểu cảm nào.Để Vân Hi: …Lần đầu tiên gặp em gái lại không thể tặng quà gặp mặt. nghĩ rằng anh ta không có cách nào nữa à?Nếu đã tìm thấy em gái rồi thì em gái không chạy đi đâu được, không tặng được quà gặp mặt lần đầu thì anh ta còn lần thứ hai, thứ ba.Tóm lại…Không phải là đến bệnh viện đó thôi sao? Em gái ngoan ngoãn nhà anh ta đi chăm sóc cho cái tên bại liệt kia chứ gì?
Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… “Tôi không phải là người nhà của cô ấy, nhưng cô ấy là ân nhân của tôi. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, anh chỉvừa đâm vào chi3ếc Porsche trị giá hai triệu của cô ấy thôi mà dùng tận bốntrăm triệu tệ để bồi thường cho cô ấy, đây không phải là hành đ1ộng của một người bình thường.”Nói xong, Tân Dương nhìn Cảnh Thiên: “Cô có vội lắm không?”Cảnh Thiên sờ mũi, cô m9uốn nói: Dù rất vội, nhưng chỉ cần anh không ngăn cản, tôi có thể đi ngay sau khi nhậnvàng, nhanh lắm, không ảnh hưởng gì đâu. Có 3điều nhìn anh ta khi nói chuyện, mỗi lần trong mắt xuất hiện sựđấu tranh, bàn tay nắm chặt lại nhưng vẫn không nhịn được mà run lê8n, Cảnh Thiên vẫn nuốt lời muốn nói lại.Phỏng đoán Tấn Dương có thể mắc chứng trầm cảm đã được xác nhận một lần nữa.Cô rất có thiện cảm đối với Tân Dương, cảm giác này rất kỳ lạ, cũng khiến cô muốn bảo vệ anh ta.Trăm lời vạn lời, cuối cùng Cảnh Thiên chỉ gật đầu với Tân Dương.Đôi môi mỏng của Tân Dương khẽ mỉm lại: “Tôi đã gọi 115 rồi, cô để lại bằng lái xe, tôi sẽ giúp cô xử lý. Cần phảiđến bao nhiêu tiền thì đền bấy nhiêu, chiếc xe bên kia là của tôi, cô lái xe của tôi đi đi.”Nói xong, Tân Dương đưa chìa khóa xe của mình cho Cảnh Thiên.Một chiếc chìa khóa ô tô đã chặn mất khoản tiền bồi thường gần sáu mươi triệu đô la của cô.Cảnh Thiên cảm thấy tim mình đang rỉ máu.“Cảm ơn.”Sau khi cầm lấy chìa khóa xe, Cảnh Thiên vẫy tay với Tân Dương.Viền màu bạc của chiếc chìa khóa phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.Chùm ánh sáng này giống như một ngọn hải đăng đột nhiên xuất hiện trong vực sâu tăm tối, khiến trái tim của TânDương bừng sáng. Nhìn thấy đôi mắt hơi cong của cô gái khi cười, Tân Dương ngẩn ra.Đây là nụ cười đẹp nhất anh ta từng thấy trên thế giới này.Cảnh Thiên lái xe của Tân Dương rời đi bằng một con đường khác.Tân Dương vẫn lạnh lùng đối diện với Để Vân Hi.Chuyện tốt của Đế Vân Hi đã bị Tân Dương cắt ngang, trong lòng anh ta vô cùng bất mãn.“Cậu nghĩ rằng tôi ăn vạ cô ấy, đền cho cô ấy bốn trăm triệu là phi gian tức đạo à?” Lúc này, bộ mặt boss đen tốicủa anh ta thể hiện hết ra bên ngoài.Đừng nói là người bình thường, ngay cả người đứng ở vị trí cao nhiều năm khi đối mặt với chủ tịch hội đồng quảntrị tuổi trẻ tài cao như vậy cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Tuy nhiên Đế Vân Hi phát hiện ra rằng dường như ngườitrước mặt mình không sống trong thế giới này. Toàn bộ trạng thái của anh ta đều đang tự do bên ngoài thế gian.Đặc biệt là sau khi Cảnh Thiên rời đi.Đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Để Vân Hi, Tân Dương không nói gì, thậm chí còn không cho Để Vân Hi mộtbiểu cảm nào.Để Vân Hi: …Lần đầu tiên gặp em gái lại không thể tặng quà gặp mặt. nghĩ rằng anh ta không có cách nào nữa à?Nếu đã tìm thấy em gái rồi thì em gái không chạy đi đâu được, không tặng được quà gặp mặt lần đầu thì anh ta còn lần thứ hai, thứ ba.Tóm lại…Không phải là đến bệnh viện đó thôi sao? Em gái ngoan ngoãn nhà anh ta đi chăm sóc cho cái tên bại liệt kia chứ gì?
Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… “Tôi không phải là người nhà của cô ấy, nhưng cô ấy là ân nhân của tôi. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, anh chỉvừa đâm vào chi3ếc Porsche trị giá hai triệu của cô ấy thôi mà dùng tận bốntrăm triệu tệ để bồi thường cho cô ấy, đây không phải là hành đ1ộng của một người bình thường.”Nói xong, Tân Dương nhìn Cảnh Thiên: “Cô có vội lắm không?”Cảnh Thiên sờ mũi, cô m9uốn nói: Dù rất vội, nhưng chỉ cần anh không ngăn cản, tôi có thể đi ngay sau khi nhậnvàng, nhanh lắm, không ảnh hưởng gì đâu. Có 3điều nhìn anh ta khi nói chuyện, mỗi lần trong mắt xuất hiện sựđấu tranh, bàn tay nắm chặt lại nhưng vẫn không nhịn được mà run lê8n, Cảnh Thiên vẫn nuốt lời muốn nói lại.Phỏng đoán Tấn Dương có thể mắc chứng trầm cảm đã được xác nhận một lần nữa.Cô rất có thiện cảm đối với Tân Dương, cảm giác này rất kỳ lạ, cũng khiến cô muốn bảo vệ anh ta.Trăm lời vạn lời, cuối cùng Cảnh Thiên chỉ gật đầu với Tân Dương.Đôi môi mỏng của Tân Dương khẽ mỉm lại: “Tôi đã gọi 115 rồi, cô để lại bằng lái xe, tôi sẽ giúp cô xử lý. Cần phảiđến bao nhiêu tiền thì đền bấy nhiêu, chiếc xe bên kia là của tôi, cô lái xe của tôi đi đi.”Nói xong, Tân Dương đưa chìa khóa xe của mình cho Cảnh Thiên.Một chiếc chìa khóa ô tô đã chặn mất khoản tiền bồi thường gần sáu mươi triệu đô la của cô.Cảnh Thiên cảm thấy tim mình đang rỉ máu.“Cảm ơn.”Sau khi cầm lấy chìa khóa xe, Cảnh Thiên vẫy tay với Tân Dương.Viền màu bạc của chiếc chìa khóa phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.Chùm ánh sáng này giống như một ngọn hải đăng đột nhiên xuất hiện trong vực sâu tăm tối, khiến trái tim của TânDương bừng sáng. Nhìn thấy đôi mắt hơi cong của cô gái khi cười, Tân Dương ngẩn ra.Đây là nụ cười đẹp nhất anh ta từng thấy trên thế giới này.Cảnh Thiên lái xe của Tân Dương rời đi bằng một con đường khác.Tân Dương vẫn lạnh lùng đối diện với Để Vân Hi.Chuyện tốt của Đế Vân Hi đã bị Tân Dương cắt ngang, trong lòng anh ta vô cùng bất mãn.“Cậu nghĩ rằng tôi ăn vạ cô ấy, đền cho cô ấy bốn trăm triệu là phi gian tức đạo à?” Lúc này, bộ mặt boss đen tốicủa anh ta thể hiện hết ra bên ngoài.Đừng nói là người bình thường, ngay cả người đứng ở vị trí cao nhiều năm khi đối mặt với chủ tịch hội đồng quảntrị tuổi trẻ tài cao như vậy cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Tuy nhiên Đế Vân Hi phát hiện ra rằng dường như ngườitrước mặt mình không sống trong thế giới này. Toàn bộ trạng thái của anh ta đều đang tự do bên ngoài thế gian.Đặc biệt là sau khi Cảnh Thiên rời đi.Đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Để Vân Hi, Tân Dương không nói gì, thậm chí còn không cho Để Vân Hi mộtbiểu cảm nào.Để Vân Hi: …Lần đầu tiên gặp em gái lại không thể tặng quà gặp mặt. nghĩ rằng anh ta không có cách nào nữa à?Nếu đã tìm thấy em gái rồi thì em gái không chạy đi đâu được, không tặng được quà gặp mặt lần đầu thì anh ta còn lần thứ hai, thứ ba.Tóm lại…Không phải là đến bệnh viện đó thôi sao? Em gái ngoan ngoãn nhà anh ta đi chăm sóc cho cái tên bại liệt kia chứ gì?