cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…
Chương 108: 108: Chúc Lan Vẫn Còn Sống
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Từ sau lần về Thiên gia, hắn đưa nàng về phủ Quốc sư để chuẩn bị lễ sắc phong.Nàng ngồi thẫn thờ trong phòng, có lúc đi dạo nhưng chỉ quanh quẩn trong phủ.Mặc dù có Thanh nhi, Nguyệt nhi bồi bạn cũng chỉ xua tan nỗi khổ tâm trong lòng phút chốc.Ninh An quận chúa có đến thăm chúc mừng.Quốc sư dẫn Ninh An quận chúa đến phòng nàng: "Băng nhi, xem xem ta có món quà cho cháu này".Băng mở cửa, kinh ngạc:" Đây chẳng phải quận chúa sao?".Ninh An quận chúa vào trong phòng nàng, đóng cửa lại, lấy một chậu nước, lau mặt.Một chiếc mặt nạ rơi ra.( Nàng không nhìn nhầm chứ, Chúc Lan chưa chết).Băng ôm trầm lấy:" Chúc Lan là muội sao???? "Ninh An xúc động:" May nhờ có Quốc sư mà muội có thể cải tử hoàn sinh."Băng khó hiểu: "Ông, chuyện này là sao vậy? "Ông thở dài:" Thực ra, đây chỉ là che mắt mọi người.Ngày Chúc Lan trúng độc, hôm đó ta có đi ngang qua, kịp thời cứu được.Nhặt được một mạng con bé về.Nhưng từ xưa đến nay, thân làm quan không được xen vào chuyện hậu cung.Để tránh mọi chuyện trở nên phức tạp, ta đã cho con bé uống thuốc giả chết.Người bình thường, sẽ thấy con bé như trúng độc mà tắc thở"" Xin lỗi đã giấu con mọi chuyện.Hoàng Thái Hậu sau khi biết tất cả mọi chuyện đã nhận con bé thành nghĩa nữ, phong làm Quận chúa.Tránh mọi người dị nghị, ta đã dùng thuật dịch dung.Chúc Lan đã chết, giờ chỉ có Ninh An quận chúa".Nàng vuốt mái tóc Ninh An: " Không ngờ, muội phải chịu nhiều khổ cực như vậy.Là tỷ đã hại muội ".Ninh An nũng nịu: " Mọi chuyện đã qua rồi, muội cũng quên hết rồi, muội đã là Ninh An quận chúa, ngày hôm nay Ninh An quận chúa, muội muội Chúc Lan đến để chúc phúc cho người.Tỷ cứ buồn rầu thế này, muội biết phải làm sao"Băng véo má Ninh An, làm mặt xấu:" Được lắm, lừa tỷ này cho đã, khiến ta tốn bao nhiêu chậu nước mắt".Ninh An rúc đầu vào: "Hoàng cung thâm hiểm, muội chỉ còn cách như vậy.Lãnh Tuyết kia sắp thành Hoàng Hậu chắc chắn sẽ gây nhiều rắc rối cho tỷ nhiều hơn trước.Người nhớ phải cần thận." Ninh An chợt nhớ ra chuyện:" À, Hoàng Tổ mẫu nhờ người đưa chiếc trâm cho người".Nàng nhìn thấy vội vã không nhận:" Đây là trâm phượng, chỉ có Hoàng Hậu mới được đeo.Hoàng tổ mẫu đưa nhầm người rồi chăng".Ninh An bực mình:" Ây za, người bảo trong mắt người chỉ có duy nhất Băng nhi mới xứng là mẫu nhi thiên hạ, còn những kẻ khác đều không xứng nhận món quà này.Đây là chiếc trâm tổ mẫu đã cất giữ lâu, giờ mới có dịp tặng tỷ đó".Thiên Băng ấm lòng, tổ mẫu quả nhiên vẫn dõi theo, bảo vệ nàng:" Vậy thì nhờ muội chuyển lời đến người.Đợi sau khi Băng nhi nhập cung nhất định sẽ hàng ngày bồi chuyện.Chiếc trâm này nhất định Băng nhi sẽ cất giữ cẩn thận, nếu một ngày có dịp sẽ đeo lê cho người chiêm ngưỡng"..
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Từ sau lần về Thiên gia, hắn đưa nàng về phủ Quốc sư để chuẩn bị lễ sắc phong.Nàng ngồi thẫn thờ trong phòng, có lúc đi dạo nhưng chỉ quanh quẩn trong phủ.Mặc dù có Thanh nhi, Nguyệt nhi bồi bạn cũng chỉ xua tan nỗi khổ tâm trong lòng phút chốc.Ninh An quận chúa có đến thăm chúc mừng.Quốc sư dẫn Ninh An quận chúa đến phòng nàng: "Băng nhi, xem xem ta có món quà cho cháu này".Băng mở cửa, kinh ngạc:" Đây chẳng phải quận chúa sao?".Ninh An quận chúa vào trong phòng nàng, đóng cửa lại, lấy một chậu nước, lau mặt.Một chiếc mặt nạ rơi ra.( Nàng không nhìn nhầm chứ, Chúc Lan chưa chết).Băng ôm trầm lấy:" Chúc Lan là muội sao???? "Ninh An xúc động:" May nhờ có Quốc sư mà muội có thể cải tử hoàn sinh."Băng khó hiểu: "Ông, chuyện này là sao vậy? "Ông thở dài:" Thực ra, đây chỉ là che mắt mọi người.Ngày Chúc Lan trúng độc, hôm đó ta có đi ngang qua, kịp thời cứu được.Nhặt được một mạng con bé về.Nhưng từ xưa đến nay, thân làm quan không được xen vào chuyện hậu cung.Để tránh mọi chuyện trở nên phức tạp, ta đã cho con bé uống thuốc giả chết.Người bình thường, sẽ thấy con bé như trúng độc mà tắc thở"" Xin lỗi đã giấu con mọi chuyện.Hoàng Thái Hậu sau khi biết tất cả mọi chuyện đã nhận con bé thành nghĩa nữ, phong làm Quận chúa.Tránh mọi người dị nghị, ta đã dùng thuật dịch dung.Chúc Lan đã chết, giờ chỉ có Ninh An quận chúa".Nàng vuốt mái tóc Ninh An: " Không ngờ, muội phải chịu nhiều khổ cực như vậy.Là tỷ đã hại muội ".Ninh An nũng nịu: " Mọi chuyện đã qua rồi, muội cũng quên hết rồi, muội đã là Ninh An quận chúa, ngày hôm nay Ninh An quận chúa, muội muội Chúc Lan đến để chúc phúc cho người.Tỷ cứ buồn rầu thế này, muội biết phải làm sao"Băng véo má Ninh An, làm mặt xấu:" Được lắm, lừa tỷ này cho đã, khiến ta tốn bao nhiêu chậu nước mắt".Ninh An rúc đầu vào: "Hoàng cung thâm hiểm, muội chỉ còn cách như vậy.Lãnh Tuyết kia sắp thành Hoàng Hậu chắc chắn sẽ gây nhiều rắc rối cho tỷ nhiều hơn trước.Người nhớ phải cần thận." Ninh An chợt nhớ ra chuyện:" À, Hoàng Tổ mẫu nhờ người đưa chiếc trâm cho người".Nàng nhìn thấy vội vã không nhận:" Đây là trâm phượng, chỉ có Hoàng Hậu mới được đeo.Hoàng tổ mẫu đưa nhầm người rồi chăng".Ninh An bực mình:" Ây za, người bảo trong mắt người chỉ có duy nhất Băng nhi mới xứng là mẫu nhi thiên hạ, còn những kẻ khác đều không xứng nhận món quà này.Đây là chiếc trâm tổ mẫu đã cất giữ lâu, giờ mới có dịp tặng tỷ đó".Thiên Băng ấm lòng, tổ mẫu quả nhiên vẫn dõi theo, bảo vệ nàng:" Vậy thì nhờ muội chuyển lời đến người.Đợi sau khi Băng nhi nhập cung nhất định sẽ hàng ngày bồi chuyện.Chiếc trâm này nhất định Băng nhi sẽ cất giữ cẩn thận, nếu một ngày có dịp sẽ đeo lê cho người chiêm ngưỡng"..
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Từ sau lần về Thiên gia, hắn đưa nàng về phủ Quốc sư để chuẩn bị lễ sắc phong.Nàng ngồi thẫn thờ trong phòng, có lúc đi dạo nhưng chỉ quanh quẩn trong phủ.Mặc dù có Thanh nhi, Nguyệt nhi bồi bạn cũng chỉ xua tan nỗi khổ tâm trong lòng phút chốc.Ninh An quận chúa có đến thăm chúc mừng.Quốc sư dẫn Ninh An quận chúa đến phòng nàng: "Băng nhi, xem xem ta có món quà cho cháu này".Băng mở cửa, kinh ngạc:" Đây chẳng phải quận chúa sao?".Ninh An quận chúa vào trong phòng nàng, đóng cửa lại, lấy một chậu nước, lau mặt.Một chiếc mặt nạ rơi ra.( Nàng không nhìn nhầm chứ, Chúc Lan chưa chết).Băng ôm trầm lấy:" Chúc Lan là muội sao???? "Ninh An xúc động:" May nhờ có Quốc sư mà muội có thể cải tử hoàn sinh."Băng khó hiểu: "Ông, chuyện này là sao vậy? "Ông thở dài:" Thực ra, đây chỉ là che mắt mọi người.Ngày Chúc Lan trúng độc, hôm đó ta có đi ngang qua, kịp thời cứu được.Nhặt được một mạng con bé về.Nhưng từ xưa đến nay, thân làm quan không được xen vào chuyện hậu cung.Để tránh mọi chuyện trở nên phức tạp, ta đã cho con bé uống thuốc giả chết.Người bình thường, sẽ thấy con bé như trúng độc mà tắc thở"" Xin lỗi đã giấu con mọi chuyện.Hoàng Thái Hậu sau khi biết tất cả mọi chuyện đã nhận con bé thành nghĩa nữ, phong làm Quận chúa.Tránh mọi người dị nghị, ta đã dùng thuật dịch dung.Chúc Lan đã chết, giờ chỉ có Ninh An quận chúa".Nàng vuốt mái tóc Ninh An: " Không ngờ, muội phải chịu nhiều khổ cực như vậy.Là tỷ đã hại muội ".Ninh An nũng nịu: " Mọi chuyện đã qua rồi, muội cũng quên hết rồi, muội đã là Ninh An quận chúa, ngày hôm nay Ninh An quận chúa, muội muội Chúc Lan đến để chúc phúc cho người.Tỷ cứ buồn rầu thế này, muội biết phải làm sao"Băng véo má Ninh An, làm mặt xấu:" Được lắm, lừa tỷ này cho đã, khiến ta tốn bao nhiêu chậu nước mắt".Ninh An rúc đầu vào: "Hoàng cung thâm hiểm, muội chỉ còn cách như vậy.Lãnh Tuyết kia sắp thành Hoàng Hậu chắc chắn sẽ gây nhiều rắc rối cho tỷ nhiều hơn trước.Người nhớ phải cần thận." Ninh An chợt nhớ ra chuyện:" À, Hoàng Tổ mẫu nhờ người đưa chiếc trâm cho người".Nàng nhìn thấy vội vã không nhận:" Đây là trâm phượng, chỉ có Hoàng Hậu mới được đeo.Hoàng tổ mẫu đưa nhầm người rồi chăng".Ninh An bực mình:" Ây za, người bảo trong mắt người chỉ có duy nhất Băng nhi mới xứng là mẫu nhi thiên hạ, còn những kẻ khác đều không xứng nhận món quà này.Đây là chiếc trâm tổ mẫu đã cất giữ lâu, giờ mới có dịp tặng tỷ đó".Thiên Băng ấm lòng, tổ mẫu quả nhiên vẫn dõi theo, bảo vệ nàng:" Vậy thì nhờ muội chuyển lời đến người.Đợi sau khi Băng nhi nhập cung nhất định sẽ hàng ngày bồi chuyện.Chiếc trâm này nhất định Băng nhi sẽ cất giữ cẩn thận, nếu một ngày có dịp sẽ đeo lê cho người chiêm ngưỡng"..