Tác giả:

cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…

Chương 49: 49: Lãnh Tuyết

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Hoàng đế ngẩn ngườiCô gái ấy cởi mũ ra: Chàng quên thiếp rồi sao? Lời hứa hẹn chúng ta, Minh VươngNàng ta nói giọng yếu ớt rồi ngất.Ngũ quan xinh đẹp, người mỏng manh, gầy yếu.Dường như đã phải trải qua rất nhiều khổ cực, mới có thể đến đâyTất cả văn võ bó quan xì xào: Kia chẳng phải Lãnh Tuyết sao, cô ấy vẫn còn sống.Vậy Tiểu thư Thiên Băng thì sao????Thiên Băng đứng người( Đó là ai vậy?)Thái Hậu: Hoàng đế, con phải tỉnh táo quyết định chọn Thiên Băng hay Lãnh Tuyết.Đừng để mất rồi mới hối hậnHắn mặc kệ lời Hoàng tổ mẫu vội vàng bế Lãnh Băng đang nằm dưới đất: Lãnh Tuyết, nàng mau tỉnh dậy đừng bỏ trẫm, có nghe thấy trẫm nói gì không? Trẫm không cho nàng chết, mau truyền thái y.Nhanh lên.Hắn gấp gáp( Trẫm có phải nằm mơ không? Người mà trẫm mong ngóng bao nhiêu năm qua đang ở ngay trong lòng mình.Ông trời cuối cùng đã nghe thấy rồi sao đem nàng về với trẫm)Minh Nguyệt ( Không ngờ quả báo đến sớm vậy.Haha.Thiên Băng không ngờ cô cũng có ngày hôm nay)Nàng đứng hình: Minh Vương đó là ai vậy ?Hắn lướt qua ngay trước mặt nàng.Coi nàng như người dưng, không quan tâm.Tất cả mọi người mặc kệ sự tồn tại của nàng,chú ý đến người Lãnh Tuyết.Thái giám: Vậy còn hôn lễ thì sao ạ?Hôn lễ hôm nay hủy.Thái Hậu: Thiên Băng mau đi cùng ai giaNàng cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời của hắn.Hủy- nàng cười thê lương và có dự cảm một tai họa sắp ập đến người mình.Hoàng tổ mẫu,Người đó là ai vậy? Có vẻ rất quan trọng với Hoàng ThượngThái Hậu: Haizz hãy để nó giải thích với con đi.Nàng về điện cởi bỏ bộ hỉ phục của mình xuống thay bằng y phục hàng ngày.Nàng đi đến Dưỡng Tâm Điện lòng quặn đau.Hắn sốt ruột đứng ở ngoài chờ thái y khám Ngay cả hỉ phục vẫn còn nguyên.Mặt hốt hoảng.Người đó quan trọng đến vậy sao? Vậy còn mình? Miệng nàng cười chua xót.Hắn thấy nàng đi đến gần.Nhưng có dấu hiện bỏ đi, hắn bối rối:Thiên Băng, hãy nghe trẫm giải thíchNàng đứng lại để nghe hắn nóiThái y vội vã chạy raHoàng thượng, Tuyết cô nương đã tỉnh người có thể vào trong xem rồi ạ.Trong thời gian này, Cô nương không thể chịu đả kích không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạngTrẫm hiểu rồiHắn vội vào với Lãnh TuyếtHa, Thiên Băng mày chờ đợi gì vậy? nàng bỏ đi về điện Thanh Hoa.Minh Vương, là chàng sao, thiếp nghĩ sẽ không bao giờ được nhìn thấy người nữa.Tuyết ôm lấy hắnNàng nói gì vậy, trẫm không phải ở trước mặt nàng sao?Hôm nay chàng cưới sao?- Giọng đau xótKhông phải đâu, trẫm lsao quên được hẹn ước chúng ta.Trẫm đã hủy rồi.Thái y: Hoàng thượng, Tuyết cô nương vừa tỉnh dậy nên cần hiều tgian nghỉ ngơi ạVậy thì nàng nghỉ ngơi đi mai trẫm sẽ đến thăm nàng.......Thanh Hoa điệnThanh nhi: Tiểu thư, người về rồi sao.E tưởng người gặp Hoàng thượngNàng thất thần nhìn bộ hỉ phục, bộ đồ nàng mong ngóng mặc trong ngày trọng đại, được lấy người mình yêu.Nhưng thì sao, ông trời thật trêu người.Hôn lễ lại bị hủy trong giây phút cuối cùng.Người mình yêu lại bỏ mình trong hôn lễ, thật nực cười.Những giọt nước mắt rơi xuống.Thiên Băng mày thật ngốc hahaTiểu thư người khóc saoThanh nhi, có lẽ chúng ta nên Hồi phủ rồi.Nơi này không thuộc về chúng ta..

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Hoàng đế ngẩn ngườiCô gái ấy cởi mũ ra: Chàng quên thiếp rồi sao? Lời hứa hẹn chúng ta, Minh VươngNàng ta nói giọng yếu ớt rồi ngất.Ngũ quan xinh đẹp, người mỏng manh, gầy yếu.Dường như đã phải trải qua rất nhiều khổ cực, mới có thể đến đâyTất cả văn võ bó quan xì xào: Kia chẳng phải Lãnh Tuyết sao, cô ấy vẫn còn sống.Vậy Tiểu thư Thiên Băng thì sao????Thiên Băng đứng người( Đó là ai vậy?)Thái Hậu: Hoàng đế, con phải tỉnh táo quyết định chọn Thiên Băng hay Lãnh Tuyết.Đừng để mất rồi mới hối hậnHắn mặc kệ lời Hoàng tổ mẫu vội vàng bế Lãnh Băng đang nằm dưới đất: Lãnh Tuyết, nàng mau tỉnh dậy đừng bỏ trẫm, có nghe thấy trẫm nói gì không? Trẫm không cho nàng chết, mau truyền thái y.Nhanh lên.Hắn gấp gáp( Trẫm có phải nằm mơ không? Người mà trẫm mong ngóng bao nhiêu năm qua đang ở ngay trong lòng mình.Ông trời cuối cùng đã nghe thấy rồi sao đem nàng về với trẫm)Minh Nguyệt ( Không ngờ quả báo đến sớm vậy.Haha.Thiên Băng không ngờ cô cũng có ngày hôm nay)Nàng đứng hình: Minh Vương đó là ai vậy ?Hắn lướt qua ngay trước mặt nàng.Coi nàng như người dưng, không quan tâm.Tất cả mọi người mặc kệ sự tồn tại của nàng,chú ý đến người Lãnh Tuyết.Thái giám: Vậy còn hôn lễ thì sao ạ?Hôn lễ hôm nay hủy.Thái Hậu: Thiên Băng mau đi cùng ai giaNàng cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời của hắn.Hủy- nàng cười thê lương và có dự cảm một tai họa sắp ập đến người mình.Hoàng tổ mẫu,Người đó là ai vậy? Có vẻ rất quan trọng với Hoàng ThượngThái Hậu: Haizz hãy để nó giải thích với con đi.Nàng về điện cởi bỏ bộ hỉ phục của mình xuống thay bằng y phục hàng ngày.Nàng đi đến Dưỡng Tâm Điện lòng quặn đau.Hắn sốt ruột đứng ở ngoài chờ thái y khám Ngay cả hỉ phục vẫn còn nguyên.Mặt hốt hoảng.Người đó quan trọng đến vậy sao? Vậy còn mình? Miệng nàng cười chua xót.Hắn thấy nàng đi đến gần.Nhưng có dấu hiện bỏ đi, hắn bối rối:Thiên Băng, hãy nghe trẫm giải thíchNàng đứng lại để nghe hắn nóiThái y vội vã chạy raHoàng thượng, Tuyết cô nương đã tỉnh người có thể vào trong xem rồi ạ.Trong thời gian này, Cô nương không thể chịu đả kích không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạngTrẫm hiểu rồiHắn vội vào với Lãnh TuyếtHa, Thiên Băng mày chờ đợi gì vậy? nàng bỏ đi về điện Thanh Hoa.Minh Vương, là chàng sao, thiếp nghĩ sẽ không bao giờ được nhìn thấy người nữa.Tuyết ôm lấy hắnNàng nói gì vậy, trẫm không phải ở trước mặt nàng sao?Hôm nay chàng cưới sao?- Giọng đau xótKhông phải đâu, trẫm lsao quên được hẹn ước chúng ta.Trẫm đã hủy rồi.Thái y: Hoàng thượng, Tuyết cô nương vừa tỉnh dậy nên cần hiều tgian nghỉ ngơi ạVậy thì nàng nghỉ ngơi đi mai trẫm sẽ đến thăm nàng.......Thanh Hoa điệnThanh nhi: Tiểu thư, người về rồi sao.E tưởng người gặp Hoàng thượngNàng thất thần nhìn bộ hỉ phục, bộ đồ nàng mong ngóng mặc trong ngày trọng đại, được lấy người mình yêu.Nhưng thì sao, ông trời thật trêu người.Hôn lễ lại bị hủy trong giây phút cuối cùng.Người mình yêu lại bỏ mình trong hôn lễ, thật nực cười.Những giọt nước mắt rơi xuống.Thiên Băng mày thật ngốc hahaTiểu thư người khóc saoThanh nhi, có lẽ chúng ta nên Hồi phủ rồi.Nơi này không thuộc về chúng ta..

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Hoàng đế ngẩn ngườiCô gái ấy cởi mũ ra: Chàng quên thiếp rồi sao? Lời hứa hẹn chúng ta, Minh VươngNàng ta nói giọng yếu ớt rồi ngất.Ngũ quan xinh đẹp, người mỏng manh, gầy yếu.Dường như đã phải trải qua rất nhiều khổ cực, mới có thể đến đâyTất cả văn võ bó quan xì xào: Kia chẳng phải Lãnh Tuyết sao, cô ấy vẫn còn sống.Vậy Tiểu thư Thiên Băng thì sao????Thiên Băng đứng người( Đó là ai vậy?)Thái Hậu: Hoàng đế, con phải tỉnh táo quyết định chọn Thiên Băng hay Lãnh Tuyết.Đừng để mất rồi mới hối hậnHắn mặc kệ lời Hoàng tổ mẫu vội vàng bế Lãnh Băng đang nằm dưới đất: Lãnh Tuyết, nàng mau tỉnh dậy đừng bỏ trẫm, có nghe thấy trẫm nói gì không? Trẫm không cho nàng chết, mau truyền thái y.Nhanh lên.Hắn gấp gáp( Trẫm có phải nằm mơ không? Người mà trẫm mong ngóng bao nhiêu năm qua đang ở ngay trong lòng mình.Ông trời cuối cùng đã nghe thấy rồi sao đem nàng về với trẫm)Minh Nguyệt ( Không ngờ quả báo đến sớm vậy.Haha.Thiên Băng không ngờ cô cũng có ngày hôm nay)Nàng đứng hình: Minh Vương đó là ai vậy ?Hắn lướt qua ngay trước mặt nàng.Coi nàng như người dưng, không quan tâm.Tất cả mọi người mặc kệ sự tồn tại của nàng,chú ý đến người Lãnh Tuyết.Thái giám: Vậy còn hôn lễ thì sao ạ?Hôn lễ hôm nay hủy.Thái Hậu: Thiên Băng mau đi cùng ai giaNàng cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời của hắn.Hủy- nàng cười thê lương và có dự cảm một tai họa sắp ập đến người mình.Hoàng tổ mẫu,Người đó là ai vậy? Có vẻ rất quan trọng với Hoàng ThượngThái Hậu: Haizz hãy để nó giải thích với con đi.Nàng về điện cởi bỏ bộ hỉ phục của mình xuống thay bằng y phục hàng ngày.Nàng đi đến Dưỡng Tâm Điện lòng quặn đau.Hắn sốt ruột đứng ở ngoài chờ thái y khám Ngay cả hỉ phục vẫn còn nguyên.Mặt hốt hoảng.Người đó quan trọng đến vậy sao? Vậy còn mình? Miệng nàng cười chua xót.Hắn thấy nàng đi đến gần.Nhưng có dấu hiện bỏ đi, hắn bối rối:Thiên Băng, hãy nghe trẫm giải thíchNàng đứng lại để nghe hắn nóiThái y vội vã chạy raHoàng thượng, Tuyết cô nương đã tỉnh người có thể vào trong xem rồi ạ.Trong thời gian này, Cô nương không thể chịu đả kích không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạngTrẫm hiểu rồiHắn vội vào với Lãnh TuyếtHa, Thiên Băng mày chờ đợi gì vậy? nàng bỏ đi về điện Thanh Hoa.Minh Vương, là chàng sao, thiếp nghĩ sẽ không bao giờ được nhìn thấy người nữa.Tuyết ôm lấy hắnNàng nói gì vậy, trẫm không phải ở trước mặt nàng sao?Hôm nay chàng cưới sao?- Giọng đau xótKhông phải đâu, trẫm lsao quên được hẹn ước chúng ta.Trẫm đã hủy rồi.Thái y: Hoàng thượng, Tuyết cô nương vừa tỉnh dậy nên cần hiều tgian nghỉ ngơi ạVậy thì nàng nghỉ ngơi đi mai trẫm sẽ đến thăm nàng.......Thanh Hoa điệnThanh nhi: Tiểu thư, người về rồi sao.E tưởng người gặp Hoàng thượngNàng thất thần nhìn bộ hỉ phục, bộ đồ nàng mong ngóng mặc trong ngày trọng đại, được lấy người mình yêu.Nhưng thì sao, ông trời thật trêu người.Hôn lễ lại bị hủy trong giây phút cuối cùng.Người mình yêu lại bỏ mình trong hôn lễ, thật nực cười.Những giọt nước mắt rơi xuống.Thiên Băng mày thật ngốc hahaTiểu thư người khóc saoThanh nhi, có lẽ chúng ta nên Hồi phủ rồi.Nơi này không thuộc về chúng ta..

Chương 49: 49: Lãnh Tuyết