cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…
Chương 104: 104: Thăm
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Minh Vương kéo chăn của nàng ra: Không ngờ bộ dạng nàng xấu hổ không nói lên lời như vậy.Thiên Băng đứng dậy, chống tay lên hông, chỉ vào mặt hắn: Hôm nay không đi lên triều sao?Hắn kéo tay Băng, nàng không đứng vững ngã vào lòng hắn, búng vào mũi: Chẳng phải muốn gặp người nhà sao? Trẫm sẽ đưa nàng đi.Nàng vui mừng trong lòng, đẩy hắn ra, chân bước chân sau đi chuẩn bị.Hắn lắc đầu, lúc nào cũng làm như kiểu cháy nhà vậy.Hắn chờ nàng thay y phục.Nàng chỉ mặc bộ y phục quá đỗi bình thường, hắn có chút không vui: Trẫm nghèo đến mức mà nàng phải mặc bộ y phục này sao?( Bộ y phục không khác gì dân thường mặc, không có cốt cách gì hết, tóc xõa hết xuống, chỉ dùng một sợi dây buộc lại ).Thiên Băng vẫn không có ý đi thay: Mấy bộ y phục kia không phù hợp với ta, đây là đại tẩu ở Túy Linh Thiên tặng, rất là quý đó.Hoàng đế không thèm đôi co , dẫn nàng đến ngục.Ngục tăm tối, không một chút ánh sáng, ẩm ướt, bẩn thỉu.Các phạm nhân tóc xõa hết xuống mặt bị tra tấn không nhìn rõ ra người.Tiếng la hét thảm thiết.Nàng nhìn khắp nơi không biết phụ thân và mọi người ở đâu.Giọng của một người trung niên, yếu ớt, ngước lên nhìn nàng: Thiên ...!Băng?Đây là giọng phụ thân, trên người phụ thân đầy vết thương rướm máu, y phục rách tả tơi.Người nàng run lẩy bẩy, bước nhanh đến.Nhưng phụ thân lại bị treo lên một cái cột: Phụ thân.Thiên Băng gọi to, vén những sợi tóc che khuôn mặt người cha của mình, tay nàng sờ đến những vết thương: Người có đau không?Hoàng đế ra lệnh cho bọn chúng cởi trói.Thiên Di ngã xuống nhưng vẫn cố hết sức đưa tay chạm mặt hài nhi: Không đau, con sao lại về đây? Chẳng phải đang đi du ngoạn sao?Phụ thân ngốc, Thiên gia bị đại nạn làm sao con có thể trơ mắt đứng nhìn.Ông xấu hổ, không còn mătn mũi nhìn mặt con: Ta đáng phải bị vậy, ta không còn mặt mũi đối diện với những người trong Thiên gia, tổ tông của mình.Mắt Băng cay cay, lắc đầu: Người không có làm gì sai, con tin người.Mộ Tể Tướng chắc ghi hận con xỉ nhục con trai hắn mới làm vậy.Hoàng đế: Thiên Di, ông đã khiến trẫm quá thất vọng.Nể tình Thiên Băng, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.Ông bóp chặt vào tay hài nhi: Con đã hứa gì với Hoàng Thượng, mau trả lời Phụ thân.MAU LÊN!!!!!Thiên Băng bất cần, coi như chuyện bình thường: Hoàng thượng chắc chắn sẽ không làm khó con.Chẳng qua là con sẽ lấy người làm Phu quân.Thiên Di ngồi xuống, thất vọng: Không ngờ Thiên Di ta cũng có ngày hôm nay.Lấy hạnh phúc của đứa con gái để có thể sống tiếp.Phụ thân không đồng ý con lấy Hoàng thượng.Cho dù ta có phải chết.Thiên Tướng quân rũ bỏ, đẩy Băng ra một bên, dập đầu quỳ xuống: Tội thần Thiên Di tội đáng muốn chết.Kính mong Hoàng thượng hãy lập tức hành hình.Những giọt nước mắt rơi xuống, Không!!! nàng không muốn: Người nói gì vậy- Thiên Di vẫn mảy may hất nàng ra.Đoan Minh Vương khinh miệt: Ngươi nghĩ mình chỉ cần bản thân mình chết là hết tội.Tội thông đồng với địch cũng đủ để chu di tam tộc rồi..
Minh Vương kéo chăn của nàng ra: Không ngờ bộ dạng nàng xấu hổ không nói lên lời như vậy.
Thiên Băng đứng dậy, chống tay lên hông, chỉ vào mặt hắn: Hôm nay không đi lên triều sao?
Hắn kéo tay Băng, nàng không đứng vững ngã vào lòng hắn, búng vào mũi: Chẳng phải muốn gặp người nhà sao? Trẫm sẽ đưa nàng đi.
Nàng vui mừng trong lòng, đẩy hắn ra, chân bước chân sau đi chuẩn bị.
Hắn lắc đầu, lúc nào cũng làm như kiểu cháy nhà vậy.
Hắn chờ nàng thay y phục.
Nàng chỉ mặc bộ y phục quá đỗi bình thường, hắn có chút không vui: Trẫm nghèo đến mức mà nàng phải mặc bộ y phục này sao?( Bộ y phục không khác gì dân thường mặc, không có cốt cách gì hết, tóc xõa hết xuống, chỉ dùng một sợi dây buộc lại ).
Thiên Băng vẫn không có ý đi thay: Mấy bộ y phục kia không phù hợp với ta, đây là đại tẩu ở Túy Linh Thiên tặng, rất là quý đó.
Hoàng đế không thèm đôi co , dẫn nàng đến ngục.
Ngục tăm tối, không một chút ánh sáng, ẩm ướt, bẩn thỉu.
Các phạm nhân tóc xõa hết xuống mặt bị tra tấn không nhìn rõ ra người.
Tiếng la hét thảm thiết.
Nàng nhìn khắp nơi không biết phụ thân và mọi người ở đâu.
Giọng của một người trung niên, yếu ớt, ngước lên nhìn nàng: Thiên ...!Băng?
Đây là giọng phụ thân, trên người phụ thân đầy vết thương rướm máu, y phục rách tả tơi.
Người nàng run lẩy bẩy, bước nhanh đến.
Nhưng phụ thân lại bị treo lên một cái cột: Phụ thân.
Thiên Băng gọi to, vén những sợi tóc che khuôn mặt người cha của mình, tay nàng sờ đến những vết thương: Người có đau không?
Hoàng đế ra lệnh cho bọn chúng cởi trói.
Thiên Di ngã xuống nhưng vẫn cố hết sức đưa tay chạm mặt hài nhi: Không đau, con sao lại về đây? Chẳng phải đang đi du ngoạn sao?
Phụ thân ngốc, Thiên gia bị đại nạn làm sao con có thể trơ mắt đứng nhìn.
Ông xấu hổ, không còn mătn mũi nhìn mặt con: Ta đáng phải bị vậy, ta không còn mặt mũi đối diện với những người trong Thiên gia, tổ tông của mình.
Mắt Băng cay cay, lắc đầu: Người không có làm gì sai, con tin người.
Mộ Tể Tướng chắc ghi hận con xỉ nhục con trai hắn mới làm vậy.
Hoàng đế: Thiên Di, ông đã khiến trẫm quá thất vọng.
Nể tình Thiên Băng, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.
Ông bóp chặt vào tay hài nhi: Con đã hứa gì với Hoàng Thượng, mau trả lời Phụ thân.
MAU LÊN!!!!!
Thiên Băng bất cần, coi như chuyện bình thường: Hoàng thượng chắc chắn sẽ không làm khó con.
Chẳng qua là con sẽ lấy người làm Phu quân.
Thiên Di ngồi xuống, thất vọng: Không ngờ Thiên Di ta cũng có ngày hôm nay.
Lấy hạnh phúc của đứa con gái để có thể sống tiếp.
Phụ thân không đồng ý con lấy Hoàng thượng.
Cho dù ta có phải chết.
Thiên Tướng quân rũ bỏ, đẩy Băng ra một bên, dập đầu quỳ xuống: Tội thần Thiên Di tội đáng muốn chết.
Kính mong Hoàng thượng hãy lập tức hành hình.
Những giọt nước mắt rơi xuống, Không!!! nàng không muốn: Người nói gì vậy- Thiên Di vẫn mảy may hất nàng ra.
Đoan Minh Vương khinh miệt: Ngươi nghĩ mình chỉ cần bản thân mình chết là hết tội.
Tội thông đồng với địch cũng đủ để chu di tam tộc rồi..
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Minh Vương kéo chăn của nàng ra: Không ngờ bộ dạng nàng xấu hổ không nói lên lời như vậy.Thiên Băng đứng dậy, chống tay lên hông, chỉ vào mặt hắn: Hôm nay không đi lên triều sao?Hắn kéo tay Băng, nàng không đứng vững ngã vào lòng hắn, búng vào mũi: Chẳng phải muốn gặp người nhà sao? Trẫm sẽ đưa nàng đi.Nàng vui mừng trong lòng, đẩy hắn ra, chân bước chân sau đi chuẩn bị.Hắn lắc đầu, lúc nào cũng làm như kiểu cháy nhà vậy.Hắn chờ nàng thay y phục.Nàng chỉ mặc bộ y phục quá đỗi bình thường, hắn có chút không vui: Trẫm nghèo đến mức mà nàng phải mặc bộ y phục này sao?( Bộ y phục không khác gì dân thường mặc, không có cốt cách gì hết, tóc xõa hết xuống, chỉ dùng một sợi dây buộc lại ).Thiên Băng vẫn không có ý đi thay: Mấy bộ y phục kia không phù hợp với ta, đây là đại tẩu ở Túy Linh Thiên tặng, rất là quý đó.Hoàng đế không thèm đôi co , dẫn nàng đến ngục.Ngục tăm tối, không một chút ánh sáng, ẩm ướt, bẩn thỉu.Các phạm nhân tóc xõa hết xuống mặt bị tra tấn không nhìn rõ ra người.Tiếng la hét thảm thiết.Nàng nhìn khắp nơi không biết phụ thân và mọi người ở đâu.Giọng của một người trung niên, yếu ớt, ngước lên nhìn nàng: Thiên ...!Băng?Đây là giọng phụ thân, trên người phụ thân đầy vết thương rướm máu, y phục rách tả tơi.Người nàng run lẩy bẩy, bước nhanh đến.Nhưng phụ thân lại bị treo lên một cái cột: Phụ thân.Thiên Băng gọi to, vén những sợi tóc che khuôn mặt người cha của mình, tay nàng sờ đến những vết thương: Người có đau không?Hoàng đế ra lệnh cho bọn chúng cởi trói.Thiên Di ngã xuống nhưng vẫn cố hết sức đưa tay chạm mặt hài nhi: Không đau, con sao lại về đây? Chẳng phải đang đi du ngoạn sao?Phụ thân ngốc, Thiên gia bị đại nạn làm sao con có thể trơ mắt đứng nhìn.Ông xấu hổ, không còn mătn mũi nhìn mặt con: Ta đáng phải bị vậy, ta không còn mặt mũi đối diện với những người trong Thiên gia, tổ tông của mình.Mắt Băng cay cay, lắc đầu: Người không có làm gì sai, con tin người.Mộ Tể Tướng chắc ghi hận con xỉ nhục con trai hắn mới làm vậy.Hoàng đế: Thiên Di, ông đã khiến trẫm quá thất vọng.Nể tình Thiên Băng, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.Ông bóp chặt vào tay hài nhi: Con đã hứa gì với Hoàng Thượng, mau trả lời Phụ thân.MAU LÊN!!!!!Thiên Băng bất cần, coi như chuyện bình thường: Hoàng thượng chắc chắn sẽ không làm khó con.Chẳng qua là con sẽ lấy người làm Phu quân.Thiên Di ngồi xuống, thất vọng: Không ngờ Thiên Di ta cũng có ngày hôm nay.Lấy hạnh phúc của đứa con gái để có thể sống tiếp.Phụ thân không đồng ý con lấy Hoàng thượng.Cho dù ta có phải chết.Thiên Tướng quân rũ bỏ, đẩy Băng ra một bên, dập đầu quỳ xuống: Tội thần Thiên Di tội đáng muốn chết.Kính mong Hoàng thượng hãy lập tức hành hình.Những giọt nước mắt rơi xuống, Không!!! nàng không muốn: Người nói gì vậy- Thiên Di vẫn mảy may hất nàng ra.Đoan Minh Vương khinh miệt: Ngươi nghĩ mình chỉ cần bản thân mình chết là hết tội.Tội thông đồng với địch cũng đủ để chu di tam tộc rồi..