Tại công viên giải trí Một chàng trai với vẻ ngoài đúng chuẩn bạch mã hoàng tử của các nàng, đang dắt trên tay một cậu bé với vẻ ngoài đáng yêu, hoạt náo đang ngơ ngát ngắm nhìn xung quanh. - Mama, ở đây thật đẹp thật vui – Bé con cười tít mắt. - Nếu sau này Tiểu Bảo muốn đến nữa thì cứ gọi người nói với mẹ nhé! Đúng vậy, nhóc đó đang gọi cậu thanh niên kia là mama bởi không ai biết được cậu thanh niên đó lại là cô diễn viên nổi tiếng toàn cầu - Hồ Tuyết Ly. Nhìn bộ dáng vui vẻ, hoạt náo của nhóc con cô cảm thấy chạnh lòng, vì bận quá nhiều việc nên bao lâu nay nhóc con là tự lập lớn lên. Càng nghĩ cô càng cảm thấy tội lỗi lớn hơn. Cô năm nay đã 24 tuổi, cô nghĩ chắc tới năm 30 thì lui về chăm sóc Tiểu Bảo của cô. Sau khi lượn lờ một vòng thì hai mẹ con chuẩn bị ra đón xe trở về. Đang gọi điện cho anh Vương - trợ lí kiêm vệ sĩ kiêm cả tài xế riêng của cô để đến đón hai người về thì bổng dưng đầu va phải một bờ ngực rắn chắc, mùi hương nam tính sộc thẳng vào mũi làm cô run lên. Mùi…
Chương 102: 102: Phiên Ngoại Truyện 16
Bà Xã Đại Nhân Vì Em Mà SốngTác giả: Huyền Vi ẢnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTại công viên giải trí Một chàng trai với vẻ ngoài đúng chuẩn bạch mã hoàng tử của các nàng, đang dắt trên tay một cậu bé với vẻ ngoài đáng yêu, hoạt náo đang ngơ ngát ngắm nhìn xung quanh. - Mama, ở đây thật đẹp thật vui – Bé con cười tít mắt. - Nếu sau này Tiểu Bảo muốn đến nữa thì cứ gọi người nói với mẹ nhé! Đúng vậy, nhóc đó đang gọi cậu thanh niên kia là mama bởi không ai biết được cậu thanh niên đó lại là cô diễn viên nổi tiếng toàn cầu - Hồ Tuyết Ly. Nhìn bộ dáng vui vẻ, hoạt náo của nhóc con cô cảm thấy chạnh lòng, vì bận quá nhiều việc nên bao lâu nay nhóc con là tự lập lớn lên. Càng nghĩ cô càng cảm thấy tội lỗi lớn hơn. Cô năm nay đã 24 tuổi, cô nghĩ chắc tới năm 30 thì lui về chăm sóc Tiểu Bảo của cô. Sau khi lượn lờ một vòng thì hai mẹ con chuẩn bị ra đón xe trở về. Đang gọi điện cho anh Vương - trợ lí kiêm vệ sĩ kiêm cả tài xế riêng của cô để đến đón hai người về thì bổng dưng đầu va phải một bờ ngực rắn chắc, mùi hương nam tính sộc thẳng vào mũi làm cô run lên. Mùi… Nhưng lạ kì là những trại lính tiếp theo đều tương tự như vậy, không một bóng người, đến cả gác cổng cũng không có lấy một tên, đến kẻ ngu ngốc còn có thể cảm thấy sự bất thường huống chi là họ.Ôm tâm trạng khó hiểu đi hết 9 trại huấn luyện, là đến nơi làm việc của các thành viên cấp cao khác.Khi đến nơi, bọn chúng liền thấy vài tốp người đã đứng đấy chờ sẵn.- Báo, các đại nhân.Những trại lính chúng tôi vừa đi ngang đều không có một ai.Trong thị trấn, thành phố hình như bọn người ở đó cũng không thấy đâu nữa.- Được rồi.Bọn chúng không quan trọng, các người cứ nã đạn, thả bom vào toàn nhà này đi là chúng ta xong chuyện.- Daniel nói.Bọn người này liền thấy kì lạ, những đợt vây quét lần trước bọn chúng ít nhất đều xảy ra xô xác với quân đội nước đó, rồi mới chiếm được.Nhưng lần này lại...!dễ như vậy sao?Đến khi tòa nhà đó nổ banh rồi bọn người đó vẫn ngu người đứng thừ ở đấy.Cái này mà gọi là sức ngang bằng sao? Cái này chắc cũng chỉ cần vài chục người cũng có thể đánh tan rồi, làm sao lại vài trăm ngàn người nhiều đến vậy.Lúc này một chiếc máy bay quân dụng bay đến dừng lại trên không phía đỉnh đầu bọn họ.- Đã diệt sạch rồi sao? - Andrew từ bên trong bước ra nhìn phía dưới.- Đã rồi, thưa đại ca.- William nhìn hắn nói.- Tốt.- Nói xong hắn cười một nụ cười quỷ dị rồi đẩy Brian đứng bên cạnh xuống dưới.Bọn người phía dưới thấy vậy cũng kịp thời đỡ lấy anh ta.- Thời gian qua, mọi người đã vất vả rồi.Nhất là Daniel, Brian, Mark, Michael, Robert, William, James, Joker, Lin, Liz, Ara.Các người đã đi theo tôi cũng đã hơn 20 năm rồi chứ nhỉ? Cùng vào sinh ra từ trải qua biết bao nhiêu là khổ cực của cuộc đời rồi đúng không? - Anh ta đứng từ trên nhìn xuống phía dưới, tay đút vào túi quần.Nghe đến đây, lòng của bọn Daniel liền trầm xuống.Đến rồi sao? Cậu ta thật sẽ tàn nhẫn với bọn họ như vậy sao? Không, chắc là không đâu.Ôm lòng hi vọng lại nhìn lên anh ta một lần nữa.- Cực khổ bấy nhiêu đó cũng đã đến lúc được nghỉ ngơi rồi nhỉ? - Câu nói mang hàm nghĩa sâu xa.- Đúng vậy.Cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.- Brian nhìn sâu vào mắt anh ta thản nhiên đồng ý.- Ừm.Vậy thì, tạm biệt nhé...!những người anh em.Nói rồi hắn ta lấy từ túi quần ra một thiết bị khởi động gì đấy, ấn vào nút đỏ trên đó, trong đầu tưởng tượng viễn cảnh sắp xảy ra mà cười thích thú.Hành động đó lại làm tâm bọn người phía dưới thêm lạnh lẽo.Anh ta...!thực sự sao?Nhưng...!đợi mãi 10 giây như trong dự đoán cũng không thấy phản ứng.Lại đợi thêm 30 giây nữa vẫn không thấy gì, anh ta liền nhấn nhấn cái nút đỏ nhưng vẫn làm anh ta thất vọng.Không...!không thể nào.- Bất ngờ lắm sao, Andrew.- Một giọng nói của người con gái nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng nó lại khiến sống lưng mọi người lạnh toát.- Cô...!cô...!- Thấy rõ khuôn mặt của người con gái đó, anh ta liền mở to mắt nhìn miệng lắp bắp.- Có phải anh đang thắc mắc, thứ này trong dạ dày họ tại sao lại không nổ hay không.- Nói rồi Tư Thuần giơ một con chíp có thể nói là rất nhỏ lên đung đưa trước mắt hắn.- Không, không thể nào.Cô lấy nó ở đâu ra.- Đôi mắt hắn dần đỏ ngầu, khuôn mặt run lên vì tức giận rất đáng sợ.- Trên người của chúng tôi.- Joker bước đến bên cạnh cô.Andrew như không tin vào lỗ tai cùng mắt mình, chỉ ngón tay vào bọn họ.- Các...!các người phản bội tôi sao? Là tất cả các người? - Anh ta nghiến răng ken két.- Là anh...!đã không xứng nhận được lòng tin từ chúng tôi nữa.- Mark kẻ ít nói nhất lên tiếng.- Tôi sao? - Hắn ta lúc này ngơ ngác chỉ vào bản thân hỏi.- Điều này thì tự anh có thể hỏi chính bản thân mình.- Michael nắm chặt nắm đấm.- Đúng vậy.Những năm qua anh tuy không đối xử với chúng tôi quá khắt khe, vẫn luôn rất quan tâm nhưng...!khi gặp nguy hiểm chúng tôi đều liều thân mà bảo vệ anh, còn anh thì sao anh đã...!xử sự như thế nào? - Liz cười chua xót nói lên tiếng lòng, vì là phụ nữ nên ba người Lin, Liz, Ara từ lâu đã cảm nhận được việc này, nhưng bọn họ vẫn tin anh ta sẽ không làm điều gì có hại cho bọn họ, nhưng đến cuối cùng...- Còn nhớ lần ở khách sạn chìm dưới lòng đất không? Anh đã rời đi mà bỏ lại chúng tôi.Còn nữa lúc chúng ta bị nhiều đế quốc cài bẫy, anh đã không ngần ngại mà đẩy chúng tôi ra làm lá chắn, đừng tưởng lần đó chúng tôi không biết.Mà là vì chúng tôi...!tin anh.Còn rất nhiều việc nữa đấy, Andrew.- Lin lạnh nhạt tay chân bó bột được Ara đỡ bên cạnh.Đứng trước những lời trách móc, sự thật phơi bày Andrew anh ta lúc này lại có thể bình tĩnh cười.- Đó chẳng phải là chức trách của các người sao?- Chức trách? - Michael khó hiểu.- Các người là thuộc hạ của tôi thì những chuyện nhue thế đều rất là bình thường.- Lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn.- Thuộc...!thuộc hạ sao? - Bọn người phía dưới lúc này khuôn mặt đần ra.- Hóa ra lâu nay bọn người này xem anh là đồng đội, là đại ca mà anh lại luôn miệng nói là người của tôi, anh em vậy mà trong mắt thật ra cũng chỉ đáng là thuộc hạ.Ha.- Joker chế giễu.- À, còn cậu nữa đấy, Joker.Năm đó, tôi không nên cứu cậu để bây giờ cậu lại dẫn dắt những người này phản bội tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết.- Andrew nhìn Joker như muốn một phát liền đâm chết anh ta..
Nhưng lạ kì là những trại lính tiếp theo đều tương tự như vậy, không một bóng người, đến cả gác cổng cũng không có lấy một tên, đến kẻ ngu ngốc còn có thể cảm thấy sự bất thường huống chi là họ.
Ôm tâm trạng khó hiểu đi hết 9 trại huấn luyện, là đến nơi làm việc của các thành viên cấp cao khác.
Khi đến nơi, bọn chúng liền thấy vài tốp người đã đứng đấy chờ sẵn.
- Báo, các đại nhân.
Những trại lính chúng tôi vừa đi ngang đều không có một ai.
Trong thị trấn, thành phố hình như bọn người ở đó cũng không thấy đâu nữa.
- Được rồi.
Bọn chúng không quan trọng, các người cứ nã đạn, thả bom vào toàn nhà này đi là chúng ta xong chuyện.
- Daniel nói.
Bọn người này liền thấy kì lạ, những đợt vây quét lần trước bọn chúng ít nhất đều xảy ra xô xác với quân đội nước đó, rồi mới chiếm được.
Nhưng lần này lại...!dễ như vậy sao?
Đến khi tòa nhà đó nổ banh rồi bọn người đó vẫn ngu người đứng thừ ở đấy.
Cái này mà gọi là sức ngang bằng sao? Cái này chắc cũng chỉ cần vài chục người cũng có thể đánh tan rồi, làm sao lại vài trăm ngàn người nhiều đến vậy.
Lúc này một chiếc máy bay quân dụng bay đến dừng lại trên không phía đỉnh đầu bọn họ.
- Đã diệt sạch rồi sao? - Andrew từ bên trong bước ra nhìn phía dưới.
- Đã rồi, thưa đại ca.
- William nhìn hắn nói.
- Tốt.
- Nói xong hắn cười một nụ cười quỷ dị rồi đẩy Brian đứng bên cạnh xuống dưới.
Bọn người phía dưới thấy vậy cũng kịp thời đỡ lấy anh ta.
- Thời gian qua, mọi người đã vất vả rồi.
Nhất là Daniel, Brian, Mark, Michael, Robert, William, James, Joker, Lin, Liz, Ara.
Các người đã đi theo tôi cũng đã hơn 20 năm rồi chứ nhỉ? Cùng vào sinh ra từ trải qua biết bao nhiêu là khổ cực của cuộc đời rồi đúng không? - Anh ta đứng từ trên nhìn xuống phía dưới, tay đút vào túi quần.
Nghe đến đây, lòng của bọn Daniel liền trầm xuống.
Đến rồi sao? Cậu ta thật sẽ tàn nhẫn với bọn họ như vậy sao? Không, chắc là không đâu.
Ôm lòng hi vọng lại nhìn lên anh ta một lần nữa.
- Cực khổ bấy nhiêu đó cũng đã đến lúc được nghỉ ngơi rồi nhỉ? - Câu nói mang hàm nghĩa sâu xa.
- Đúng vậy.
Cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
- Brian nhìn sâu vào mắt anh ta thản nhiên đồng ý.
- Ừm.
Vậy thì, tạm biệt nhé...!những người anh em.
Nói rồi hắn ta lấy từ túi quần ra một thiết bị khởi động gì đấy, ấn vào nút đỏ trên đó, trong đầu tưởng tượng viễn cảnh sắp xảy ra mà cười thích thú.
Hành động đó lại làm tâm bọn người phía dưới thêm lạnh lẽo.
Anh ta...!thực sự sao?
Nhưng...!đợi mãi 10 giây như trong dự đoán cũng không thấy phản ứng.
Lại đợi thêm 30 giây nữa vẫn không thấy gì, anh ta liền nhấn nhấn cái nút đỏ nhưng vẫn làm anh ta thất vọng.
Không...!không thể nào.
- Bất ngờ lắm sao, Andrew.
- Một giọng nói của người con gái nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng nó lại khiến sống lưng mọi người lạnh toát.
- Cô...!cô...!- Thấy rõ khuôn mặt của người con gái đó, anh ta liền mở to mắt nhìn miệng lắp bắp.
- Có phải anh đang thắc mắc, thứ này trong dạ dày họ tại sao lại không nổ hay không.
- Nói rồi Tư Thuần giơ một con chíp có thể nói là rất nhỏ lên đung đưa trước mắt hắn.
- Không, không thể nào.
Cô lấy nó ở đâu ra.
- Đôi mắt hắn dần đỏ ngầu, khuôn mặt run lên vì tức giận rất đáng sợ.
- Trên người của chúng tôi.
- Joker bước đến bên cạnh cô.
Andrew như không tin vào lỗ tai cùng mắt mình, chỉ ngón tay vào bọn họ.
- Các...!các người phản bội tôi sao? Là tất cả các người? - Anh ta nghiến răng ken két.
- Là anh...!đã không xứng nhận được lòng tin từ chúng tôi nữa.
- Mark kẻ ít nói nhất lên tiếng.
- Tôi sao? - Hắn ta lúc này ngơ ngác chỉ vào bản thân hỏi.
- Điều này thì tự anh có thể hỏi chính bản thân mình.
- Michael nắm chặt nắm đấm.
- Đúng vậy.
Những năm qua anh tuy không đối xử với chúng tôi quá khắt khe, vẫn luôn rất quan tâm nhưng...!khi gặp nguy hiểm chúng tôi đều liều thân mà bảo vệ anh, còn anh thì sao anh đã...!xử sự như thế nào? - Liz cười chua xót nói lên tiếng lòng, vì là phụ nữ nên ba người Lin, Liz, Ara từ lâu đã cảm nhận được việc này, nhưng bọn họ vẫn tin anh ta sẽ không làm điều gì có hại cho bọn họ, nhưng đến cuối cùng...
- Còn nhớ lần ở khách sạn chìm dưới lòng đất không? Anh đã rời đi mà bỏ lại chúng tôi.
Còn nữa lúc chúng ta bị nhiều đế quốc cài bẫy, anh đã không ngần ngại mà đẩy chúng tôi ra làm lá chắn, đừng tưởng lần đó chúng tôi không biết.
Mà là vì chúng tôi...!tin anh.
Còn rất nhiều việc nữa đấy, Andrew.
- Lin lạnh nhạt tay chân bó bột được Ara đỡ bên cạnh.
Đứng trước những lời trách móc, sự thật phơi bày Andrew anh ta lúc này lại có thể bình tĩnh cười.
- Đó chẳng phải là chức trách của các người sao?
- Chức trách? - Michael khó hiểu.
- Các người là thuộc hạ của tôi thì những chuyện nhue thế đều rất là bình thường.
- Lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn.
- Thuộc...!thuộc hạ sao? - Bọn người phía dưới lúc này khuôn mặt đần ra.
- Hóa ra lâu nay bọn người này xem anh là đồng đội, là đại ca mà anh lại luôn miệng nói là người của tôi, anh em vậy mà trong mắt thật ra cũng chỉ đáng là thuộc hạ.
Ha.
- Joker chế giễu.
- À, còn cậu nữa đấy, Joker.
Năm đó, tôi không nên cứu cậu để bây giờ cậu lại dẫn dắt những người này phản bội tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết.
- Andrew nhìn Joker như muốn một phát liền đâm chết anh ta..
Bà Xã Đại Nhân Vì Em Mà SốngTác giả: Huyền Vi ẢnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTại công viên giải trí Một chàng trai với vẻ ngoài đúng chuẩn bạch mã hoàng tử của các nàng, đang dắt trên tay một cậu bé với vẻ ngoài đáng yêu, hoạt náo đang ngơ ngát ngắm nhìn xung quanh. - Mama, ở đây thật đẹp thật vui – Bé con cười tít mắt. - Nếu sau này Tiểu Bảo muốn đến nữa thì cứ gọi người nói với mẹ nhé! Đúng vậy, nhóc đó đang gọi cậu thanh niên kia là mama bởi không ai biết được cậu thanh niên đó lại là cô diễn viên nổi tiếng toàn cầu - Hồ Tuyết Ly. Nhìn bộ dáng vui vẻ, hoạt náo của nhóc con cô cảm thấy chạnh lòng, vì bận quá nhiều việc nên bao lâu nay nhóc con là tự lập lớn lên. Càng nghĩ cô càng cảm thấy tội lỗi lớn hơn. Cô năm nay đã 24 tuổi, cô nghĩ chắc tới năm 30 thì lui về chăm sóc Tiểu Bảo của cô. Sau khi lượn lờ một vòng thì hai mẹ con chuẩn bị ra đón xe trở về. Đang gọi điện cho anh Vương - trợ lí kiêm vệ sĩ kiêm cả tài xế riêng của cô để đến đón hai người về thì bổng dưng đầu va phải một bờ ngực rắn chắc, mùi hương nam tính sộc thẳng vào mũi làm cô run lên. Mùi… Nhưng lạ kì là những trại lính tiếp theo đều tương tự như vậy, không một bóng người, đến cả gác cổng cũng không có lấy một tên, đến kẻ ngu ngốc còn có thể cảm thấy sự bất thường huống chi là họ.Ôm tâm trạng khó hiểu đi hết 9 trại huấn luyện, là đến nơi làm việc của các thành viên cấp cao khác.Khi đến nơi, bọn chúng liền thấy vài tốp người đã đứng đấy chờ sẵn.- Báo, các đại nhân.Những trại lính chúng tôi vừa đi ngang đều không có một ai.Trong thị trấn, thành phố hình như bọn người ở đó cũng không thấy đâu nữa.- Được rồi.Bọn chúng không quan trọng, các người cứ nã đạn, thả bom vào toàn nhà này đi là chúng ta xong chuyện.- Daniel nói.Bọn người này liền thấy kì lạ, những đợt vây quét lần trước bọn chúng ít nhất đều xảy ra xô xác với quân đội nước đó, rồi mới chiếm được.Nhưng lần này lại...!dễ như vậy sao?Đến khi tòa nhà đó nổ banh rồi bọn người đó vẫn ngu người đứng thừ ở đấy.Cái này mà gọi là sức ngang bằng sao? Cái này chắc cũng chỉ cần vài chục người cũng có thể đánh tan rồi, làm sao lại vài trăm ngàn người nhiều đến vậy.Lúc này một chiếc máy bay quân dụng bay đến dừng lại trên không phía đỉnh đầu bọn họ.- Đã diệt sạch rồi sao? - Andrew từ bên trong bước ra nhìn phía dưới.- Đã rồi, thưa đại ca.- William nhìn hắn nói.- Tốt.- Nói xong hắn cười một nụ cười quỷ dị rồi đẩy Brian đứng bên cạnh xuống dưới.Bọn người phía dưới thấy vậy cũng kịp thời đỡ lấy anh ta.- Thời gian qua, mọi người đã vất vả rồi.Nhất là Daniel, Brian, Mark, Michael, Robert, William, James, Joker, Lin, Liz, Ara.Các người đã đi theo tôi cũng đã hơn 20 năm rồi chứ nhỉ? Cùng vào sinh ra từ trải qua biết bao nhiêu là khổ cực của cuộc đời rồi đúng không? - Anh ta đứng từ trên nhìn xuống phía dưới, tay đút vào túi quần.Nghe đến đây, lòng của bọn Daniel liền trầm xuống.Đến rồi sao? Cậu ta thật sẽ tàn nhẫn với bọn họ như vậy sao? Không, chắc là không đâu.Ôm lòng hi vọng lại nhìn lên anh ta một lần nữa.- Cực khổ bấy nhiêu đó cũng đã đến lúc được nghỉ ngơi rồi nhỉ? - Câu nói mang hàm nghĩa sâu xa.- Đúng vậy.Cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.- Brian nhìn sâu vào mắt anh ta thản nhiên đồng ý.- Ừm.Vậy thì, tạm biệt nhé...!những người anh em.Nói rồi hắn ta lấy từ túi quần ra một thiết bị khởi động gì đấy, ấn vào nút đỏ trên đó, trong đầu tưởng tượng viễn cảnh sắp xảy ra mà cười thích thú.Hành động đó lại làm tâm bọn người phía dưới thêm lạnh lẽo.Anh ta...!thực sự sao?Nhưng...!đợi mãi 10 giây như trong dự đoán cũng không thấy phản ứng.Lại đợi thêm 30 giây nữa vẫn không thấy gì, anh ta liền nhấn nhấn cái nút đỏ nhưng vẫn làm anh ta thất vọng.Không...!không thể nào.- Bất ngờ lắm sao, Andrew.- Một giọng nói của người con gái nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng nó lại khiến sống lưng mọi người lạnh toát.- Cô...!cô...!- Thấy rõ khuôn mặt của người con gái đó, anh ta liền mở to mắt nhìn miệng lắp bắp.- Có phải anh đang thắc mắc, thứ này trong dạ dày họ tại sao lại không nổ hay không.- Nói rồi Tư Thuần giơ một con chíp có thể nói là rất nhỏ lên đung đưa trước mắt hắn.- Không, không thể nào.Cô lấy nó ở đâu ra.- Đôi mắt hắn dần đỏ ngầu, khuôn mặt run lên vì tức giận rất đáng sợ.- Trên người của chúng tôi.- Joker bước đến bên cạnh cô.Andrew như không tin vào lỗ tai cùng mắt mình, chỉ ngón tay vào bọn họ.- Các...!các người phản bội tôi sao? Là tất cả các người? - Anh ta nghiến răng ken két.- Là anh...!đã không xứng nhận được lòng tin từ chúng tôi nữa.- Mark kẻ ít nói nhất lên tiếng.- Tôi sao? - Hắn ta lúc này ngơ ngác chỉ vào bản thân hỏi.- Điều này thì tự anh có thể hỏi chính bản thân mình.- Michael nắm chặt nắm đấm.- Đúng vậy.Những năm qua anh tuy không đối xử với chúng tôi quá khắt khe, vẫn luôn rất quan tâm nhưng...!khi gặp nguy hiểm chúng tôi đều liều thân mà bảo vệ anh, còn anh thì sao anh đã...!xử sự như thế nào? - Liz cười chua xót nói lên tiếng lòng, vì là phụ nữ nên ba người Lin, Liz, Ara từ lâu đã cảm nhận được việc này, nhưng bọn họ vẫn tin anh ta sẽ không làm điều gì có hại cho bọn họ, nhưng đến cuối cùng...- Còn nhớ lần ở khách sạn chìm dưới lòng đất không? Anh đã rời đi mà bỏ lại chúng tôi.Còn nữa lúc chúng ta bị nhiều đế quốc cài bẫy, anh đã không ngần ngại mà đẩy chúng tôi ra làm lá chắn, đừng tưởng lần đó chúng tôi không biết.Mà là vì chúng tôi...!tin anh.Còn rất nhiều việc nữa đấy, Andrew.- Lin lạnh nhạt tay chân bó bột được Ara đỡ bên cạnh.Đứng trước những lời trách móc, sự thật phơi bày Andrew anh ta lúc này lại có thể bình tĩnh cười.- Đó chẳng phải là chức trách của các người sao?- Chức trách? - Michael khó hiểu.- Các người là thuộc hạ của tôi thì những chuyện nhue thế đều rất là bình thường.- Lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn.- Thuộc...!thuộc hạ sao? - Bọn người phía dưới lúc này khuôn mặt đần ra.- Hóa ra lâu nay bọn người này xem anh là đồng đội, là đại ca mà anh lại luôn miệng nói là người của tôi, anh em vậy mà trong mắt thật ra cũng chỉ đáng là thuộc hạ.Ha.- Joker chế giễu.- À, còn cậu nữa đấy, Joker.Năm đó, tôi không nên cứu cậu để bây giờ cậu lại dẫn dắt những người này phản bội tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết.- Andrew nhìn Joker như muốn một phát liền đâm chết anh ta..