"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như…
Chương 761
Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… vietwriter.vn*********************************Phong thái đó hoàn toàn không phải thứ mà con khốn Cảnh Thiên kia có thể so sánh được.Đế An Nhiên không hề để ý đến câu hỏi ngu ngốc của3 Trình Thục Ngọc.Tuy trong lòng cô ta đã hận Trình Thục Ngọc gần chết rồi, chỉ mong bà ta chết đi cho xong. Nghĩ đến việc ngườiđàn bà 1hèn hạ này lại là mẹ ruột của mình, cô ta cảm thấy ghê tởm và không chấp nhận được.Nhưng cô ta vẫn tỏ thái độ rất ổn.“Bà có bi9ết bà hại tôi thê thảm đến mức nào không?” Đối mặt với câu hỏi của Đế An Nhiên, Trình Thục Ngọc thấytim mình như dao cứa.Cô con gái xi3nh đẹp và cao quý nhường này lại đang gặp khó khăn vì mình, Trình Thục Ngọc cảm thấy rất đaukhổ, nước mắt trào ra.“Xin lỗi An Nhiên, m8ẹ xin lỗi! Mẹ cũng không ngờ được rằng lại thành như thế! Mẹ thực sự không ngờ được!”Đế An Nhiên cười lạnh: “Không ngờ? Sau khi bà nhận nuôi Cảnh Thiên thì chắc phải nghĩ đến chuyện có một ngàycô ta trưởng thành, với ngoại hình của cô ta thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta chú ý, hoặc là được bố mẹ ruột tìmđến. Tại sao lúc đó bà còn phải vớt đứa trẻ bị người ta vứt xuống sông lên? Tại sao bà không để cô ta chết đi?”Sắc mặt Đế An Nhiên vẫn bình thản, nhưng sâu trong đáy mắt lại ấp ủ thù hận hủy diệt.Trình Thục Ngọc vừa khóc vừa nói: “Mẹ… mẹ cũng không biết! Mẹ tưởng đứa trẻ bị vứt xuống sông là con. Mẹ chỉlà một người đàn bà được bố con tìm đến để sinh con, từ khi bắt đầu cho đến khi sinh con ra, khi bố con ở bên mẹ,ông ấy vẫn luôn đeo mặt nạ nên mẹ hoàn toàn không biết ông ấy là ai, chỉ biết rằng chắc chắn ông ấy có lại lịchkhông tầm thường.”“Mẹ không dám hỏi gì cả, chỉ có thể giao con cho ông ấy sau khi sinh con ra. Kết quả là ngày hôm sau, khi mẹ đangđi dạo bên bờ sông cho bớt buồn thì đột nhiên trông thấy có người đứng ở bên bờ sông, đó chính là trợ lý bên cạnhbố ruột con. Lúc đó ông ta đang đứng cùng với một người khác, mẹ nghe thấy người đó hỏi ông ta đứa trẻ này mớisinh ra, thực sự không cần nữa sao? Hay là cho nó vào cô nhi viện đi. Nhưng trợ lý của bố con lại nói: “Mỗi ngườicó một số mệnh riêng, nếu nó đã không có cái số này thì đừng để lỡ dở nó đầu thai.”“Lúc đó mẹ nhìn thấy cái chăn quấn trên người đứa bé sơ sinh là chiếc chăn do chính tay mẹ chuẩn bị cho con, mẹtưởng rằng bọn họ định vứt con đi. Thế nên sau khi bọn họ vứt đứa bé đó xuống sông, mẹ đã nhảy xuống cứu lênngay lập tức.”“Sau khi mẹ sinh con ra chưa được nhìn mặt con, thế nên khi cứu Cảnh Thiên lên, mẹ tưởng mẹ đã cứu được con.”Đế An Nhiên nhìn Trình Thục Ngọc, trong mắt toàn là vẻ giễu cợt.“Ông ấy bỏ ra bao nhiêu thời gian, nhịn cơn buồn nôn, khó khăn lắm mới khiến bà sinh ra đứa con thuộc về ông ấy,bà lại tưởng ông ấy sẽ vứt bỏ đứa con đó sao? Não bà bị úng nước à?”Trình Thục Ngọc chỉ thấy áy náy trong lòng khi bị con gái chỉ trích, bà ta không hề nghĩ rằng Đế An Nhiên có gìquá đáng. Bởi vì so với những ảnh hưởng mà bà mang đến cho con gái, vài câu chỉ trích này chẳng đáng là bao.“Nếu đã là con gái của bà, vì sao trên mạng lại có tin bà lietvai cô ta?” Đế An Nhiên truy hỏi.“Hơn nữa, bà cứu một đứa trẻ xa lạ về rồi chưa từng nghĩ đến chuyện đem đi xét nghiệm DNA à?”“Khi đó ít người làm xét nghiệm, mẹ… mẹ chỉ xét nghiệm máu cho nó thôi. Tra ra máu của mẹ và nó đều là nhóm máu A, lại thêm cáichăn đó nên mẹ tưởng nó là con gái của mẹ thật.”“Bởi vì… bởi vì nuôi nó đến bảy tuổi, nó đã rất xinh đẹp rồi. Mẹ thấy nó không giống mę một chút nào, hoàn toàn không giống mẹ,không có một điểm nào là giống mẹ cà!”
Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… vietwriter.vn*********************************Phong thái đó hoàn toàn không phải thứ mà con khốn Cảnh Thiên kia có thể so sánh được.Đế An Nhiên không hề để ý đến câu hỏi ngu ngốc của3 Trình Thục Ngọc.Tuy trong lòng cô ta đã hận Trình Thục Ngọc gần chết rồi, chỉ mong bà ta chết đi cho xong. Nghĩ đến việc ngườiđàn bà 1hèn hạ này lại là mẹ ruột của mình, cô ta cảm thấy ghê tởm và không chấp nhận được.Nhưng cô ta vẫn tỏ thái độ rất ổn.“Bà có bi9ết bà hại tôi thê thảm đến mức nào không?” Đối mặt với câu hỏi của Đế An Nhiên, Trình Thục Ngọc thấytim mình như dao cứa.Cô con gái xi3nh đẹp và cao quý nhường này lại đang gặp khó khăn vì mình, Trình Thục Ngọc cảm thấy rất đaukhổ, nước mắt trào ra.“Xin lỗi An Nhiên, m8ẹ xin lỗi! Mẹ cũng không ngờ được rằng lại thành như thế! Mẹ thực sự không ngờ được!”Đế An Nhiên cười lạnh: “Không ngờ? Sau khi bà nhận nuôi Cảnh Thiên thì chắc phải nghĩ đến chuyện có một ngàycô ta trưởng thành, với ngoại hình của cô ta thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta chú ý, hoặc là được bố mẹ ruột tìmđến. Tại sao lúc đó bà còn phải vớt đứa trẻ bị người ta vứt xuống sông lên? Tại sao bà không để cô ta chết đi?”Sắc mặt Đế An Nhiên vẫn bình thản, nhưng sâu trong đáy mắt lại ấp ủ thù hận hủy diệt.Trình Thục Ngọc vừa khóc vừa nói: “Mẹ… mẹ cũng không biết! Mẹ tưởng đứa trẻ bị vứt xuống sông là con. Mẹ chỉlà một người đàn bà được bố con tìm đến để sinh con, từ khi bắt đầu cho đến khi sinh con ra, khi bố con ở bên mẹ,ông ấy vẫn luôn đeo mặt nạ nên mẹ hoàn toàn không biết ông ấy là ai, chỉ biết rằng chắc chắn ông ấy có lại lịchkhông tầm thường.”“Mẹ không dám hỏi gì cả, chỉ có thể giao con cho ông ấy sau khi sinh con ra. Kết quả là ngày hôm sau, khi mẹ đangđi dạo bên bờ sông cho bớt buồn thì đột nhiên trông thấy có người đứng ở bên bờ sông, đó chính là trợ lý bên cạnhbố ruột con. Lúc đó ông ta đang đứng cùng với một người khác, mẹ nghe thấy người đó hỏi ông ta đứa trẻ này mớisinh ra, thực sự không cần nữa sao? Hay là cho nó vào cô nhi viện đi. Nhưng trợ lý của bố con lại nói: “Mỗi ngườicó một số mệnh riêng, nếu nó đã không có cái số này thì đừng để lỡ dở nó đầu thai.”“Lúc đó mẹ nhìn thấy cái chăn quấn trên người đứa bé sơ sinh là chiếc chăn do chính tay mẹ chuẩn bị cho con, mẹtưởng rằng bọn họ định vứt con đi. Thế nên sau khi bọn họ vứt đứa bé đó xuống sông, mẹ đã nhảy xuống cứu lênngay lập tức.”“Sau khi mẹ sinh con ra chưa được nhìn mặt con, thế nên khi cứu Cảnh Thiên lên, mẹ tưởng mẹ đã cứu được con.”Đế An Nhiên nhìn Trình Thục Ngọc, trong mắt toàn là vẻ giễu cợt.“Ông ấy bỏ ra bao nhiêu thời gian, nhịn cơn buồn nôn, khó khăn lắm mới khiến bà sinh ra đứa con thuộc về ông ấy,bà lại tưởng ông ấy sẽ vứt bỏ đứa con đó sao? Não bà bị úng nước à?”Trình Thục Ngọc chỉ thấy áy náy trong lòng khi bị con gái chỉ trích, bà ta không hề nghĩ rằng Đế An Nhiên có gìquá đáng. Bởi vì so với những ảnh hưởng mà bà mang đến cho con gái, vài câu chỉ trích này chẳng đáng là bao.“Nếu đã là con gái của bà, vì sao trên mạng lại có tin bà lietvai cô ta?” Đế An Nhiên truy hỏi.“Hơn nữa, bà cứu một đứa trẻ xa lạ về rồi chưa từng nghĩ đến chuyện đem đi xét nghiệm DNA à?”“Khi đó ít người làm xét nghiệm, mẹ… mẹ chỉ xét nghiệm máu cho nó thôi. Tra ra máu của mẹ và nó đều là nhóm máu A, lại thêm cáichăn đó nên mẹ tưởng nó là con gái của mẹ thật.”“Bởi vì… bởi vì nuôi nó đến bảy tuổi, nó đã rất xinh đẹp rồi. Mẹ thấy nó không giống mę một chút nào, hoàn toàn không giống mẹ,không có một điểm nào là giống mẹ cà!”
Lạc Mất Cô Dâu Xung HỉTác giả: Nguyên LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu được hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như… vietwriter.vn*********************************Phong thái đó hoàn toàn không phải thứ mà con khốn Cảnh Thiên kia có thể so sánh được.Đế An Nhiên không hề để ý đến câu hỏi ngu ngốc của3 Trình Thục Ngọc.Tuy trong lòng cô ta đã hận Trình Thục Ngọc gần chết rồi, chỉ mong bà ta chết đi cho xong. Nghĩ đến việc ngườiđàn bà 1hèn hạ này lại là mẹ ruột của mình, cô ta cảm thấy ghê tởm và không chấp nhận được.Nhưng cô ta vẫn tỏ thái độ rất ổn.“Bà có bi9ết bà hại tôi thê thảm đến mức nào không?” Đối mặt với câu hỏi của Đế An Nhiên, Trình Thục Ngọc thấytim mình như dao cứa.Cô con gái xi3nh đẹp và cao quý nhường này lại đang gặp khó khăn vì mình, Trình Thục Ngọc cảm thấy rất đaukhổ, nước mắt trào ra.“Xin lỗi An Nhiên, m8ẹ xin lỗi! Mẹ cũng không ngờ được rằng lại thành như thế! Mẹ thực sự không ngờ được!”Đế An Nhiên cười lạnh: “Không ngờ? Sau khi bà nhận nuôi Cảnh Thiên thì chắc phải nghĩ đến chuyện có một ngàycô ta trưởng thành, với ngoại hình của cô ta thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta chú ý, hoặc là được bố mẹ ruột tìmđến. Tại sao lúc đó bà còn phải vớt đứa trẻ bị người ta vứt xuống sông lên? Tại sao bà không để cô ta chết đi?”Sắc mặt Đế An Nhiên vẫn bình thản, nhưng sâu trong đáy mắt lại ấp ủ thù hận hủy diệt.Trình Thục Ngọc vừa khóc vừa nói: “Mẹ… mẹ cũng không biết! Mẹ tưởng đứa trẻ bị vứt xuống sông là con. Mẹ chỉlà một người đàn bà được bố con tìm đến để sinh con, từ khi bắt đầu cho đến khi sinh con ra, khi bố con ở bên mẹ,ông ấy vẫn luôn đeo mặt nạ nên mẹ hoàn toàn không biết ông ấy là ai, chỉ biết rằng chắc chắn ông ấy có lại lịchkhông tầm thường.”“Mẹ không dám hỏi gì cả, chỉ có thể giao con cho ông ấy sau khi sinh con ra. Kết quả là ngày hôm sau, khi mẹ đangđi dạo bên bờ sông cho bớt buồn thì đột nhiên trông thấy có người đứng ở bên bờ sông, đó chính là trợ lý bên cạnhbố ruột con. Lúc đó ông ta đang đứng cùng với một người khác, mẹ nghe thấy người đó hỏi ông ta đứa trẻ này mớisinh ra, thực sự không cần nữa sao? Hay là cho nó vào cô nhi viện đi. Nhưng trợ lý của bố con lại nói: “Mỗi ngườicó một số mệnh riêng, nếu nó đã không có cái số này thì đừng để lỡ dở nó đầu thai.”“Lúc đó mẹ nhìn thấy cái chăn quấn trên người đứa bé sơ sinh là chiếc chăn do chính tay mẹ chuẩn bị cho con, mẹtưởng rằng bọn họ định vứt con đi. Thế nên sau khi bọn họ vứt đứa bé đó xuống sông, mẹ đã nhảy xuống cứu lênngay lập tức.”“Sau khi mẹ sinh con ra chưa được nhìn mặt con, thế nên khi cứu Cảnh Thiên lên, mẹ tưởng mẹ đã cứu được con.”Đế An Nhiên nhìn Trình Thục Ngọc, trong mắt toàn là vẻ giễu cợt.“Ông ấy bỏ ra bao nhiêu thời gian, nhịn cơn buồn nôn, khó khăn lắm mới khiến bà sinh ra đứa con thuộc về ông ấy,bà lại tưởng ông ấy sẽ vứt bỏ đứa con đó sao? Não bà bị úng nước à?”Trình Thục Ngọc chỉ thấy áy náy trong lòng khi bị con gái chỉ trích, bà ta không hề nghĩ rằng Đế An Nhiên có gìquá đáng. Bởi vì so với những ảnh hưởng mà bà mang đến cho con gái, vài câu chỉ trích này chẳng đáng là bao.“Nếu đã là con gái của bà, vì sao trên mạng lại có tin bà lietvai cô ta?” Đế An Nhiên truy hỏi.“Hơn nữa, bà cứu một đứa trẻ xa lạ về rồi chưa từng nghĩ đến chuyện đem đi xét nghiệm DNA à?”“Khi đó ít người làm xét nghiệm, mẹ… mẹ chỉ xét nghiệm máu cho nó thôi. Tra ra máu của mẹ và nó đều là nhóm máu A, lại thêm cáichăn đó nên mẹ tưởng nó là con gái của mẹ thật.”“Bởi vì… bởi vì nuôi nó đến bảy tuổi, nó đã rất xinh đẹp rồi. Mẹ thấy nó không giống mę một chút nào, hoàn toàn không giống mẹ,không có một điểm nào là giống mẹ cà!”