Tác giả:

cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…

Chương 57: 57: Âm Mưu

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Lãnh Tuyết về điện Dưỡng Tâm với hắn.Hắn mặt trầm buồn.Minh Vương, có phải Thiên Băng tiểu thư ghét thiếp không?- Cô ta giả vờ lau nước mắtThiếp là vật cản giữa hai người sao.Nàng ta cười khổ: Chắc là vậy rồi, nếu không có thiếp, có lẽ hai người đã hạnh phúc trọn vẹn với nhau( Tác giả: Giờ cô mới biết sao?)Sao nàng nói vậy?Cô ấy rất ghét thiếp.Còn bảo nếu ko có sự xuất hiện của thiếp có lẽ người làm Hoàng hậu bây giờ là cô ấy rồi.Thiếp là hòn đá chắn đường vinh hoa phú quý của nàng.Hắn hơi bất ngờ vì đó không phải là con người của Thiên Băng.Nàng không ham vinh hoa phú quý.Nhưng Lãnh Tuyết cũng chưa bao h lừa dối hắnChắc nàng hiểu lầm ý của Băng nhi rồi.Không thiếp chắc chắn, Thiên Băng coi thiếp như kẻ thù ko đội trời chung.Ánh mắt nàng ấy đã nói lên tất cả, thiếp rất sợ bản thân sẽ gặp nguy hiểm- Nàng ta ôm chặt lấy Hoàng đếNàng yên tâm sẽ không một ai có thể làm hại đc nàng kể cả là Băng nhi.Nàng nghỉ ngơi đi trẫm có việc phải về Ngự Thư PhòngTôn mama: Chủ tử, người định xử lí nàng ta thế nào ạ? Cứ để yên thế sao?Lãnh Tuyết ném vỡ cốc trên bàn: Chàng vẫn tin nàng ta.Tại sao vậy?Hành động của cô ta khiến Tôn mama có chút sợ hãi, nói: Người sao không làm họ trở mặt điCô ta quát vào mặt: Ta không cần bà dạy đời.Nàng ta quá khôn ngoan, không chút sơ hở.Ngày trước bà không phải cũng bị cô ta dạy sao?Câu nói của Lãnh Tuyết khiến bà ta nhớ lại( nàng ta dám hạ nhục mình trước mặt mọi người làm sao mà quên được.Mình sẽ trả lại hết nhục nhã này) Bà ta thì thầm vào tai Lãnh Tuyết về âm mưu sắp tớiNgươi giỏi lắm.Diệu kế rất hay.Người đâu?Thái giám: Dạ, Lãnh Tuyết cô nương có gì phân phóMau báo với Hoàng Thượng Tôn mamma hầu hạ rất tốt làm ta rất vui ban thưởngTôn mama: Đạ tạ Cô nương- Mặt bà ta hí hửng ra ngoài...................Hắn- Đoan Minh Vương ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.Nhưng luôn nghĩ về Thiên Băng và Lãnh Tuyết, đau đầu không biết nên làm gì.Hắn không thể tập trung vào tấu chương.Hắn lấy tay day đầu mệt mỏiTiểu Thuận Tử: Hoàng thượng, người mau uống chút trà an thần, để giảm bớt căng thẳng.Nếu mệt quá hãy nghỉ.Người đã như này mấy đêm rồi.Hắn lúc tỉnh lúc mơ, đôi mắt lờ đờ: Tiểu Thuận Tử, ngươi nói xem trẫm nên làm gì ?Nô tài làm sao có quyền xen vào chuyện chủ tửTrẫm cho ngươi nói, cứ nói, tha tội chếtNếu được chọn, nô tài sẽ chọn Thiên Băng tiểu thư.Tuy tính tình có hơi ngang bướng, luôn làm theo ý mình nhưng người rất thấu hiểu.Luôn tỏ ra bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại thiện lương.Trước kia, nô tài có hơi không thích tiểu thư.Nhưng bây giờ thì khác rồi.Nô tài thấy Hoàng Thái Hậu nói rất đúng, lựa chọn sai sẽ khiến con người ta hối hận suốt đời..

Lãnh Tuyết về điện Dưỡng Tâm với hắn.

Hắn mặt trầm buồn.

Minh Vương, có phải Thiên Băng tiểu thư ghét thiếp không?- Cô ta giả vờ lau nước mắt

Thiếp là vật cản giữa hai người sao.

Nàng ta cười khổ: Chắc là vậy rồi, nếu không có thiếp, có lẽ hai người đã hạnh phúc trọn vẹn với nhau

( Tác giả: Giờ cô mới biết sao?)

Sao nàng nói vậy?

Cô ấy rất ghét thiếp.

Còn bảo nếu ko có sự xuất hiện của thiếp có lẽ người làm Hoàng hậu bây giờ là cô ấy rồi.

Thiếp là hòn đá chắn đường vinh hoa phú quý của nàng.

Hắn hơi bất ngờ vì đó không phải là con người của Thiên Băng.

Nàng không ham vinh hoa phú quý.

Nhưng Lãnh Tuyết cũng chưa bao h lừa dối hắn

Chắc nàng hiểu lầm ý của Băng nhi rồi.

Không thiếp chắc chắn, Thiên Băng coi thiếp như kẻ thù ko đội trời chung.

Ánh mắt nàng ấy đã nói lên tất cả, thiếp rất sợ bản thân sẽ gặp nguy hiểm- Nàng ta ôm chặt lấy Hoàng đế

Nàng yên tâm sẽ không một ai có thể làm hại đc nàng kể cả là Băng nhi.

Nàng nghỉ ngơi đi trẫm có việc phải về Ngự Thư Phòng

Tôn mama: Chủ tử, người định xử lí nàng ta thế nào ạ? Cứ để yên thế sao?

Lãnh Tuyết ném vỡ cốc trên bàn: Chàng vẫn tin nàng ta.

Tại sao vậy?

Hành động của cô ta khiến Tôn mama có chút sợ hãi, nói: Người sao không làm họ trở mặt đi

Cô ta quát vào mặt: Ta không cần bà dạy đời.

Nàng ta quá khôn ngoan, không chút sơ hở.

Ngày trước bà không phải cũng bị cô ta dạy sao?

Câu nói của Lãnh Tuyết khiến bà ta nhớ lại( nàng ta dám hạ nhục mình trước mặt mọi người làm sao mà quên được.

Mình sẽ trả lại hết nhục nhã này) Bà ta thì thầm vào tai Lãnh Tuyết về âm mưu sắp tới

Ngươi giỏi lắm.

Diệu kế rất hay.

Người đâu?

Thái giám: Dạ, Lãnh Tuyết cô nương có gì phân phó

Mau báo với Hoàng Thượng Tôn mamma hầu hạ rất tốt làm ta rất vui ban thưởng

Tôn mama: Đạ tạ Cô nương- Mặt bà ta hí hửng ra ngoài

...................

Hắn- Đoan Minh Vương ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.

Nhưng luôn nghĩ về Thiên Băng và Lãnh Tuyết, đau đầu không biết nên làm gì.

Hắn không thể tập trung vào tấu chương.

Hắn lấy tay day đầu mệt mỏi

Tiểu Thuận Tử: Hoàng thượng, người mau uống chút trà an thần, để giảm bớt căng thẳng.

Nếu mệt quá hãy nghỉ.

Người đã như này mấy đêm rồi.

Hắn lúc tỉnh lúc mơ, đôi mắt lờ đờ: Tiểu Thuận Tử, ngươi nói xem trẫm nên làm gì ?

Nô tài làm sao có quyền xen vào chuyện chủ tử

Trẫm cho ngươi nói, cứ nói, tha tội chết

Nếu được chọn, nô tài sẽ chọn Thiên Băng tiểu thư.

Tuy tính tình có hơi ngang bướng, luôn làm theo ý mình nhưng người rất thấu hiểu.

Luôn tỏ ra bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại thiện lương.

Trước kia, nô tài có hơi không thích tiểu thư.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Nô tài thấy Hoàng Thái Hậu nói rất đúng, lựa chọn sai sẽ khiến con người ta hối hận suốt đời..

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Lãnh Tuyết về điện Dưỡng Tâm với hắn.Hắn mặt trầm buồn.Minh Vương, có phải Thiên Băng tiểu thư ghét thiếp không?- Cô ta giả vờ lau nước mắtThiếp là vật cản giữa hai người sao.Nàng ta cười khổ: Chắc là vậy rồi, nếu không có thiếp, có lẽ hai người đã hạnh phúc trọn vẹn với nhau( Tác giả: Giờ cô mới biết sao?)Sao nàng nói vậy?Cô ấy rất ghét thiếp.Còn bảo nếu ko có sự xuất hiện của thiếp có lẽ người làm Hoàng hậu bây giờ là cô ấy rồi.Thiếp là hòn đá chắn đường vinh hoa phú quý của nàng.Hắn hơi bất ngờ vì đó không phải là con người của Thiên Băng.Nàng không ham vinh hoa phú quý.Nhưng Lãnh Tuyết cũng chưa bao h lừa dối hắnChắc nàng hiểu lầm ý của Băng nhi rồi.Không thiếp chắc chắn, Thiên Băng coi thiếp như kẻ thù ko đội trời chung.Ánh mắt nàng ấy đã nói lên tất cả, thiếp rất sợ bản thân sẽ gặp nguy hiểm- Nàng ta ôm chặt lấy Hoàng đếNàng yên tâm sẽ không một ai có thể làm hại đc nàng kể cả là Băng nhi.Nàng nghỉ ngơi đi trẫm có việc phải về Ngự Thư PhòngTôn mama: Chủ tử, người định xử lí nàng ta thế nào ạ? Cứ để yên thế sao?Lãnh Tuyết ném vỡ cốc trên bàn: Chàng vẫn tin nàng ta.Tại sao vậy?Hành động của cô ta khiến Tôn mama có chút sợ hãi, nói: Người sao không làm họ trở mặt điCô ta quát vào mặt: Ta không cần bà dạy đời.Nàng ta quá khôn ngoan, không chút sơ hở.Ngày trước bà không phải cũng bị cô ta dạy sao?Câu nói của Lãnh Tuyết khiến bà ta nhớ lại( nàng ta dám hạ nhục mình trước mặt mọi người làm sao mà quên được.Mình sẽ trả lại hết nhục nhã này) Bà ta thì thầm vào tai Lãnh Tuyết về âm mưu sắp tớiNgươi giỏi lắm.Diệu kế rất hay.Người đâu?Thái giám: Dạ, Lãnh Tuyết cô nương có gì phân phóMau báo với Hoàng Thượng Tôn mamma hầu hạ rất tốt làm ta rất vui ban thưởngTôn mama: Đạ tạ Cô nương- Mặt bà ta hí hửng ra ngoài...................Hắn- Đoan Minh Vương ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.Nhưng luôn nghĩ về Thiên Băng và Lãnh Tuyết, đau đầu không biết nên làm gì.Hắn không thể tập trung vào tấu chương.Hắn lấy tay day đầu mệt mỏiTiểu Thuận Tử: Hoàng thượng, người mau uống chút trà an thần, để giảm bớt căng thẳng.Nếu mệt quá hãy nghỉ.Người đã như này mấy đêm rồi.Hắn lúc tỉnh lúc mơ, đôi mắt lờ đờ: Tiểu Thuận Tử, ngươi nói xem trẫm nên làm gì ?Nô tài làm sao có quyền xen vào chuyện chủ tửTrẫm cho ngươi nói, cứ nói, tha tội chếtNếu được chọn, nô tài sẽ chọn Thiên Băng tiểu thư.Tuy tính tình có hơi ngang bướng, luôn làm theo ý mình nhưng người rất thấu hiểu.Luôn tỏ ra bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại thiện lương.Trước kia, nô tài có hơi không thích tiểu thư.Nhưng bây giờ thì khác rồi.Nô tài thấy Hoàng Thái Hậu nói rất đúng, lựa chọn sai sẽ khiến con người ta hối hận suốt đời..

Chương 57: 57: Âm Mưu