Tác giả:

cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…

Chương 169: 169: Vệ Ảnh

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Vệ Ảnh lấp ló trước của viện của nàng từ sáng sớm.Không ngờ hắn cũng có lúc xấu hổ như vậy.Diện bộ y phục anh tuấn khác hẳn ngày thường.Thiên Băng đi ra ngoài thấy vậy, trêu đùa" Hôm qua, sao huynh không đón ta vậy? Bận chuyện gì sao?"" Ta..." Ấp úng không nên lời:" Có thể nói chuyện với muội một lát không ".Hiếm khi thấy Vệ Ảnh lại tay chân lóng ngóng như vậy.Minh Khôi đang say giấc, đi một lúc chắc cũng không sao.Băng theo Vệ Ảnh đến một đồng cỏ, gió hiu hiu." Rốt cuộc huynh muốn nói gì với ta"Vệ Ảnh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, tay nắm chặt" Thiên Băng, ta rất thích muội.Đây là lời thật tâm của ta.Nàng có bằng lòng sống cùng ta không?"" Muội..." Nàng không ngờ Vệ Ảnh lại thích mình" Ta cũng rất mến Minh Khôi.Sẽ không đối xử tệ bạc với hai mẹ con nàng.Nàng có thể mở lòng cho ta cơ hội không?"" Ta..." Tình huống này thật khó nói.Hắn vội cầm lấy tay nàng.Ánh mắt chờ mong câu trả lời:" Thời gian còn dài, ta sẽ đợi đến khi nàng cho ta một cơ hội".Thiên Băng đang định nói thì thấy một thân ảnh phía sau rời đi.Nàng có thể nhận ra bóng hình của Nguyệt nhi, là sự buồn bã, thất vọng.Nàng vội giật tay ra khỏi Vệ Ảnh, giữ khoảng cách" Xin lỗi, Vệ Ảnh.Huynh đối xử với ta rất tốt.Nhưng Ta chỉ xem huynh là ca ca của mình.Huynh xứng đáng với một cô nương tốt hơn.Tất nhiên người đó sẽ không phải là ta"Vệ Ảnh dù biết trước câu trả lời.Nhưng thâm can của hắn vẫn hi vọng, nàng sẽ cho hắn cơ hội" Ta sẽ theo đuổi nàng đến cùng"Nàng tươi cười, lắc lắc" Huynh đừng ngang bướng nữa.Dù cho huynh có cố gắng, câu trả lời vẫn chỉ có một.Ta không xứng đáng để làm người bạn đời, tri kỉ, cùng huynh đi đến đầu bạc răng long.Hãy để trong tâm trí ta lưu lại hình ảnh một vị ca ca yêu thương muội muội có được không?"Vệ Ảnh biết việc mà nàng quyết định chắc chắn sẽ không bao giờ có thể thay đổi.Vậy thì làm ca ca cũng được.Miễn là có vị trí trong lòng nàng dù là nhỏ bé" Được.Muội muội"Băng nhéo má hắn" Sao mặt huynh buồn thui thế.Cười lên đi.Yên tâm chắc chắn tẩu tẩu là người rất xinh đẹp, còn tài giỏi nữa.Đích thân muội sẽ ra tay lựa chọn"Vệ Ảnh bật cười lớn:" Haha.Huynh không cần đâu.Vị ca ca này sống cô độc từ nhỏ rồi, thêm mấy chục năm nữa cũng không sao đâu"Nàng cũng lười đôi co với Vệ Ảnh.Cười xảo quyệt, nàng nhất định sẽ thành toàn cho cặp đôi này..

Vệ Ảnh lấp ló trước của viện của nàng từ sáng sớm.

Không ngờ hắn cũng có lúc xấu hổ như vậy.

Diện bộ y phục anh tuấn khác hẳn ngày thường.

Thiên Băng đi ra ngoài thấy vậy, trêu đùa

" Hôm qua, sao huynh không đón ta vậy? Bận chuyện gì sao?"

" Ta..." Ấp úng không nên lời:" Có thể nói chuyện với muội một lát không ".

Hiếm khi thấy Vệ Ảnh lại tay chân lóng ngóng như vậy.

Minh Khôi đang say giấc, đi một lúc chắc cũng không sao.

Băng theo Vệ Ảnh đến một đồng cỏ, gió hiu hiu.

" Rốt cuộc huynh muốn nói gì với ta"

Vệ Ảnh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, tay nắm chặt

" Thiên Băng, ta rất thích muội.

Đây là lời thật tâm của ta.

Nàng có bằng lòng sống cùng ta không?"

" Muội..." Nàng không ngờ Vệ Ảnh lại thích mình

" Ta cũng rất mến Minh Khôi.

Sẽ không đối xử tệ bạc với hai mẹ con nàng.

Nàng có thể mở lòng cho ta cơ hội không?"

" Ta..." Tình huống này thật khó nói.

Hắn vội cầm lấy tay nàng.

Ánh mắt chờ mong câu trả lời:" Thời gian còn dài, ta sẽ đợi đến khi nàng cho ta một cơ hội".

Thiên Băng đang định nói thì thấy một thân ảnh phía sau rời đi.

Nàng có thể nhận ra bóng hình của Nguyệt nhi, là sự buồn bã, thất vọng.

Nàng vội giật tay ra khỏi Vệ Ảnh, giữ khoảng cách

" Xin lỗi, Vệ Ảnh.

Huynh đối xử với ta rất tốt.

Nhưng Ta chỉ xem huynh là ca ca của mình.

Huynh xứng đáng với một cô nương tốt hơn.

Tất nhiên người đó sẽ không phải là ta"

Vệ Ảnh dù biết trước câu trả lời.

Nhưng thâm can của hắn vẫn hi vọng, nàng sẽ cho hắn cơ hội

" Ta sẽ theo đuổi nàng đến cùng"

Nàng tươi cười, lắc lắc

" Huynh đừng ngang bướng nữa.

Dù cho huynh có cố gắng, câu trả lời vẫn chỉ có một.

Ta không xứng đáng để làm người bạn đời, tri kỉ, cùng huynh đi đến đầu bạc răng long.

Hãy để trong tâm trí ta lưu lại hình ảnh một vị ca ca yêu thương muội muội có được không?"

Vệ Ảnh biết việc mà nàng quyết định chắc chắn sẽ không bao giờ có thể thay đổi.

Vậy thì làm ca ca cũng được.

Miễn là có vị trí trong lòng nàng dù là nhỏ bé

" Được.

Muội muội"

Băng nhéo má hắn

" Sao mặt huynh buồn thui thế.

Cười lên đi.

Yên tâm chắc chắn tẩu tẩu là người rất xinh đẹp, còn tài giỏi nữa.

Đích thân muội sẽ ra tay lựa chọn"

Vệ Ảnh bật cười lớn:" Haha.

Huynh không cần đâu.

Vị ca ca này sống cô độc từ nhỏ rồi, thêm mấy chục năm nữa cũng không sao đâu"

Nàng cũng lười đôi co với Vệ Ảnh.

Cười xảo quyệt, nàng nhất định sẽ thành toàn cho cặp đôi này..

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Vệ Ảnh lấp ló trước của viện của nàng từ sáng sớm.Không ngờ hắn cũng có lúc xấu hổ như vậy.Diện bộ y phục anh tuấn khác hẳn ngày thường.Thiên Băng đi ra ngoài thấy vậy, trêu đùa" Hôm qua, sao huynh không đón ta vậy? Bận chuyện gì sao?"" Ta..." Ấp úng không nên lời:" Có thể nói chuyện với muội một lát không ".Hiếm khi thấy Vệ Ảnh lại tay chân lóng ngóng như vậy.Minh Khôi đang say giấc, đi một lúc chắc cũng không sao.Băng theo Vệ Ảnh đến một đồng cỏ, gió hiu hiu." Rốt cuộc huynh muốn nói gì với ta"Vệ Ảnh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, tay nắm chặt" Thiên Băng, ta rất thích muội.Đây là lời thật tâm của ta.Nàng có bằng lòng sống cùng ta không?"" Muội..." Nàng không ngờ Vệ Ảnh lại thích mình" Ta cũng rất mến Minh Khôi.Sẽ không đối xử tệ bạc với hai mẹ con nàng.Nàng có thể mở lòng cho ta cơ hội không?"" Ta..." Tình huống này thật khó nói.Hắn vội cầm lấy tay nàng.Ánh mắt chờ mong câu trả lời:" Thời gian còn dài, ta sẽ đợi đến khi nàng cho ta một cơ hội".Thiên Băng đang định nói thì thấy một thân ảnh phía sau rời đi.Nàng có thể nhận ra bóng hình của Nguyệt nhi, là sự buồn bã, thất vọng.Nàng vội giật tay ra khỏi Vệ Ảnh, giữ khoảng cách" Xin lỗi, Vệ Ảnh.Huynh đối xử với ta rất tốt.Nhưng Ta chỉ xem huynh là ca ca của mình.Huynh xứng đáng với một cô nương tốt hơn.Tất nhiên người đó sẽ không phải là ta"Vệ Ảnh dù biết trước câu trả lời.Nhưng thâm can của hắn vẫn hi vọng, nàng sẽ cho hắn cơ hội" Ta sẽ theo đuổi nàng đến cùng"Nàng tươi cười, lắc lắc" Huynh đừng ngang bướng nữa.Dù cho huynh có cố gắng, câu trả lời vẫn chỉ có một.Ta không xứng đáng để làm người bạn đời, tri kỉ, cùng huynh đi đến đầu bạc răng long.Hãy để trong tâm trí ta lưu lại hình ảnh một vị ca ca yêu thương muội muội có được không?"Vệ Ảnh biết việc mà nàng quyết định chắc chắn sẽ không bao giờ có thể thay đổi.Vậy thì làm ca ca cũng được.Miễn là có vị trí trong lòng nàng dù là nhỏ bé" Được.Muội muội"Băng nhéo má hắn" Sao mặt huynh buồn thui thế.Cười lên đi.Yên tâm chắc chắn tẩu tẩu là người rất xinh đẹp, còn tài giỏi nữa.Đích thân muội sẽ ra tay lựa chọn"Vệ Ảnh bật cười lớn:" Haha.Huynh không cần đâu.Vị ca ca này sống cô độc từ nhỏ rồi, thêm mấy chục năm nữa cũng không sao đâu"Nàng cũng lười đôi co với Vệ Ảnh.Cười xảo quyệt, nàng nhất định sẽ thành toàn cho cặp đôi này..

Chương 169: 169: Vệ Ảnh