cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…
Chương 36: 36: Bà Bà
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Thiên Băng đi qua Ngự Hoa ViênThanh nhi: Tiểu thư kia chẳng phải Minh Nguyệt tiểu thư sao? Cô ta hình như đang cãi nhau với ai đóMau đến đó xem sao.Nàng thấy một bà cụ, quần áo rách nát, gầy yếu đang quỳ dưới đất.Minh Nguyệt: Không ngờ trong Hoàng cung này lại có Bà già ăn mày này, thật bẩn mắt.Ngươi có biết bộ y phục đáng bao nhiêu không.Ta sợ ngươi làm cả đời cũng không đủ đền đâu.Bà lão mặt hoảng sợ: Nô tì xin lỗi đã làm dơ y phục của tiểu thư.Xin lỗi??? Tay của ngươi đã làm dơ y phục của ta vậy thì chặt đi .Băng đứng một bên ngứa mắt không chịu được cách cô ta hành xử với ngưòi lớn tuổi: Cô đừng tưởng mình là tiểu thư muốn làm gì thì làm, Bà cũng là bậc tiền bối đó.Cô ko biết tôn trọng người lớn tuổi sao?Nàng ta ngước lên: Thì ra là tỉ tỉ, ta còn tưởng ai.Ở đây không có ai nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu.Người không cần tỏ ra vẻ mặt ngoan hiền.Định diễn cho ai xem.Minh Nguyệt đi một vòng quanh người nàng khinh bỉTa thích gây khó dễ với bà ta đó thì sao nào.Ta chỉ cần dẫm chân một cái là bà ta chết như một con kiếnNàng không quan tâm lời cô ta nói, cúi xuống đỡ bà dậy: Bà có làm sao không?Cảm ơn tiểu thư ta không saoBà có kể đầu đuôi sự việc cho cháu nghe không?Ta không may đâm phải tiểu thư đây, làm dơ y phục của ngườiChỉ có thế thôi sao? Y phục của cô ta sẽ đền.Ta nói cho cô biết y phục đẹp đến mấy mà nhân cách ko bằng một con súc vật thì cũng vậy thôi.Tích đức đi.Bà bà chúng ta đi thôiMinh Nguyệt nghe thấy nàng chửi mình bực tức chưa chịu bỏ qua: Ta vẫn chưa cho đi.Bà hãy mau cúi xuống liếm sạch dày cho ta.Giọng nói ngoan độcThiên Băng không chịu nổi tát cho Minh Nguyệt mạnh : đừng có tưởng ta nhún nhường ngươi muốn làm gì thì làm.Lời ta nói ngươi không bỏ ngoài tai sao.Nếu ta thích mang bà bà đi ngươi làm gì được.Ngươi nên nhớ mình chỉ là một thân phận bé nhỏ chưa phải là Hoàng hậu đừng có lên mặtCô ta tức giận: Ngươi dám tát taBà bà: Tiểu thư việc gì phải ra mặt giúp ta.Ta thân phận thấp hèn, không đáng người bảo vệ.Bà đừng nói vậy cháu cũng coi bà như bà của mình.Tay bà lạnh quá.Nàng lấy áo choàng của mình quàng lên người bà.Tiểu thư đừng làm vậy già không dám nhận, áo của người rất quýTiểu thư không sợ gây thù với nàng ta sao?Haha dù gì cháu cũng gây thù ở đây với rất nhiều người, thêm một người cũng không sao đâuMinh Nguyệt thấy bọn họ không thèm nghe lời mình tức giận bỏ đi( Ngươi hãy nhớ cái tát ngày hôm nay)Bà Bà, bà ở cung nào vậy cháu đưa bà về.Nàng dìu bà đi từ từ cẩn thận..
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Thiên Băng đi qua Ngự Hoa ViênThanh nhi: Tiểu thư kia chẳng phải Minh Nguyệt tiểu thư sao? Cô ta hình như đang cãi nhau với ai đóMau đến đó xem sao.Nàng thấy một bà cụ, quần áo rách nát, gầy yếu đang quỳ dưới đất.Minh Nguyệt: Không ngờ trong Hoàng cung này lại có Bà già ăn mày này, thật bẩn mắt.Ngươi có biết bộ y phục đáng bao nhiêu không.Ta sợ ngươi làm cả đời cũng không đủ đền đâu.Bà lão mặt hoảng sợ: Nô tì xin lỗi đã làm dơ y phục của tiểu thư.Xin lỗi??? Tay của ngươi đã làm dơ y phục của ta vậy thì chặt đi .Băng đứng một bên ngứa mắt không chịu được cách cô ta hành xử với ngưòi lớn tuổi: Cô đừng tưởng mình là tiểu thư muốn làm gì thì làm, Bà cũng là bậc tiền bối đó.Cô ko biết tôn trọng người lớn tuổi sao?Nàng ta ngước lên: Thì ra là tỉ tỉ, ta còn tưởng ai.Ở đây không có ai nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu.Người không cần tỏ ra vẻ mặt ngoan hiền.Định diễn cho ai xem.Minh Nguyệt đi một vòng quanh người nàng khinh bỉTa thích gây khó dễ với bà ta đó thì sao nào.Ta chỉ cần dẫm chân một cái là bà ta chết như một con kiếnNàng không quan tâm lời cô ta nói, cúi xuống đỡ bà dậy: Bà có làm sao không?Cảm ơn tiểu thư ta không saoBà có kể đầu đuôi sự việc cho cháu nghe không?Ta không may đâm phải tiểu thư đây, làm dơ y phục của ngườiChỉ có thế thôi sao? Y phục của cô ta sẽ đền.Ta nói cho cô biết y phục đẹp đến mấy mà nhân cách ko bằng một con súc vật thì cũng vậy thôi.Tích đức đi.Bà bà chúng ta đi thôiMinh Nguyệt nghe thấy nàng chửi mình bực tức chưa chịu bỏ qua: Ta vẫn chưa cho đi.Bà hãy mau cúi xuống liếm sạch dày cho ta.Giọng nói ngoan độcThiên Băng không chịu nổi tát cho Minh Nguyệt mạnh : đừng có tưởng ta nhún nhường ngươi muốn làm gì thì làm.Lời ta nói ngươi không bỏ ngoài tai sao.Nếu ta thích mang bà bà đi ngươi làm gì được.Ngươi nên nhớ mình chỉ là một thân phận bé nhỏ chưa phải là Hoàng hậu đừng có lên mặtCô ta tức giận: Ngươi dám tát taBà bà: Tiểu thư việc gì phải ra mặt giúp ta.Ta thân phận thấp hèn, không đáng người bảo vệ.Bà đừng nói vậy cháu cũng coi bà như bà của mình.Tay bà lạnh quá.Nàng lấy áo choàng của mình quàng lên người bà.Tiểu thư đừng làm vậy già không dám nhận, áo của người rất quýTiểu thư không sợ gây thù với nàng ta sao?Haha dù gì cháu cũng gây thù ở đây với rất nhiều người, thêm một người cũng không sao đâuMinh Nguyệt thấy bọn họ không thèm nghe lời mình tức giận bỏ đi( Ngươi hãy nhớ cái tát ngày hôm nay)Bà Bà, bà ở cung nào vậy cháu đưa bà về.Nàng dìu bà đi từ từ cẩn thận..
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Thiên Băng đi qua Ngự Hoa ViênThanh nhi: Tiểu thư kia chẳng phải Minh Nguyệt tiểu thư sao? Cô ta hình như đang cãi nhau với ai đóMau đến đó xem sao.Nàng thấy một bà cụ, quần áo rách nát, gầy yếu đang quỳ dưới đất.Minh Nguyệt: Không ngờ trong Hoàng cung này lại có Bà già ăn mày này, thật bẩn mắt.Ngươi có biết bộ y phục đáng bao nhiêu không.Ta sợ ngươi làm cả đời cũng không đủ đền đâu.Bà lão mặt hoảng sợ: Nô tì xin lỗi đã làm dơ y phục của tiểu thư.Xin lỗi??? Tay của ngươi đã làm dơ y phục của ta vậy thì chặt đi .Băng đứng một bên ngứa mắt không chịu được cách cô ta hành xử với ngưòi lớn tuổi: Cô đừng tưởng mình là tiểu thư muốn làm gì thì làm, Bà cũng là bậc tiền bối đó.Cô ko biết tôn trọng người lớn tuổi sao?Nàng ta ngước lên: Thì ra là tỉ tỉ, ta còn tưởng ai.Ở đây không có ai nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu.Người không cần tỏ ra vẻ mặt ngoan hiền.Định diễn cho ai xem.Minh Nguyệt đi một vòng quanh người nàng khinh bỉTa thích gây khó dễ với bà ta đó thì sao nào.Ta chỉ cần dẫm chân một cái là bà ta chết như một con kiếnNàng không quan tâm lời cô ta nói, cúi xuống đỡ bà dậy: Bà có làm sao không?Cảm ơn tiểu thư ta không saoBà có kể đầu đuôi sự việc cho cháu nghe không?Ta không may đâm phải tiểu thư đây, làm dơ y phục của ngườiChỉ có thế thôi sao? Y phục của cô ta sẽ đền.Ta nói cho cô biết y phục đẹp đến mấy mà nhân cách ko bằng một con súc vật thì cũng vậy thôi.Tích đức đi.Bà bà chúng ta đi thôiMinh Nguyệt nghe thấy nàng chửi mình bực tức chưa chịu bỏ qua: Ta vẫn chưa cho đi.Bà hãy mau cúi xuống liếm sạch dày cho ta.Giọng nói ngoan độcThiên Băng không chịu nổi tát cho Minh Nguyệt mạnh : đừng có tưởng ta nhún nhường ngươi muốn làm gì thì làm.Lời ta nói ngươi không bỏ ngoài tai sao.Nếu ta thích mang bà bà đi ngươi làm gì được.Ngươi nên nhớ mình chỉ là một thân phận bé nhỏ chưa phải là Hoàng hậu đừng có lên mặtCô ta tức giận: Ngươi dám tát taBà bà: Tiểu thư việc gì phải ra mặt giúp ta.Ta thân phận thấp hèn, không đáng người bảo vệ.Bà đừng nói vậy cháu cũng coi bà như bà của mình.Tay bà lạnh quá.Nàng lấy áo choàng của mình quàng lên người bà.Tiểu thư đừng làm vậy già không dám nhận, áo của người rất quýTiểu thư không sợ gây thù với nàng ta sao?Haha dù gì cháu cũng gây thù ở đây với rất nhiều người, thêm một người cũng không sao đâuMinh Nguyệt thấy bọn họ không thèm nghe lời mình tức giận bỏ đi( Ngươi hãy nhớ cái tát ngày hôm nay)Bà Bà, bà ở cung nào vậy cháu đưa bà về.Nàng dìu bà đi từ từ cẩn thận..