Cha, người hay ném nó đi cho khuất mắt con đi,nhìn thấy nó con lại tức ! Tần Tố Liên hét lớn. Tần Hải nhíu mày nhìn con gái mình, đầu đau như búa bổ, lại nhìn qua người quỳ trên sàn. Ông ta bỗng cất tiếng nói - Mày về thu dọn đồ đạc, ngày sau bay ra nước ngoài. Mặt Tần Tố Liên trở nên vặn vẹo, không phục mà nhìn Tần Hải.Ông ta đưa mắt trấn an cô rồi phất tay ra hiệu cho người hầu đỡ Tần Vô Song về phòng. Sau khi mọi thứ trở nên yên lặng, Tần Hải mới cất tiếng. - Tố Liên con đừng lo, sau khi nó ra nước ngoài ba sẽ " thu xếp " cho nó. Nghe vậy gương mặt méo mó của cô ta mới từ từ giãn ra. Cất tiếng cao ngạo. - Hứ ! Cô ta chẳng qua chỉ là đứa mồ côi dựa vào đâu có thể nắm tài sản chứ.Chi bằng tại đây giết cô ta cho nhanh ! Lời của Tần Tố Liên vừa nói ra thì nhận phải ánh mắt trừng trừng của Tần Hải. Ông ta quát. - Lời đó không phải để nói đâu Tố Liên. Rầm ! Tần Tố Liên đi ra ngoài sau cơn tức giận và oán thán. ..... Tần Vô Song sau khi về căn phòng cũ kĩ của minh liền nhìn đảo quanh mắt…
Chương 92: 92: Giải Quyết Ông Ta
Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút!Tác giả: Tưởng NgọcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCha, người hay ném nó đi cho khuất mắt con đi,nhìn thấy nó con lại tức ! Tần Tố Liên hét lớn. Tần Hải nhíu mày nhìn con gái mình, đầu đau như búa bổ, lại nhìn qua người quỳ trên sàn. Ông ta bỗng cất tiếng nói - Mày về thu dọn đồ đạc, ngày sau bay ra nước ngoài. Mặt Tần Tố Liên trở nên vặn vẹo, không phục mà nhìn Tần Hải.Ông ta đưa mắt trấn an cô rồi phất tay ra hiệu cho người hầu đỡ Tần Vô Song về phòng. Sau khi mọi thứ trở nên yên lặng, Tần Hải mới cất tiếng. - Tố Liên con đừng lo, sau khi nó ra nước ngoài ba sẽ " thu xếp " cho nó. Nghe vậy gương mặt méo mó của cô ta mới từ từ giãn ra. Cất tiếng cao ngạo. - Hứ ! Cô ta chẳng qua chỉ là đứa mồ côi dựa vào đâu có thể nắm tài sản chứ.Chi bằng tại đây giết cô ta cho nhanh ! Lời của Tần Tố Liên vừa nói ra thì nhận phải ánh mắt trừng trừng của Tần Hải. Ông ta quát. - Lời đó không phải để nói đâu Tố Liên. Rầm ! Tần Tố Liên đi ra ngoài sau cơn tức giận và oán thán. ..... Tần Vô Song sau khi về căn phòng cũ kĩ của minh liền nhìn đảo quanh mắt… Cô..là ai.? Sao lại biết tên tôiEric gằn hỏi.- Tần,Vô,Song.Cô nói từng chữ.Cái tên duy nhất mẹ và cha tặng cho cô là Tần Vô Song, có lẽ cậu hẳn là biết đi.- Vô Song....Song..Giọng Eric run run, hạ tay cầm dao xuống ánh mắt nhìn cô dần trở nên xúc động.- Cậu là Eric Windsor, là cậu của con.Cô cũng không khác anh ta mấy, đứng trước người thân cùng huyết thống, lại thất lạc đến 18 năm không tránh có chút vui mừng.- Cuối cùng cũng tìm được con rồi..Eric vui mừng nói, anh ta ôm Tần Vô Song nhẹ nhàng.Mà khoan từ từ, người tìm được cậu không phải là cô sao, sao lại đổi thành cậu tìm được cô rồi?- Bỏ ra!Giọng nói không vui vang từ sau, Tề Thiên Mặc tiến đến, anh nhìn Eric đang ôm cô thì hơi khó chịu.- Cậu, buông cháu.Cô thấy gương mặt cau có của anh thì nhanh chóng nói Eric buông cô ra.Eric cũng tự nhiên nghe theo lời cô nói, gương mặt nhìn cô hết sức trìu mến.Tề Thiên Mặc đi đến, anh kéo Tần Vô Song vào sát người mình rồi nhìn Eric như muốn nói đây là người của tôi vậy.- Vô Song.Giờ cậu có việc, cậu đi trước lát gặp.Eric sự nhớ anh còn có việc nên tạm biệt cô trước rồi đi mất.Ánh mắt còn liếc qua Tề Thiên Mặc như thể đang dò xét anh.- Lần sau đừng có ôm đàn ông khác.Tề Thiên Mặc nhìn cô.- Đó là cậu em.- Ai cũng không được.Tần Vô Song bất lực.Không ai có thể cãi lại với Tề Thiên Mặc mà ngay cả cô cũng vậy.Nhưng mà anh ta đây là đang..ghen sao.- Mặc...anh ghen sao?Cô ngước lên nhìn anh, mặt giả ngu.- Không.Anh trả lời dứt khoát, giọng nói vẫn có chút gì đó chua chua.Tần Vô Song cười trộm, chắc chắn rồi.Chẳng hiểu sao dạo này tâm tình cô tốt lên hẳn, do tìm được người nhà sao hay không phải chém giết nữa..- Đi thôi.Hai người đi lại sảnh tiệc, đáng lẽ cô tìm được Eric rồi thì cũng nên rời đi nhưng do nãy anh ta có việc vội cô còn chưa kịp biết liên lạc với anh ta như nào.Nên đành phải đợi gặp thôi.- Các vị khách quý, cám ơn đã đến dự bữa tiệc của chúng tôi.Dirich bước lên bục nói lớn, giọng càng hớn hở.- Tôi cũng xin tuyên bố một chuyện, Marcus con trai tôi sẽ đính hôn với tiểu thư Oliva Lybiria.Ông ta cố ý nói to.Hai người ở dưới cùng lúc nhếch mép cười khinh.Lão già này não bị úng nước rồi, tiếng người cũng không hiểu.- Đầu tháng sau sẽ tổ chức tiệc cưới, tôi mong mọi người ở đây sẽ đến tham dự.Ông ta còn cố tình nói thêm.Câu này làm Tần Vô Song không nhịn nổi nhìn Tề Thiên Mặc đứng cạnh.Gương mặt của anh tuy vẫn lạnh lẽo nhưng ánh mắt sớm đã chứa đầy nộ khí u ám chết người.Nếu không phải hiện tại đang ngồi cạnh cô có lẽ anh đã sớm xé xác ông ta ra thành trăm nghìn mảnh.Tần Vô Song cạnh anh cũng cảm thấy luồng khí trên người anh như muốn bóp chết người ta vậy hiện tại chỉ có cô mới dám gần anh đến thế.- Marcus đi lên đây nào.Ông ta nói tiếp, mắt hướng về nơi hai người đang đứng khiêu khích Tề Thiên Mặc.Nhưng ông ta đâu hay biết anh hiện tại không còn là Marcus của ngày xưa rồi.Oliva cũng tiến nhanh lên bục, cô ta có mái tóc hạt dẻ dài, thân mặc bộ váy xanh dương nổi bật.Tề Thiên Mặc vẫn thản nhiên nhấp rượu mặc kệ xung quanh.Những người phụ nữ nhìn anh đến thèm thuồng nhưng nào dám lại gần.- Cậu chủ, ông chủ gọi ngài.Một nhân viên phục vụ lững thững đi đến, cúi gập người nóiDường như hai người Tần Vô Song và Tề Thiên Mặc chẳng thèm đoái nhìn.- Cậu chủ!Tên phục vụ khó chịu ra mặt, hắn nói dằn.Tề Thiên Mặc liếc hắn, ánh mắt đơn giản là cảnh cáo nhưng âm lãnh trong con mắt làm tên đó lạnh sống lưng.- Anh muốn xử ông ta như nào?Câu hỏi bất ngờ của Tần Vô Song.Cô nhân thấy ánh mắt anh khi nhìn Dirich không chỉ đơn giản là ghét mà là hận!- Em nghĩ sao?Anh cười quay ra nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt má, ánh mắt đầy dịu dàng.Cô không nói gì chỉ cười rồi nhìn ông ta đang đứng trên bục..
Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút!Tác giả: Tưởng NgọcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCha, người hay ném nó đi cho khuất mắt con đi,nhìn thấy nó con lại tức ! Tần Tố Liên hét lớn. Tần Hải nhíu mày nhìn con gái mình, đầu đau như búa bổ, lại nhìn qua người quỳ trên sàn. Ông ta bỗng cất tiếng nói - Mày về thu dọn đồ đạc, ngày sau bay ra nước ngoài. Mặt Tần Tố Liên trở nên vặn vẹo, không phục mà nhìn Tần Hải.Ông ta đưa mắt trấn an cô rồi phất tay ra hiệu cho người hầu đỡ Tần Vô Song về phòng. Sau khi mọi thứ trở nên yên lặng, Tần Hải mới cất tiếng. - Tố Liên con đừng lo, sau khi nó ra nước ngoài ba sẽ " thu xếp " cho nó. Nghe vậy gương mặt méo mó của cô ta mới từ từ giãn ra. Cất tiếng cao ngạo. - Hứ ! Cô ta chẳng qua chỉ là đứa mồ côi dựa vào đâu có thể nắm tài sản chứ.Chi bằng tại đây giết cô ta cho nhanh ! Lời của Tần Tố Liên vừa nói ra thì nhận phải ánh mắt trừng trừng của Tần Hải. Ông ta quát. - Lời đó không phải để nói đâu Tố Liên. Rầm ! Tần Tố Liên đi ra ngoài sau cơn tức giận và oán thán. ..... Tần Vô Song sau khi về căn phòng cũ kĩ của minh liền nhìn đảo quanh mắt… Cô..là ai.? Sao lại biết tên tôiEric gằn hỏi.- Tần,Vô,Song.Cô nói từng chữ.Cái tên duy nhất mẹ và cha tặng cho cô là Tần Vô Song, có lẽ cậu hẳn là biết đi.- Vô Song....Song..Giọng Eric run run, hạ tay cầm dao xuống ánh mắt nhìn cô dần trở nên xúc động.- Cậu là Eric Windsor, là cậu của con.Cô cũng không khác anh ta mấy, đứng trước người thân cùng huyết thống, lại thất lạc đến 18 năm không tránh có chút vui mừng.- Cuối cùng cũng tìm được con rồi..Eric vui mừng nói, anh ta ôm Tần Vô Song nhẹ nhàng.Mà khoan từ từ, người tìm được cậu không phải là cô sao, sao lại đổi thành cậu tìm được cô rồi?- Bỏ ra!Giọng nói không vui vang từ sau, Tề Thiên Mặc tiến đến, anh nhìn Eric đang ôm cô thì hơi khó chịu.- Cậu, buông cháu.Cô thấy gương mặt cau có của anh thì nhanh chóng nói Eric buông cô ra.Eric cũng tự nhiên nghe theo lời cô nói, gương mặt nhìn cô hết sức trìu mến.Tề Thiên Mặc đi đến, anh kéo Tần Vô Song vào sát người mình rồi nhìn Eric như muốn nói đây là người của tôi vậy.- Vô Song.Giờ cậu có việc, cậu đi trước lát gặp.Eric sự nhớ anh còn có việc nên tạm biệt cô trước rồi đi mất.Ánh mắt còn liếc qua Tề Thiên Mặc như thể đang dò xét anh.- Lần sau đừng có ôm đàn ông khác.Tề Thiên Mặc nhìn cô.- Đó là cậu em.- Ai cũng không được.Tần Vô Song bất lực.Không ai có thể cãi lại với Tề Thiên Mặc mà ngay cả cô cũng vậy.Nhưng mà anh ta đây là đang..ghen sao.- Mặc...anh ghen sao?Cô ngước lên nhìn anh, mặt giả ngu.- Không.Anh trả lời dứt khoát, giọng nói vẫn có chút gì đó chua chua.Tần Vô Song cười trộm, chắc chắn rồi.Chẳng hiểu sao dạo này tâm tình cô tốt lên hẳn, do tìm được người nhà sao hay không phải chém giết nữa..- Đi thôi.Hai người đi lại sảnh tiệc, đáng lẽ cô tìm được Eric rồi thì cũng nên rời đi nhưng do nãy anh ta có việc vội cô còn chưa kịp biết liên lạc với anh ta như nào.Nên đành phải đợi gặp thôi.- Các vị khách quý, cám ơn đã đến dự bữa tiệc của chúng tôi.Dirich bước lên bục nói lớn, giọng càng hớn hở.- Tôi cũng xin tuyên bố một chuyện, Marcus con trai tôi sẽ đính hôn với tiểu thư Oliva Lybiria.Ông ta cố ý nói to.Hai người ở dưới cùng lúc nhếch mép cười khinh.Lão già này não bị úng nước rồi, tiếng người cũng không hiểu.- Đầu tháng sau sẽ tổ chức tiệc cưới, tôi mong mọi người ở đây sẽ đến tham dự.Ông ta còn cố tình nói thêm.Câu này làm Tần Vô Song không nhịn nổi nhìn Tề Thiên Mặc đứng cạnh.Gương mặt của anh tuy vẫn lạnh lẽo nhưng ánh mắt sớm đã chứa đầy nộ khí u ám chết người.Nếu không phải hiện tại đang ngồi cạnh cô có lẽ anh đã sớm xé xác ông ta ra thành trăm nghìn mảnh.Tần Vô Song cạnh anh cũng cảm thấy luồng khí trên người anh như muốn bóp chết người ta vậy hiện tại chỉ có cô mới dám gần anh đến thế.- Marcus đi lên đây nào.Ông ta nói tiếp, mắt hướng về nơi hai người đang đứng khiêu khích Tề Thiên Mặc.Nhưng ông ta đâu hay biết anh hiện tại không còn là Marcus của ngày xưa rồi.Oliva cũng tiến nhanh lên bục, cô ta có mái tóc hạt dẻ dài, thân mặc bộ váy xanh dương nổi bật.Tề Thiên Mặc vẫn thản nhiên nhấp rượu mặc kệ xung quanh.Những người phụ nữ nhìn anh đến thèm thuồng nhưng nào dám lại gần.- Cậu chủ, ông chủ gọi ngài.Một nhân viên phục vụ lững thững đi đến, cúi gập người nóiDường như hai người Tần Vô Song và Tề Thiên Mặc chẳng thèm đoái nhìn.- Cậu chủ!Tên phục vụ khó chịu ra mặt, hắn nói dằn.Tề Thiên Mặc liếc hắn, ánh mắt đơn giản là cảnh cáo nhưng âm lãnh trong con mắt làm tên đó lạnh sống lưng.- Anh muốn xử ông ta như nào?Câu hỏi bất ngờ của Tần Vô Song.Cô nhân thấy ánh mắt anh khi nhìn Dirich không chỉ đơn giản là ghét mà là hận!- Em nghĩ sao?Anh cười quay ra nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt má, ánh mắt đầy dịu dàng.Cô không nói gì chỉ cười rồi nhìn ông ta đang đứng trên bục..
Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút!Tác giả: Tưởng NgọcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCha, người hay ném nó đi cho khuất mắt con đi,nhìn thấy nó con lại tức ! Tần Tố Liên hét lớn. Tần Hải nhíu mày nhìn con gái mình, đầu đau như búa bổ, lại nhìn qua người quỳ trên sàn. Ông ta bỗng cất tiếng nói - Mày về thu dọn đồ đạc, ngày sau bay ra nước ngoài. Mặt Tần Tố Liên trở nên vặn vẹo, không phục mà nhìn Tần Hải.Ông ta đưa mắt trấn an cô rồi phất tay ra hiệu cho người hầu đỡ Tần Vô Song về phòng. Sau khi mọi thứ trở nên yên lặng, Tần Hải mới cất tiếng. - Tố Liên con đừng lo, sau khi nó ra nước ngoài ba sẽ " thu xếp " cho nó. Nghe vậy gương mặt méo mó của cô ta mới từ từ giãn ra. Cất tiếng cao ngạo. - Hứ ! Cô ta chẳng qua chỉ là đứa mồ côi dựa vào đâu có thể nắm tài sản chứ.Chi bằng tại đây giết cô ta cho nhanh ! Lời của Tần Tố Liên vừa nói ra thì nhận phải ánh mắt trừng trừng của Tần Hải. Ông ta quát. - Lời đó không phải để nói đâu Tố Liên. Rầm ! Tần Tố Liên đi ra ngoài sau cơn tức giận và oán thán. ..... Tần Vô Song sau khi về căn phòng cũ kĩ của minh liền nhìn đảo quanh mắt… Cô..là ai.? Sao lại biết tên tôiEric gằn hỏi.- Tần,Vô,Song.Cô nói từng chữ.Cái tên duy nhất mẹ và cha tặng cho cô là Tần Vô Song, có lẽ cậu hẳn là biết đi.- Vô Song....Song..Giọng Eric run run, hạ tay cầm dao xuống ánh mắt nhìn cô dần trở nên xúc động.- Cậu là Eric Windsor, là cậu của con.Cô cũng không khác anh ta mấy, đứng trước người thân cùng huyết thống, lại thất lạc đến 18 năm không tránh có chút vui mừng.- Cuối cùng cũng tìm được con rồi..Eric vui mừng nói, anh ta ôm Tần Vô Song nhẹ nhàng.Mà khoan từ từ, người tìm được cậu không phải là cô sao, sao lại đổi thành cậu tìm được cô rồi?- Bỏ ra!Giọng nói không vui vang từ sau, Tề Thiên Mặc tiến đến, anh nhìn Eric đang ôm cô thì hơi khó chịu.- Cậu, buông cháu.Cô thấy gương mặt cau có của anh thì nhanh chóng nói Eric buông cô ra.Eric cũng tự nhiên nghe theo lời cô nói, gương mặt nhìn cô hết sức trìu mến.Tề Thiên Mặc đi đến, anh kéo Tần Vô Song vào sát người mình rồi nhìn Eric như muốn nói đây là người của tôi vậy.- Vô Song.Giờ cậu có việc, cậu đi trước lát gặp.Eric sự nhớ anh còn có việc nên tạm biệt cô trước rồi đi mất.Ánh mắt còn liếc qua Tề Thiên Mặc như thể đang dò xét anh.- Lần sau đừng có ôm đàn ông khác.Tề Thiên Mặc nhìn cô.- Đó là cậu em.- Ai cũng không được.Tần Vô Song bất lực.Không ai có thể cãi lại với Tề Thiên Mặc mà ngay cả cô cũng vậy.Nhưng mà anh ta đây là đang..ghen sao.- Mặc...anh ghen sao?Cô ngước lên nhìn anh, mặt giả ngu.- Không.Anh trả lời dứt khoát, giọng nói vẫn có chút gì đó chua chua.Tần Vô Song cười trộm, chắc chắn rồi.Chẳng hiểu sao dạo này tâm tình cô tốt lên hẳn, do tìm được người nhà sao hay không phải chém giết nữa..- Đi thôi.Hai người đi lại sảnh tiệc, đáng lẽ cô tìm được Eric rồi thì cũng nên rời đi nhưng do nãy anh ta có việc vội cô còn chưa kịp biết liên lạc với anh ta như nào.Nên đành phải đợi gặp thôi.- Các vị khách quý, cám ơn đã đến dự bữa tiệc của chúng tôi.Dirich bước lên bục nói lớn, giọng càng hớn hở.- Tôi cũng xin tuyên bố một chuyện, Marcus con trai tôi sẽ đính hôn với tiểu thư Oliva Lybiria.Ông ta cố ý nói to.Hai người ở dưới cùng lúc nhếch mép cười khinh.Lão già này não bị úng nước rồi, tiếng người cũng không hiểu.- Đầu tháng sau sẽ tổ chức tiệc cưới, tôi mong mọi người ở đây sẽ đến tham dự.Ông ta còn cố tình nói thêm.Câu này làm Tần Vô Song không nhịn nổi nhìn Tề Thiên Mặc đứng cạnh.Gương mặt của anh tuy vẫn lạnh lẽo nhưng ánh mắt sớm đã chứa đầy nộ khí u ám chết người.Nếu không phải hiện tại đang ngồi cạnh cô có lẽ anh đã sớm xé xác ông ta ra thành trăm nghìn mảnh.Tần Vô Song cạnh anh cũng cảm thấy luồng khí trên người anh như muốn bóp chết người ta vậy hiện tại chỉ có cô mới dám gần anh đến thế.- Marcus đi lên đây nào.Ông ta nói tiếp, mắt hướng về nơi hai người đang đứng khiêu khích Tề Thiên Mặc.Nhưng ông ta đâu hay biết anh hiện tại không còn là Marcus của ngày xưa rồi.Oliva cũng tiến nhanh lên bục, cô ta có mái tóc hạt dẻ dài, thân mặc bộ váy xanh dương nổi bật.Tề Thiên Mặc vẫn thản nhiên nhấp rượu mặc kệ xung quanh.Những người phụ nữ nhìn anh đến thèm thuồng nhưng nào dám lại gần.- Cậu chủ, ông chủ gọi ngài.Một nhân viên phục vụ lững thững đi đến, cúi gập người nóiDường như hai người Tần Vô Song và Tề Thiên Mặc chẳng thèm đoái nhìn.- Cậu chủ!Tên phục vụ khó chịu ra mặt, hắn nói dằn.Tề Thiên Mặc liếc hắn, ánh mắt đơn giản là cảnh cáo nhưng âm lãnh trong con mắt làm tên đó lạnh sống lưng.- Anh muốn xử ông ta như nào?Câu hỏi bất ngờ của Tần Vô Song.Cô nhân thấy ánh mắt anh khi nhìn Dirich không chỉ đơn giản là ghét mà là hận!- Em nghĩ sao?Anh cười quay ra nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt má, ánh mắt đầy dịu dàng.Cô không nói gì chỉ cười rồi nhìn ông ta đang đứng trên bục..