cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…
Chương 134: 134: Lãnh Tuyết Có Hỉ
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Hai mắt nhìn nhau rất lâu.Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này.Tôn mama hớt hải chạy vào bẩm báo:" Nô tì tham kiến Hoàng thượng"Cả hai người giật mình,bừng tỉnh đứng dậy, phủi y phục:" E hèm".Có chút ngượng ngịu( Đúng là mê trai đầu thai mới hết )" Có chuyện gì? Chẳng lẽ Hoàng Hậu xảy ra chuyện gì sao?"Bà ta vui sướng:" Không ạ.Là tin mừng, Hoàng Hậu nương nương đã mang thai được 5 tháng rồi ạ"" Thật sao?"- Hắn không khỏi sung sướng, dù gì đây cũng là đứa con của hắn và Lãnh Tuyết.Thấy vẻ mặt của Thiên Băng, Tôn mama hả dạ, đúng như nương nương đoán.Hoàng đế nhìn sang bên cạnh đã không còn có bóng người.Thiên Băng đã đi xa, để lại cho hắn một câu:" Hoàng thượng, đây là tin mừng của Hậu cung.Người nên đến đó chung vui với Hoàng Hậu".Bóng người dần lẫn vào đêm tối.Hoàng đế nhìn theo bước chân nàng thật lâu, Tôn mama lại đánh tiếng:" Hoàng thượng"." Trẫm biết rồi".....Trữ Tú CungLãnh Tuyết thấy Hoàng đế vội rời giường hành lễ.Hắn vội vàng đỡ :" Hoàng Hậu, nàng đang mang long thai không cần lễ tiết".Hắn rất vui, lần đầu tiên được làm Phụ Hoàng:" Người đâu, từ giờ trở đi Mỗi bữa ăn của Hoàng Hậu đều phải kiển tra cẩn thận.Nếu Hoàng Hậu và đứa bé có mệnh hệ gì thì trẫm sẽ cho các ngươi bồi táng cùng"Nô tì và thái giám quỳ xuống dập đầu liên tục:" Nô tì, nô tài đã biết"Đoan Minh Vương cho tất cả ra ngoài chỉ còn lại hai người.Hắn xoa bụng Lãnh Tuyết, đặt tai vào bụng, nói thầm:" Phải ngoan nhé, không được chọc phá, gây khó dễ cho Mẫu Hậu biết chưa"Hài tử đến cũng thật đúng lúc, giúp Lãnh Tuyết và Minh Vương gắn kết với nhau.Một gia đình trọn vẹn, không ai có thể xen vào.Lãnh Tuyết dần dần thiếp đi trong hạnh phúc.Cứ ngỡ mình cả đời này sẽ không thể có con.Đoan Minh Vương lặng lẽ rời khỏi Trữ Tú cung.Lúc đi, ra lệnh bọn hạ nhân không được làm phiền...................................Dưỡng Tâm điệnThiên Băng đã chờ hắn sẵn ở trong.Nàng đang xem các bức vẽ ngoại bang tiến cống, rất chú tâm.Hoàng đế không khỏi bất ngờ, hiếm có khi nào nàng chủ động tới" Các ngươi lui ra hết đi, không cần phải hầu hạ"." Người về rồi sao?"- Băng ngồi xuống ghế được trải bằng gấm" Thật hiếm khi nàng đến tận tẩm cung của trẫm để đợi!"- Nàng có quá nhiều bí mật, khiến hắn đôi lúc cũng khó thể lường trướcBăng rót trà cho hai bên, đặt nhẹ ấm xuống:" Thiếp có việc muốn thương lượng"." Ồ! Việc gì quan trọng đến vậy" Hắn cầm ly trà thổi thổi, từ từ uống chậm.
Hai mắt nhìn nhau rất lâu.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này.
Tôn mama hớt hải chạy vào bẩm báo:" Nô tì tham kiến Hoàng thượng"
Cả hai người giật mình,bừng tỉnh đứng dậy, phủi y phục:" E hèm".
Có chút ngượng ngịu( Đúng là mê trai đầu thai mới hết )
" Có chuyện gì? Chẳng lẽ Hoàng Hậu xảy ra chuyện gì sao?"
Bà ta vui sướng:" Không ạ.
Là tin mừng, Hoàng Hậu nương nương đã mang thai được 5 tháng rồi ạ"
" Thật sao?"- Hắn không khỏi sung sướng, dù gì đây cũng là đứa con của hắn và Lãnh Tuyết.
Thấy vẻ mặt của Thiên Băng, Tôn mama hả dạ, đúng như nương nương đoán.
Hoàng đế nhìn sang bên cạnh đã không còn có bóng người.
Thiên Băng đã đi xa, để lại cho hắn một câu:" Hoàng thượng, đây là tin mừng của Hậu cung.
Người nên đến đó chung vui với Hoàng Hậu".
Bóng người dần lẫn vào đêm tối.
Hoàng đế nhìn theo bước chân nàng thật lâu, Tôn mama lại đánh tiếng:" Hoàng thượng".
" Trẫm biết rồi".....
Trữ Tú Cung
Lãnh Tuyết thấy Hoàng đế vội rời giường hành lễ.
Hắn vội vàng đỡ :" Hoàng Hậu, nàng đang mang long thai không cần lễ tiết".
Hắn rất vui, lần đầu tiên được làm Phụ Hoàng:" Người đâu, từ giờ trở đi Mỗi bữa ăn của Hoàng Hậu đều phải kiển tra cẩn thận.
Nếu Hoàng Hậu và đứa bé có mệnh hệ gì thì trẫm sẽ cho các ngươi bồi táng cùng"
Nô tì và thái giám quỳ xuống dập đầu liên tục:" Nô tì, nô tài đã biết"
Đoan Minh Vương cho tất cả ra ngoài chỉ còn lại hai người.
Hắn xoa bụng Lãnh Tuyết, đặt tai vào bụng, nói thầm:" Phải ngoan nhé, không được chọc phá, gây khó dễ cho Mẫu Hậu biết chưa"
Hài tử đến cũng thật đúng lúc, giúp Lãnh Tuyết và Minh Vương gắn kết với nhau.
Một gia đình trọn vẹn, không ai có thể xen vào.
Lãnh Tuyết dần dần thiếp đi trong hạnh phúc.
Cứ ngỡ mình cả đời này sẽ không thể có con.
Đoan Minh Vương lặng lẽ rời khỏi Trữ Tú cung.
Lúc đi, ra lệnh bọn hạ nhân không được làm phiền
...................................
Dưỡng Tâm điện
Thiên Băng đã chờ hắn sẵn ở trong.
Nàng đang xem các bức vẽ ngoại bang tiến cống, rất chú tâm.
Hoàng đế không khỏi bất ngờ, hiếm có khi nào nàng chủ động tới
" Các ngươi lui ra hết đi, không cần phải hầu hạ".
" Người về rồi sao?"- Băng ngồi xuống ghế được trải bằng gấm
" Thật hiếm khi nàng đến tận tẩm cung của trẫm để đợi!"- Nàng có quá nhiều bí mật, khiến hắn đôi lúc cũng khó thể lường trước
Băng rót trà cho hai bên, đặt nhẹ ấm xuống:" Thiếp có việc muốn thương lượng".
" Ồ! Việc gì quan trọng đến vậy" Hắn cầm ly trà thổi thổi, từ từ uống chậm.
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Hai mắt nhìn nhau rất lâu.Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này.Tôn mama hớt hải chạy vào bẩm báo:" Nô tì tham kiến Hoàng thượng"Cả hai người giật mình,bừng tỉnh đứng dậy, phủi y phục:" E hèm".Có chút ngượng ngịu( Đúng là mê trai đầu thai mới hết )" Có chuyện gì? Chẳng lẽ Hoàng Hậu xảy ra chuyện gì sao?"Bà ta vui sướng:" Không ạ.Là tin mừng, Hoàng Hậu nương nương đã mang thai được 5 tháng rồi ạ"" Thật sao?"- Hắn không khỏi sung sướng, dù gì đây cũng là đứa con của hắn và Lãnh Tuyết.Thấy vẻ mặt của Thiên Băng, Tôn mama hả dạ, đúng như nương nương đoán.Hoàng đế nhìn sang bên cạnh đã không còn có bóng người.Thiên Băng đã đi xa, để lại cho hắn một câu:" Hoàng thượng, đây là tin mừng của Hậu cung.Người nên đến đó chung vui với Hoàng Hậu".Bóng người dần lẫn vào đêm tối.Hoàng đế nhìn theo bước chân nàng thật lâu, Tôn mama lại đánh tiếng:" Hoàng thượng"." Trẫm biết rồi".....Trữ Tú CungLãnh Tuyết thấy Hoàng đế vội rời giường hành lễ.Hắn vội vàng đỡ :" Hoàng Hậu, nàng đang mang long thai không cần lễ tiết".Hắn rất vui, lần đầu tiên được làm Phụ Hoàng:" Người đâu, từ giờ trở đi Mỗi bữa ăn của Hoàng Hậu đều phải kiển tra cẩn thận.Nếu Hoàng Hậu và đứa bé có mệnh hệ gì thì trẫm sẽ cho các ngươi bồi táng cùng"Nô tì và thái giám quỳ xuống dập đầu liên tục:" Nô tì, nô tài đã biết"Đoan Minh Vương cho tất cả ra ngoài chỉ còn lại hai người.Hắn xoa bụng Lãnh Tuyết, đặt tai vào bụng, nói thầm:" Phải ngoan nhé, không được chọc phá, gây khó dễ cho Mẫu Hậu biết chưa"Hài tử đến cũng thật đúng lúc, giúp Lãnh Tuyết và Minh Vương gắn kết với nhau.Một gia đình trọn vẹn, không ai có thể xen vào.Lãnh Tuyết dần dần thiếp đi trong hạnh phúc.Cứ ngỡ mình cả đời này sẽ không thể có con.Đoan Minh Vương lặng lẽ rời khỏi Trữ Tú cung.Lúc đi, ra lệnh bọn hạ nhân không được làm phiền...................................Dưỡng Tâm điệnThiên Băng đã chờ hắn sẵn ở trong.Nàng đang xem các bức vẽ ngoại bang tiến cống, rất chú tâm.Hoàng đế không khỏi bất ngờ, hiếm có khi nào nàng chủ động tới" Các ngươi lui ra hết đi, không cần phải hầu hạ"." Người về rồi sao?"- Băng ngồi xuống ghế được trải bằng gấm" Thật hiếm khi nàng đến tận tẩm cung của trẫm để đợi!"- Nàng có quá nhiều bí mật, khiến hắn đôi lúc cũng khó thể lường trướcBăng rót trà cho hai bên, đặt nhẹ ấm xuống:" Thiếp có việc muốn thương lượng"." Ồ! Việc gì quan trọng đến vậy" Hắn cầm ly trà thổi thổi, từ từ uống chậm.