cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…
Chương 91: 91: Mộ Dinh 1
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Mộ Dinh bị áp giải ra ngoài.Hắn khóc lóc cầu xin phụ thân và mẫu thân.Tể tướng đạp hắn: nghịch tử, ta đã bảo ngươi thế nào.Để đến tai cẩu Hoàng đế đến ta cũng không cứu được.Mộ Phu nhân bao che con: Lão gia, chúng ta chỉ có đứa con này thôi.Đưa nó đi xa xôi thế khác nào chỉ có đường chết.Mộ Tể tướng tát vào mặt bà ta: Tiện nhân, chẳng phải do mày suốt ngày xin xỏ cho nó.Đúng là con hư tại mẹ.Tiện nhân, ông đạp mạnh khiến bà ta đau đớn.Binh lính vào áp giải, ông nói nhỏ vào tai con: Cứ yên tâm xuống nơi đấy, ta sẽ bảo vệ con.Nhớ đừng kiêu căng, nóng vội sẽ hỏng hết đại cụcHắn vui mừng, nghe lời phụ thân.Mộ Dinh đi qua trước mặt dân chúng với thân phận kẻ lưu đày, phải đeo gông.Đi đâu cũng bị dân chúng phỉ nhổ, ném rau, trứng.Người toàn mùi tanh.Mộ Tể tướng chứng kiến từ xa, tay nắm thành quyền, giáng mạnh vào bàn.Thiên Tướng quân tất cả những xỉ nhục hôm nay Mộ gia ta phải chịu sẽ trả lại hết cho ngươi..............Túy Linh Thiên......Mộ Dinh vẫn sống tốt như ngày trước, phong lưu, hoạn lạc.Kĩ viện, lầu xanh không chỗ nào không biết tên hắn.Vẫn tiếp tục gây tội ác.Từ một nơi phồn thịnh, giờ đây người dân đều xung quanh đều khiếp sợ khi thấy hắn.Các tin đồn truyền đến tai Đoan Minh Triệt.Hắn không làm gì được Mộ Dinh bởi Tể tướng đứng đằng sau.Bây giờ họ giằng co hoàng huynh chắc chắn sẽ biết.Hắn không muốn trở về Kinh thành.Đoan Minh Triệt suốt ngày nhăn nhó, khó chịu.Thiên Băng thấy vậy trêu hắn: Ây za, Thu nhi muội dạo này lại chọc vào tổ kiến lửa.Thu nhi ngây thơ không hiểu gì: Tỉ nói gì vậy? Muội không hiểuBăng đưa mắt, làm hiệu cho Thu nhi nhìn Đoan Kinh Triệt: Muội làm sao chọc vào chỗ đấy.Thu nhi đứng trước mặt hắn: Việc gì khiến Đoan Vương chúng ta bực tức vậy?Hắn hậm hực: Chẳng phải tên Mộ Dinh kia sao? Nhắc đến mà ta tức điên.Hắn kể lại những việc Mộ Dinh đã làm.Thiên Băng trêu tức: Có mỗi vậy.Haha ta không ngờ Đoan Minh Triệt cũng có lúc như này.Nàng vỗ vào vai hắn: Chuyện này để ta và Thu Nhi giải quyết.Ta sẽ khiến huynh không nhận ra mặt hắn.Đoan Vương gia vốn biết nàng lắm trò nhiều mưu, nhưng vẫn lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, hoàng huynh chắc chắn không tha.Mà Thu nhi nữa chứ: Không được, hắn háo sắc như thế, các muội đều nữ nhi, nguy hiểm.Băng thấy hắn không có ý muốn cho mình đi: Thu nhi, Đoan Vương gia chúng ta chưa lấy muội mà đã quản chặt đến vậy.Sau này ta nghĩ sang chơi với muội cũng khó á.Nàng đưa mắt với Thu nhi.Thu nhi hiểu ý diễn: Vậy thì muội không lấy hắn nữa.Tỉ đi đâu muội đi đó.Đoan Minh Triệt nghe hai tỷ muội người tung người hứng đầu hàng: Được rồi, Ta đầu hàng.Hai tỉ muội muốn làm gì thì làm.Hai người đồng thanh: VẬY THÌ MỚI NGOAN CHỨ.rồi hai người quay ra cười với nhau.(Tác giả: Hai tỉ quậy thế vẫn chưa đủ àTẤT NHIÊN LÀ CHƯATác giả: Nếu chưa thì quậy tiếp đi.E sợ hai người rồi).
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Mộ Dinh bị áp giải ra ngoài.Hắn khóc lóc cầu xin phụ thân và mẫu thân.Tể tướng đạp hắn: nghịch tử, ta đã bảo ngươi thế nào.Để đến tai cẩu Hoàng đế đến ta cũng không cứu được.Mộ Phu nhân bao che con: Lão gia, chúng ta chỉ có đứa con này thôi.Đưa nó đi xa xôi thế khác nào chỉ có đường chết.Mộ Tể tướng tát vào mặt bà ta: Tiện nhân, chẳng phải do mày suốt ngày xin xỏ cho nó.Đúng là con hư tại mẹ.Tiện nhân, ông đạp mạnh khiến bà ta đau đớn.Binh lính vào áp giải, ông nói nhỏ vào tai con: Cứ yên tâm xuống nơi đấy, ta sẽ bảo vệ con.Nhớ đừng kiêu căng, nóng vội sẽ hỏng hết đại cụcHắn vui mừng, nghe lời phụ thân.Mộ Dinh đi qua trước mặt dân chúng với thân phận kẻ lưu đày, phải đeo gông.Đi đâu cũng bị dân chúng phỉ nhổ, ném rau, trứng.Người toàn mùi tanh.Mộ Tể tướng chứng kiến từ xa, tay nắm thành quyền, giáng mạnh vào bàn.Thiên Tướng quân tất cả những xỉ nhục hôm nay Mộ gia ta phải chịu sẽ trả lại hết cho ngươi..............Túy Linh Thiên......Mộ Dinh vẫn sống tốt như ngày trước, phong lưu, hoạn lạc.Kĩ viện, lầu xanh không chỗ nào không biết tên hắn.Vẫn tiếp tục gây tội ác.Từ một nơi phồn thịnh, giờ đây người dân đều xung quanh đều khiếp sợ khi thấy hắn.Các tin đồn truyền đến tai Đoan Minh Triệt.Hắn không làm gì được Mộ Dinh bởi Tể tướng đứng đằng sau.Bây giờ họ giằng co hoàng huynh chắc chắn sẽ biết.Hắn không muốn trở về Kinh thành.Đoan Minh Triệt suốt ngày nhăn nhó, khó chịu.Thiên Băng thấy vậy trêu hắn: Ây za, Thu nhi muội dạo này lại chọc vào tổ kiến lửa.Thu nhi ngây thơ không hiểu gì: Tỉ nói gì vậy? Muội không hiểuBăng đưa mắt, làm hiệu cho Thu nhi nhìn Đoan Kinh Triệt: Muội làm sao chọc vào chỗ đấy.Thu nhi đứng trước mặt hắn: Việc gì khiến Đoan Vương chúng ta bực tức vậy?Hắn hậm hực: Chẳng phải tên Mộ Dinh kia sao? Nhắc đến mà ta tức điên.Hắn kể lại những việc Mộ Dinh đã làm.Thiên Băng trêu tức: Có mỗi vậy.Haha ta không ngờ Đoan Minh Triệt cũng có lúc như này.Nàng vỗ vào vai hắn: Chuyện này để ta và Thu Nhi giải quyết.Ta sẽ khiến huynh không nhận ra mặt hắn.Đoan Vương gia vốn biết nàng lắm trò nhiều mưu, nhưng vẫn lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, hoàng huynh chắc chắn không tha.Mà Thu nhi nữa chứ: Không được, hắn háo sắc như thế, các muội đều nữ nhi, nguy hiểm.Băng thấy hắn không có ý muốn cho mình đi: Thu nhi, Đoan Vương gia chúng ta chưa lấy muội mà đã quản chặt đến vậy.Sau này ta nghĩ sang chơi với muội cũng khó á.Nàng đưa mắt với Thu nhi.Thu nhi hiểu ý diễn: Vậy thì muội không lấy hắn nữa.Tỉ đi đâu muội đi đó.Đoan Minh Triệt nghe hai tỷ muội người tung người hứng đầu hàng: Được rồi, Ta đầu hàng.Hai tỉ muội muốn làm gì thì làm.Hai người đồng thanh: VẬY THÌ MỚI NGOAN CHỨ.rồi hai người quay ra cười với nhau.(Tác giả: Hai tỉ quậy thế vẫn chưa đủ àTẤT NHIÊN LÀ CHƯATác giả: Nếu chưa thì quậy tiếp đi.E sợ hai người rồi).
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Mộ Dinh bị áp giải ra ngoài.Hắn khóc lóc cầu xin phụ thân và mẫu thân.Tể tướng đạp hắn: nghịch tử, ta đã bảo ngươi thế nào.Để đến tai cẩu Hoàng đế đến ta cũng không cứu được.Mộ Phu nhân bao che con: Lão gia, chúng ta chỉ có đứa con này thôi.Đưa nó đi xa xôi thế khác nào chỉ có đường chết.Mộ Tể tướng tát vào mặt bà ta: Tiện nhân, chẳng phải do mày suốt ngày xin xỏ cho nó.Đúng là con hư tại mẹ.Tiện nhân, ông đạp mạnh khiến bà ta đau đớn.Binh lính vào áp giải, ông nói nhỏ vào tai con: Cứ yên tâm xuống nơi đấy, ta sẽ bảo vệ con.Nhớ đừng kiêu căng, nóng vội sẽ hỏng hết đại cụcHắn vui mừng, nghe lời phụ thân.Mộ Dinh đi qua trước mặt dân chúng với thân phận kẻ lưu đày, phải đeo gông.Đi đâu cũng bị dân chúng phỉ nhổ, ném rau, trứng.Người toàn mùi tanh.Mộ Tể tướng chứng kiến từ xa, tay nắm thành quyền, giáng mạnh vào bàn.Thiên Tướng quân tất cả những xỉ nhục hôm nay Mộ gia ta phải chịu sẽ trả lại hết cho ngươi..............Túy Linh Thiên......Mộ Dinh vẫn sống tốt như ngày trước, phong lưu, hoạn lạc.Kĩ viện, lầu xanh không chỗ nào không biết tên hắn.Vẫn tiếp tục gây tội ác.Từ một nơi phồn thịnh, giờ đây người dân đều xung quanh đều khiếp sợ khi thấy hắn.Các tin đồn truyền đến tai Đoan Minh Triệt.Hắn không làm gì được Mộ Dinh bởi Tể tướng đứng đằng sau.Bây giờ họ giằng co hoàng huynh chắc chắn sẽ biết.Hắn không muốn trở về Kinh thành.Đoan Minh Triệt suốt ngày nhăn nhó, khó chịu.Thiên Băng thấy vậy trêu hắn: Ây za, Thu nhi muội dạo này lại chọc vào tổ kiến lửa.Thu nhi ngây thơ không hiểu gì: Tỉ nói gì vậy? Muội không hiểuBăng đưa mắt, làm hiệu cho Thu nhi nhìn Đoan Kinh Triệt: Muội làm sao chọc vào chỗ đấy.Thu nhi đứng trước mặt hắn: Việc gì khiến Đoan Vương chúng ta bực tức vậy?Hắn hậm hực: Chẳng phải tên Mộ Dinh kia sao? Nhắc đến mà ta tức điên.Hắn kể lại những việc Mộ Dinh đã làm.Thiên Băng trêu tức: Có mỗi vậy.Haha ta không ngờ Đoan Minh Triệt cũng có lúc như này.Nàng vỗ vào vai hắn: Chuyện này để ta và Thu Nhi giải quyết.Ta sẽ khiến huynh không nhận ra mặt hắn.Đoan Vương gia vốn biết nàng lắm trò nhiều mưu, nhưng vẫn lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, hoàng huynh chắc chắn không tha.Mà Thu nhi nữa chứ: Không được, hắn háo sắc như thế, các muội đều nữ nhi, nguy hiểm.Băng thấy hắn không có ý muốn cho mình đi: Thu nhi, Đoan Vương gia chúng ta chưa lấy muội mà đã quản chặt đến vậy.Sau này ta nghĩ sang chơi với muội cũng khó á.Nàng đưa mắt với Thu nhi.Thu nhi hiểu ý diễn: Vậy thì muội không lấy hắn nữa.Tỉ đi đâu muội đi đó.Đoan Minh Triệt nghe hai tỷ muội người tung người hứng đầu hàng: Được rồi, Ta đầu hàng.Hai tỉ muội muốn làm gì thì làm.Hai người đồng thanh: VẬY THÌ MỚI NGOAN CHỨ.rồi hai người quay ra cười với nhau.(Tác giả: Hai tỉ quậy thế vẫn chưa đủ àTẤT NHIÊN LÀ CHƯATác giả: Nếu chưa thì quậy tiếp đi.E sợ hai người rồi).