Tác giả:

"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như…

Chương 675

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, không những không thu phí phẫu thuật đắt đỏ mà còn tiết kiệm cho chúng tôichi phí. Trong lòng tôi đã rất ngại rồi3, sao còn có thể lấy thuốc bổ của cô được chứ? Cô yên tâm, sau khi về tôi nhấtđịnh sẽ hầm canh gà cho thằng bé. Ngày nào tôi cũng cho thằng bé uống 1canh gà.”Cảnh Thiên bị lời nói của Lăng Tư Kỳ làm cho dở khóc dở cười.“Thằng bé còn nhỏ như vậy, vốn dĩ dương khí đã không đầy đủ n9hư người trưởng thành, cộng thêm ca phẫuthuật này cũng không phải mổ bụng cắt ruột mà tiến hành trực tiếp trên tim của thằng bé. Bệnh nhân quá yếuk3hông thích hợp ăn đồ dầu mỡ” “Vậy thằng bé cần ăn gì để bổ sung dinh dưỡng? Cô nói đi, tôi sẽ mua” Lăng TưKỳ kiên trì. Cảnh Thiên chỉ nói: “Sau này 8Tiểu Thần sẽ theo tôi học y, thằng bé chính là học trò của tôi, là mộtngười thầy, mua đồ bổ cho học trò của mình cũng là tấm lòng của tôi, chị không cần phải từ chổi đầu”Lăng Tư Kỳ không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rằng Cảnh Thiên đang cố gắng bảo vệ thể diện của mìnhbằng một cách khác.Với tư cách là bác sĩ, đối phương đã miễn toàn bộ tiền phẫu thuật và chi phí, thực hiện một ca phẫu thuật lớn nhưvậy, giờ lại còn phải mua thuốc bổ giúp nữa.Trong lòng Lăng Tư Kỳ cảm thấy rất áy náy, cũng rất biết ơn.Cuộc sống của cô luôn bị chà đạp kể từ khi cô mang thai và bị cho thôi học. Bao nhiêu năm qua, cô đã phải chịuđựng vô số sự khinh bỉ và tàn nhẫn, cũng dần dần học được cách bảo vệ con trai và bản thân mình.Cảnh Thiên là người đầu tiên có thiện ý với hai mẹ con họ.“Thiên Thiên, tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào. Cô là ân nhân của Tiểu Thần và cũng là ân nhân của tôi.Tuy bây giờ tôi không còn tiền, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ thể trở thành một người rất lợi hại. Nếu đến lúc đó côcần tôi giúp thì tôi nhất định sẽ không từ chối”Cánh Thiên có thể nhìn ra sự quẫn bách của Lăng Tư Kỳ, cô mỉm cười đầy thiện ý, nói: “Không có gì đâu, sau này làngười một nhà rồi, người một nhà thì không nói lời khách sáo. Đều là vì tốt cho Tiểu Thần”Nhưng Lăng Tư Kỳ lại hiểu thành Cảnh Thiên coi Tiểu Thần như con ruột của mình, vì vậy nhanh chóng nói: “Vậythì… sau này tôi sẽ bảo thằng bé gọi cô là mẹ nuôi. Dù sao thì cô cũng là ân nhân cứu mạng của thằng bé, có ơn táitạo với thằng bé. Nếu cô không chê thì sau này thằng bé là con trai của cô nhé”Cảnh Thiên: …Cô không phải là mẹ nuôi, cô là cô của thằng bé!Nhìn ánh mắt mong chờ của Lăng Tư Kỳ, Cảnh Thiên chỉ có thể đồng ý trước.Đợi sau này anh cả của cô theo đuổi được bà xã thì cô sẽ đồi lại.Cành Thiên ở cùng với Lăng Tư Kỳ cho đến khi Tiểu Thần tinh lại.Tiểu Thần là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.Mặc dù Cảnh Thiên đã cho cậu bé dùng một số loại thuốc giảm đau nhưng vì đứa trẻ còn nhỏ nên trong thời gian hồi phục không thểgiữ trạng thái hôn mê quá lâu được. Thuốc gây tê cũng phải hạn chế dùng, vì vậy sau khi Cảnh Thiên nói với cậu bé, Tiểu Thần lạichọn không sử dụng thuốc tê.

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, không những không thu phí phẫu thuật đắt đỏ mà còn tiết kiệm cho chúng tôichi phí. Trong lòng tôi đã rất ngại rồi3, sao còn có thể lấy thuốc bổ của cô được chứ? Cô yên tâm, sau khi về tôi nhấtđịnh sẽ hầm canh gà cho thằng bé. Ngày nào tôi cũng cho thằng bé uống 1canh gà.”Cảnh Thiên bị lời nói của Lăng Tư Kỳ làm cho dở khóc dở cười.“Thằng bé còn nhỏ như vậy, vốn dĩ dương khí đã không đầy đủ n9hư người trưởng thành, cộng thêm ca phẫuthuật này cũng không phải mổ bụng cắt ruột mà tiến hành trực tiếp trên tim của thằng bé. Bệnh nhân quá yếuk3hông thích hợp ăn đồ dầu mỡ” “Vậy thằng bé cần ăn gì để bổ sung dinh dưỡng? Cô nói đi, tôi sẽ mua” Lăng TưKỳ kiên trì. Cảnh Thiên chỉ nói: “Sau này 8Tiểu Thần sẽ theo tôi học y, thằng bé chính là học trò của tôi, là mộtngười thầy, mua đồ bổ cho học trò của mình cũng là tấm lòng của tôi, chị không cần phải từ chổi đầu”Lăng Tư Kỳ không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rằng Cảnh Thiên đang cố gắng bảo vệ thể diện của mìnhbằng một cách khác.Với tư cách là bác sĩ, đối phương đã miễn toàn bộ tiền phẫu thuật và chi phí, thực hiện một ca phẫu thuật lớn nhưvậy, giờ lại còn phải mua thuốc bổ giúp nữa.Trong lòng Lăng Tư Kỳ cảm thấy rất áy náy, cũng rất biết ơn.Cuộc sống của cô luôn bị chà đạp kể từ khi cô mang thai và bị cho thôi học. Bao nhiêu năm qua, cô đã phải chịuđựng vô số sự khinh bỉ và tàn nhẫn, cũng dần dần học được cách bảo vệ con trai và bản thân mình.Cảnh Thiên là người đầu tiên có thiện ý với hai mẹ con họ.“Thiên Thiên, tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào. Cô là ân nhân của Tiểu Thần và cũng là ân nhân của tôi.Tuy bây giờ tôi không còn tiền, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ thể trở thành một người rất lợi hại. Nếu đến lúc đó côcần tôi giúp thì tôi nhất định sẽ không từ chối”Cánh Thiên có thể nhìn ra sự quẫn bách của Lăng Tư Kỳ, cô mỉm cười đầy thiện ý, nói: “Không có gì đâu, sau này làngười một nhà rồi, người một nhà thì không nói lời khách sáo. Đều là vì tốt cho Tiểu Thần”Nhưng Lăng Tư Kỳ lại hiểu thành Cảnh Thiên coi Tiểu Thần như con ruột của mình, vì vậy nhanh chóng nói: “Vậythì… sau này tôi sẽ bảo thằng bé gọi cô là mẹ nuôi. Dù sao thì cô cũng là ân nhân cứu mạng của thằng bé, có ơn táitạo với thằng bé. Nếu cô không chê thì sau này thằng bé là con trai của cô nhé”Cảnh Thiên: …Cô không phải là mẹ nuôi, cô là cô của thằng bé!Nhìn ánh mắt mong chờ của Lăng Tư Kỳ, Cảnh Thiên chỉ có thể đồng ý trước.Đợi sau này anh cả của cô theo đuổi được bà xã thì cô sẽ đồi lại.Cành Thiên ở cùng với Lăng Tư Kỳ cho đến khi Tiểu Thần tinh lại.Tiểu Thần là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.Mặc dù Cảnh Thiên đã cho cậu bé dùng một số loại thuốc giảm đau nhưng vì đứa trẻ còn nhỏ nên trong thời gian hồi phục không thểgiữ trạng thái hôn mê quá lâu được. Thuốc gây tê cũng phải hạn chế dùng, vì vậy sau khi Cảnh Thiên nói với cậu bé, Tiểu Thần lạichọn không sử dụng thuốc tê.

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, không những không thu phí phẫu thuật đắt đỏ mà còn tiết kiệm cho chúng tôichi phí. Trong lòng tôi đã rất ngại rồi3, sao còn có thể lấy thuốc bổ của cô được chứ? Cô yên tâm, sau khi về tôi nhấtđịnh sẽ hầm canh gà cho thằng bé. Ngày nào tôi cũng cho thằng bé uống 1canh gà.”Cảnh Thiên bị lời nói của Lăng Tư Kỳ làm cho dở khóc dở cười.“Thằng bé còn nhỏ như vậy, vốn dĩ dương khí đã không đầy đủ n9hư người trưởng thành, cộng thêm ca phẫuthuật này cũng không phải mổ bụng cắt ruột mà tiến hành trực tiếp trên tim của thằng bé. Bệnh nhân quá yếuk3hông thích hợp ăn đồ dầu mỡ” “Vậy thằng bé cần ăn gì để bổ sung dinh dưỡng? Cô nói đi, tôi sẽ mua” Lăng TưKỳ kiên trì. Cảnh Thiên chỉ nói: “Sau này 8Tiểu Thần sẽ theo tôi học y, thằng bé chính là học trò của tôi, là mộtngười thầy, mua đồ bổ cho học trò của mình cũng là tấm lòng của tôi, chị không cần phải từ chổi đầu”Lăng Tư Kỳ không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rằng Cảnh Thiên đang cố gắng bảo vệ thể diện của mìnhbằng một cách khác.Với tư cách là bác sĩ, đối phương đã miễn toàn bộ tiền phẫu thuật và chi phí, thực hiện một ca phẫu thuật lớn nhưvậy, giờ lại còn phải mua thuốc bổ giúp nữa.Trong lòng Lăng Tư Kỳ cảm thấy rất áy náy, cũng rất biết ơn.Cuộc sống của cô luôn bị chà đạp kể từ khi cô mang thai và bị cho thôi học. Bao nhiêu năm qua, cô đã phải chịuđựng vô số sự khinh bỉ và tàn nhẫn, cũng dần dần học được cách bảo vệ con trai và bản thân mình.Cảnh Thiên là người đầu tiên có thiện ý với hai mẹ con họ.“Thiên Thiên, tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào. Cô là ân nhân của Tiểu Thần và cũng là ân nhân của tôi.Tuy bây giờ tôi không còn tiền, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ thể trở thành một người rất lợi hại. Nếu đến lúc đó côcần tôi giúp thì tôi nhất định sẽ không từ chối”Cánh Thiên có thể nhìn ra sự quẫn bách của Lăng Tư Kỳ, cô mỉm cười đầy thiện ý, nói: “Không có gì đâu, sau này làngười một nhà rồi, người một nhà thì không nói lời khách sáo. Đều là vì tốt cho Tiểu Thần”Nhưng Lăng Tư Kỳ lại hiểu thành Cảnh Thiên coi Tiểu Thần như con ruột của mình, vì vậy nhanh chóng nói: “Vậythì… sau này tôi sẽ bảo thằng bé gọi cô là mẹ nuôi. Dù sao thì cô cũng là ân nhân cứu mạng của thằng bé, có ơn táitạo với thằng bé. Nếu cô không chê thì sau này thằng bé là con trai của cô nhé”Cảnh Thiên: …Cô không phải là mẹ nuôi, cô là cô của thằng bé!Nhìn ánh mắt mong chờ của Lăng Tư Kỳ, Cảnh Thiên chỉ có thể đồng ý trước.Đợi sau này anh cả của cô theo đuổi được bà xã thì cô sẽ đồi lại.Cành Thiên ở cùng với Lăng Tư Kỳ cho đến khi Tiểu Thần tinh lại.Tiểu Thần là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.Mặc dù Cảnh Thiên đã cho cậu bé dùng một số loại thuốc giảm đau nhưng vì đứa trẻ còn nhỏ nên trong thời gian hồi phục không thểgiữ trạng thái hôn mê quá lâu được. Thuốc gây tê cũng phải hạn chế dùng, vì vậy sau khi Cảnh Thiên nói với cậu bé, Tiểu Thần lạichọn không sử dụng thuốc tê.

Chương 675