Tháng 9. Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Hồng Kông. Cửa phòng nghỉ khép hờ, có tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên bên ngoài hành lang, kèm theo đó là một vài giọng nữ vô tình lọt vào tai Nhiêu Niệm. “Người ta nổi tiếng rồi kìa.” (Tiếng Quảng Đông) Có người trêu ghẹo đáp: “Lần này là do cô ta ăn may, chứ không làm sao so được với cậu.” (Tiếng Quảng Đông) Những người đang đi ngoài hành lang hẳn là những đấu giá viên khác. Không biết là vô tình hay cố ý mà bọn họ lại nói tiếng Quảng Đông nên cô nghe không rõ lắm, nhưng từ giọng điệu gay gắt vẫn có thể hiểu được đại khái. Nhiêu Niệm không muốn để ý đến họ, bèn giả vờ như không nghe thấy. Mặt bàn bằng đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu nét mặt thờ ơ của cô. Nhiêu Niệm nhặt gọn những đồ vật để linh tinh trên bàn vào trong túi, đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Là Tạ Như Vân, người hướng dẫn của cô gọi điện thoại. Vừa bắt máy, một giọng nói dịu dàng đượm ý cười phát ra từ loa điện thoại: “Nhiêu Niệm, cô đã xem tin tức, em làm rất tốt. Mặc…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...