Tác giả:

Tại công viên giải trí Một chàng trai với vẻ ngoài đúng chuẩn bạch mã hoàng tử của các nàng, đang dắt trên tay một cậu bé với vẻ ngoài đáng yêu, hoạt náo đang ngơ ngát ngắm nhìn xung quanh. - Mama, ở đây thật đẹp thật vui – Bé con cười tít mắt. - Nếu sau này Tiểu Bảo muốn đến nữa thì cứ gọi người nói với mẹ nhé! Đúng vậy, nhóc đó đang gọi cậu thanh niên kia là mama bởi không ai biết được cậu thanh niên đó lại là cô diễn viên nổi tiếng toàn cầu - Hồ Tuyết Ly. Nhìn bộ dáng vui vẻ, hoạt náo của nhóc con cô cảm thấy chạnh lòng, vì bận quá nhiều việc nên bao lâu nay nhóc con là tự lập lớn lên. Càng nghĩ cô càng cảm thấy tội lỗi lớn hơn. Cô năm nay đã 24 tuổi, cô nghĩ chắc tới năm 30 thì lui về chăm sóc Tiểu Bảo của cô. Sau khi lượn lờ một vòng thì hai mẹ con chuẩn bị ra đón xe trở về. Đang gọi điện cho anh Vương - trợ lí kiêm vệ sĩ kiêm cả tài xế riêng của cô để đến đón hai người về thì bổng dưng đầu va phải một bờ ngực rắn chắc, mùi hương nam tính sộc thẳng vào mũi làm cô run lên. Mùi…

Chương 26: 26: Muốn Đá Tất Cả Đi

Bà Xã Đại Nhân Vì Em Mà SốngTác giả: Huyền Vi ẢnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTại công viên giải trí Một chàng trai với vẻ ngoài đúng chuẩn bạch mã hoàng tử của các nàng, đang dắt trên tay một cậu bé với vẻ ngoài đáng yêu, hoạt náo đang ngơ ngát ngắm nhìn xung quanh. - Mama, ở đây thật đẹp thật vui – Bé con cười tít mắt. - Nếu sau này Tiểu Bảo muốn đến nữa thì cứ gọi người nói với mẹ nhé! Đúng vậy, nhóc đó đang gọi cậu thanh niên kia là mama bởi không ai biết được cậu thanh niên đó lại là cô diễn viên nổi tiếng toàn cầu - Hồ Tuyết Ly. Nhìn bộ dáng vui vẻ, hoạt náo của nhóc con cô cảm thấy chạnh lòng, vì bận quá nhiều việc nên bao lâu nay nhóc con là tự lập lớn lên. Càng nghĩ cô càng cảm thấy tội lỗi lớn hơn. Cô năm nay đã 24 tuổi, cô nghĩ chắc tới năm 30 thì lui về chăm sóc Tiểu Bảo của cô. Sau khi lượn lờ một vòng thì hai mẹ con chuẩn bị ra đón xe trở về. Đang gọi điện cho anh Vương - trợ lí kiêm vệ sĩ kiêm cả tài xế riêng của cô để đến đón hai người về thì bổng dưng đầu va phải một bờ ngực rắn chắc, mùi hương nam tính sộc thẳng vào mũi làm cô run lên. Mùi… Thục, sao giờ này anh vẫn chưa về phòng nghĩ ngơi thế? - Giọng người phụ nữ nhẹ bẫng tựa gió mùa thu vang lên bên tai khiến ông ta thoáng bình tình lại ngước mắt lên nở nụ cười.- Lam Lam, sao giờ em vẫn còn đến đây không nghỉ ngơi sớm đi, sức khỏe của em rất yếu đấy.- Giọng nói cưng chiều khác hẵng lúc ở trước mặt tất cả mọi người.Trình Lam - là một người phụ nữ dịu dàng, mềm mỏng, dễ vỡ khiến người khác chỉ muốn nhào tới bảo vệ.Dù đã gần 50 tuổi nhưng khuôn mặt lại được bảo dưỡng nhìn chẳng khác chị em với Tư Thuần vậy.Ông kéo bà ngồi lên đùi mình ôm chặt bà vào lòng.- Anh có việc gì phiền muộn sao? - Bà vuốt tóc ông nhẹ giọng hỏi han.- Ừm, có một chút.- Ông nặng nề trả lời.- Là việc Tư Thuần đã trở về sao?- Ừ...!nó lần này hình như trở về là muốn báo thù anh.- Giọng ông bất giác trở nên u ám khi bà nhắc đến Tư Thuần.Tay Trình Lam run lên, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh lại.- Sao anh lại chắc chắn như vậy? - Bà lại nhẹ giọng thủ thỉ.- Em không cần quan tâm tại sao anh biết.Em chỉ cần nhớ con nhóc đó rất...!nguy hiểm.Sau này gặp nó thì đi đường vòng đi.- Giọng ông bỗng trở nên nghiêm túc.- Em...!biết rồi.- Bà tính hỏi thêm nữa nhưng thôi vậy, thời gian còn dài...Nói rồi bà tựa vào ngực của ông.Lát sau, khi Tư Thục nghe thấy tiếng hít thở đều của bà, liền nhẹ giọng nỉ non.- Bà yên tâm, tôi sẽ bảo vệ bà thật tốt.Ông nhẹ đặt nụ hôn lên tráng, rồi bế bà về lại phòng tắt đèn đi ngủ.Nhưng ông nào biết Trình Lam khi ở cạnh ông ta chưa bao giờ ngừng cảnh giác, cũng như chưa bao giờ tin tưởng ông ta mà ngủ thiếp đi.Trong bóng đêm u ám, bà bỗng mở mắt ra nhìn qua người đàn ông bên cạnh, cười khẩy...Tư Thuần về căn cứ cũng là lúc cô trở lại thành một Tuyết Hồ Ly thanh lãnh, lạnh lùng, tàn nhẫn.Trên chiếc ghế cao ngất tại đại sảnh Tuyết gia, một cô gái với mái tóc đen dài được vấn lên ngồi vắt chéo chân nhìn xuống những thuộc hạ phía dưới.Hiển nhiên là Tư Thuần cô chưa bao giờ cho thuộc hạ của mình biết được thân phận thật cũng như ngoại hình và khuôn mặt của cô.Lúc trước khi cô về đây chỉ là muốn xây dựng lại sản nghiệp cả đời của ông ngoại mà thôi.Cô không hề có ý định sẽ kéo họ vào cuộc đấu tranh trả thù của cô.Kể cả có là Alex, Daisy hay nhóm người Luan, ...!kia nữa.Cô nhặt họ về, bồi dưỡng hộ chỉ là mong muốn họ có thể phục vụ hết mình cho Tuyết gia.Đặc biệt là phải sống thật tốt nữa.Lần này cô về đây chính là đuổi đám người Alex đi càng xa càng tốt.Cô muốn đấu trận này một mình, từ lúc bắt đầu cô đã xem họ như là một phần trong cuộc sống của mình.Dẫu cho cô biết rằng...- Trong những thời gian tiếp theo có thể tôi sẽ vắng mặt.Mọi chuyện ở đây Alex cùng Daisy sẽ thay tôi quản lí.- Ly gia, cô sẽ đi đâu sao? Tuyết gia chúng ta trong năm nay và cả năm sau nữa cũng chằng có cuộc giao dịch nào quá quan trọng.- Đúng đúng, cô nên nghĩ ngơi đi thì hơn.9 năm nay, cô đã rất vất vả rồi.Giờ cứ an tâm để chúng tôi làm là được.Những người có mặt ở đây đều là những người trung thành với cô.Năm xưa khi bị Thành gia vây quét một mình cô đã không ngại hiểm nguy báo thù cho họ.Từ đó họ càng thêm kính nể và biết ơn cô nhiều hơn.- Mọi người không cần phải rối lên như thế.Thật phiền phức...!tôi muốn đi du lịch một chuyến.- Cô tìm lí do thoái thoát.- Oh, vậy sao?Những người ở đây thế nhưng lại tưởng là thật gật đầu tán thành.Duy chỉ có Daisy và Alex mày nhíu chặt nhìn cô thể hiện sự không vừa lòng.Họ biết mà cô đột nhiên về đây tức là không muốn dẫn họ theo mà.Cô...!chẳng lẽ cứ đơn độc như vậy mãi sao?Daisy trong đầu liền lóe lên, chẳng phải trước giờ cô đều cưng chiều con bé kia với Tiểu Bảo nhất sao?Cô thầm tính toán, nhưng khi ngước mắt lên lại thấy người cô đang thấm tính toán liếc nhìn cô ý tứ cảnh cáo.Cô rùng mình một cái, thật đáng sợ.Mình lại quên mất chưa ai tính kế được cô.Nhưng...!cô siết chặt nắm đấm quyết tâm ra hiệu bằng ánh mắt với Alex bởi cô biết lần này thực sự rất nguy hiểm.Nếu như cô ấy có thể cùng Tuyết gia giải quyết Tư Thục thì dễ như trở bàn tay, nhưng con nhóc ngốc nghếch này lại tự cho mình là đúng muốn bảo vệ mọi người nên lại tự mình chọi với cả một con quái vật kia.Alex lại dường như giả vờ không hiểu ý của cô, làm cho cô tức chết.Cô lại quên mất tên này rất tuân theo lời của Hồ Tuyết Ly.Hừ, để xem con nhóc kia về thì anh có giả ngu giả điếc như vậy nữa hay không?.

Thục, sao giờ này anh vẫn chưa về phòng nghĩ ngơi thế? - Giọng người phụ nữ nhẹ bẫng tựa gió mùa thu vang lên bên tai khiến ông ta thoáng bình tình lại ngước mắt lên nở nụ cười.

- Lam Lam, sao giờ em vẫn còn đến đây không nghỉ ngơi sớm đi, sức khỏe của em rất yếu đấy.

- Giọng nói cưng chiều khác hẵng lúc ở trước mặt tất cả mọi người.

Trình Lam - là một người phụ nữ dịu dàng, mềm mỏng, dễ vỡ khiến người khác chỉ muốn nhào tới bảo vệ.

Dù đã gần 50 tuổi nhưng khuôn mặt lại được bảo dưỡng nhìn chẳng khác chị em với Tư Thuần vậy.

Ông kéo bà ngồi lên đùi mình ôm chặt bà vào lòng.

- Anh có việc gì phiền muộn sao? - Bà vuốt tóc ông nhẹ giọng hỏi han.

- Ừm, có một chút.

- Ông nặng nề trả lời.

- Là việc Tư Thuần đã trở về sao?

- Ừ...!nó lần này hình như trở về là muốn báo thù anh.

- Giọng ông bất giác trở nên u ám khi bà nhắc đến Tư Thuần.

Tay Trình Lam run lên, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh lại.

- Sao anh lại chắc chắn như vậy? - Bà lại nhẹ giọng thủ thỉ.

- Em không cần quan tâm tại sao anh biết.

Em chỉ cần nhớ con nhóc đó rất...!nguy hiểm.

Sau này gặp nó thì đi đường vòng đi.

- Giọng ông bỗng trở nên nghiêm túc.

- Em...!biết rồi.

- Bà tính hỏi thêm nữa nhưng thôi vậy, thời gian còn dài...

Nói rồi bà tựa vào ngực của ông.

Lát sau, khi Tư Thục nghe thấy tiếng hít thở đều của bà, liền nhẹ giọng nỉ non.

- Bà yên tâm, tôi sẽ bảo vệ bà thật tốt.

Ông nhẹ đặt nụ hôn lên tráng, rồi bế bà về lại phòng tắt đèn đi ngủ.

Nhưng ông nào biết Trình Lam khi ở cạnh ông ta chưa bao giờ ngừng cảnh giác, cũng như chưa bao giờ tin tưởng ông ta mà ngủ thiếp đi.

Trong bóng đêm u ám, bà bỗng mở mắt ra nhìn qua người đàn ông bên cạnh, cười khẩy...

Tư Thuần về căn cứ cũng là lúc cô trở lại thành một Tuyết Hồ Ly thanh lãnh, lạnh lùng, tàn nhẫn.

Trên chiếc ghế cao ngất tại đại sảnh Tuyết gia, một cô gái với mái tóc đen dài được vấn lên ngồi vắt chéo chân nhìn xuống những thuộc hạ phía dưới.

Hiển nhiên là Tư Thuần cô chưa bao giờ cho thuộc hạ của mình biết được thân phận thật cũng như ngoại hình và khuôn mặt của cô.

Lúc trước khi cô về đây chỉ là muốn xây dựng lại sản nghiệp cả đời của ông ngoại mà thôi.

Cô không hề có ý định sẽ kéo họ vào cuộc đấu tranh trả thù của cô.

Kể cả có là Alex, Daisy hay nhóm người Luan, ...!kia nữa.

Cô nhặt họ về, bồi dưỡng hộ chỉ là mong muốn họ có thể phục vụ hết mình cho Tuyết gia.

Đặc biệt là phải sống thật tốt nữa.

Lần này cô về đây chính là đuổi đám người Alex đi càng xa càng tốt.

Cô muốn đấu trận này một mình, từ lúc bắt đầu cô đã xem họ như là một phần trong cuộc sống của mình.

Dẫu cho cô biết rằng...

- Trong những thời gian tiếp theo có thể tôi sẽ vắng mặt.

Mọi chuyện ở đây Alex cùng Daisy sẽ thay tôi quản lí.

- Ly gia, cô sẽ đi đâu sao? Tuyết gia chúng ta trong năm nay và cả năm sau nữa cũng chằng có cuộc giao dịch nào quá quan trọng.

- Đúng đúng, cô nên nghĩ ngơi đi thì hơn.

9 năm nay, cô đã rất vất vả rồi.

Giờ cứ an tâm để chúng tôi làm là được.

Những người có mặt ở đây đều là những người trung thành với cô.

Năm xưa khi bị Thành gia vây quét một mình cô đã không ngại hiểm nguy báo thù cho họ.

Từ đó họ càng thêm kính nể và biết ơn cô nhiều hơn.

- Mọi người không cần phải rối lên như thế.

Thật phiền phức...!tôi muốn đi du lịch một chuyến.

- Cô tìm lí do thoái thoát.

- Oh, vậy sao?

Những người ở đây thế nhưng lại tưởng là thật gật đầu tán thành.

Duy chỉ có Daisy và Alex mày nhíu chặt nhìn cô thể hiện sự không vừa lòng.

Họ biết mà cô đột nhiên về đây tức là không muốn dẫn họ theo mà.

Cô...!chẳng lẽ cứ đơn độc như vậy mãi sao?

Daisy trong đầu liền lóe lên, chẳng phải trước giờ cô đều cưng chiều con bé kia với Tiểu Bảo nhất sao?

Cô thầm tính toán, nhưng khi ngước mắt lên lại thấy người cô đang thấm tính toán liếc nhìn cô ý tứ cảnh cáo.

Cô rùng mình một cái, thật đáng sợ.

Mình lại quên mất chưa ai tính kế được cô.

Nhưng...!cô siết chặt nắm đấm quyết tâm ra hiệu bằng ánh mắt với Alex bởi cô biết lần này thực sự rất nguy hiểm.

Nếu như cô ấy có thể cùng Tuyết gia giải quyết Tư Thục thì dễ như trở bàn tay, nhưng con nhóc ngốc nghếch này lại tự cho mình là đúng muốn bảo vệ mọi người nên lại tự mình chọi với cả một con quái vật kia.

Alex lại dường như giả vờ không hiểu ý của cô, làm cho cô tức chết.

Cô lại quên mất tên này rất tuân theo lời của Hồ Tuyết Ly.

Hừ, để xem con nhóc kia về thì anh có giả ngu giả điếc như vậy nữa hay không?.

Bà Xã Đại Nhân Vì Em Mà SốngTác giả: Huyền Vi ẢnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTại công viên giải trí Một chàng trai với vẻ ngoài đúng chuẩn bạch mã hoàng tử của các nàng, đang dắt trên tay một cậu bé với vẻ ngoài đáng yêu, hoạt náo đang ngơ ngát ngắm nhìn xung quanh. - Mama, ở đây thật đẹp thật vui – Bé con cười tít mắt. - Nếu sau này Tiểu Bảo muốn đến nữa thì cứ gọi người nói với mẹ nhé! Đúng vậy, nhóc đó đang gọi cậu thanh niên kia là mama bởi không ai biết được cậu thanh niên đó lại là cô diễn viên nổi tiếng toàn cầu - Hồ Tuyết Ly. Nhìn bộ dáng vui vẻ, hoạt náo của nhóc con cô cảm thấy chạnh lòng, vì bận quá nhiều việc nên bao lâu nay nhóc con là tự lập lớn lên. Càng nghĩ cô càng cảm thấy tội lỗi lớn hơn. Cô năm nay đã 24 tuổi, cô nghĩ chắc tới năm 30 thì lui về chăm sóc Tiểu Bảo của cô. Sau khi lượn lờ một vòng thì hai mẹ con chuẩn bị ra đón xe trở về. Đang gọi điện cho anh Vương - trợ lí kiêm vệ sĩ kiêm cả tài xế riêng của cô để đến đón hai người về thì bổng dưng đầu va phải một bờ ngực rắn chắc, mùi hương nam tính sộc thẳng vào mũi làm cô run lên. Mùi… Thục, sao giờ này anh vẫn chưa về phòng nghĩ ngơi thế? - Giọng người phụ nữ nhẹ bẫng tựa gió mùa thu vang lên bên tai khiến ông ta thoáng bình tình lại ngước mắt lên nở nụ cười.- Lam Lam, sao giờ em vẫn còn đến đây không nghỉ ngơi sớm đi, sức khỏe của em rất yếu đấy.- Giọng nói cưng chiều khác hẵng lúc ở trước mặt tất cả mọi người.Trình Lam - là một người phụ nữ dịu dàng, mềm mỏng, dễ vỡ khiến người khác chỉ muốn nhào tới bảo vệ.Dù đã gần 50 tuổi nhưng khuôn mặt lại được bảo dưỡng nhìn chẳng khác chị em với Tư Thuần vậy.Ông kéo bà ngồi lên đùi mình ôm chặt bà vào lòng.- Anh có việc gì phiền muộn sao? - Bà vuốt tóc ông nhẹ giọng hỏi han.- Ừm, có một chút.- Ông nặng nề trả lời.- Là việc Tư Thuần đã trở về sao?- Ừ...!nó lần này hình như trở về là muốn báo thù anh.- Giọng ông bất giác trở nên u ám khi bà nhắc đến Tư Thuần.Tay Trình Lam run lên, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh lại.- Sao anh lại chắc chắn như vậy? - Bà lại nhẹ giọng thủ thỉ.- Em không cần quan tâm tại sao anh biết.Em chỉ cần nhớ con nhóc đó rất...!nguy hiểm.Sau này gặp nó thì đi đường vòng đi.- Giọng ông bỗng trở nên nghiêm túc.- Em...!biết rồi.- Bà tính hỏi thêm nữa nhưng thôi vậy, thời gian còn dài...Nói rồi bà tựa vào ngực của ông.Lát sau, khi Tư Thục nghe thấy tiếng hít thở đều của bà, liền nhẹ giọng nỉ non.- Bà yên tâm, tôi sẽ bảo vệ bà thật tốt.Ông nhẹ đặt nụ hôn lên tráng, rồi bế bà về lại phòng tắt đèn đi ngủ.Nhưng ông nào biết Trình Lam khi ở cạnh ông ta chưa bao giờ ngừng cảnh giác, cũng như chưa bao giờ tin tưởng ông ta mà ngủ thiếp đi.Trong bóng đêm u ám, bà bỗng mở mắt ra nhìn qua người đàn ông bên cạnh, cười khẩy...Tư Thuần về căn cứ cũng là lúc cô trở lại thành một Tuyết Hồ Ly thanh lãnh, lạnh lùng, tàn nhẫn.Trên chiếc ghế cao ngất tại đại sảnh Tuyết gia, một cô gái với mái tóc đen dài được vấn lên ngồi vắt chéo chân nhìn xuống những thuộc hạ phía dưới.Hiển nhiên là Tư Thuần cô chưa bao giờ cho thuộc hạ của mình biết được thân phận thật cũng như ngoại hình và khuôn mặt của cô.Lúc trước khi cô về đây chỉ là muốn xây dựng lại sản nghiệp cả đời của ông ngoại mà thôi.Cô không hề có ý định sẽ kéo họ vào cuộc đấu tranh trả thù của cô.Kể cả có là Alex, Daisy hay nhóm người Luan, ...!kia nữa.Cô nhặt họ về, bồi dưỡng hộ chỉ là mong muốn họ có thể phục vụ hết mình cho Tuyết gia.Đặc biệt là phải sống thật tốt nữa.Lần này cô về đây chính là đuổi đám người Alex đi càng xa càng tốt.Cô muốn đấu trận này một mình, từ lúc bắt đầu cô đã xem họ như là một phần trong cuộc sống của mình.Dẫu cho cô biết rằng...- Trong những thời gian tiếp theo có thể tôi sẽ vắng mặt.Mọi chuyện ở đây Alex cùng Daisy sẽ thay tôi quản lí.- Ly gia, cô sẽ đi đâu sao? Tuyết gia chúng ta trong năm nay và cả năm sau nữa cũng chằng có cuộc giao dịch nào quá quan trọng.- Đúng đúng, cô nên nghĩ ngơi đi thì hơn.9 năm nay, cô đã rất vất vả rồi.Giờ cứ an tâm để chúng tôi làm là được.Những người có mặt ở đây đều là những người trung thành với cô.Năm xưa khi bị Thành gia vây quét một mình cô đã không ngại hiểm nguy báo thù cho họ.Từ đó họ càng thêm kính nể và biết ơn cô nhiều hơn.- Mọi người không cần phải rối lên như thế.Thật phiền phức...!tôi muốn đi du lịch một chuyến.- Cô tìm lí do thoái thoát.- Oh, vậy sao?Những người ở đây thế nhưng lại tưởng là thật gật đầu tán thành.Duy chỉ có Daisy và Alex mày nhíu chặt nhìn cô thể hiện sự không vừa lòng.Họ biết mà cô đột nhiên về đây tức là không muốn dẫn họ theo mà.Cô...!chẳng lẽ cứ đơn độc như vậy mãi sao?Daisy trong đầu liền lóe lên, chẳng phải trước giờ cô đều cưng chiều con bé kia với Tiểu Bảo nhất sao?Cô thầm tính toán, nhưng khi ngước mắt lên lại thấy người cô đang thấm tính toán liếc nhìn cô ý tứ cảnh cáo.Cô rùng mình một cái, thật đáng sợ.Mình lại quên mất chưa ai tính kế được cô.Nhưng...!cô siết chặt nắm đấm quyết tâm ra hiệu bằng ánh mắt với Alex bởi cô biết lần này thực sự rất nguy hiểm.Nếu như cô ấy có thể cùng Tuyết gia giải quyết Tư Thục thì dễ như trở bàn tay, nhưng con nhóc ngốc nghếch này lại tự cho mình là đúng muốn bảo vệ mọi người nên lại tự mình chọi với cả một con quái vật kia.Alex lại dường như giả vờ không hiểu ý của cô, làm cho cô tức chết.Cô lại quên mất tên này rất tuân theo lời của Hồ Tuyết Ly.Hừ, để xem con nhóc kia về thì anh có giả ngu giả điếc như vậy nữa hay không?.

Chương 26: 26: Muốn Đá Tất Cả Đi