“Anh Dã, lô hàng đợt này đều là mẫu mới, coi bộ chúng ta kiếm được không ít đâu.” Trung Lật Tử vừa kiểm tra hàng vừa lải nhải suông miệng, hai mắt phát sáng như thỏi vàng mê mệt không rời khỏi “hàng”. Người đàn ông ngồi dạng chân trên ghế, tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi rít liền hai hơi, mắt anh lim dim qua làn khói nhạt màu ngó mấy thùng hàng vừa nhập về. Giọng điệu không cảm xúc: “Kiểm tra kỹ một lần nữa rồi lên đơn, qua trưa bắt đầu giao cho khách.” Trung Lật Tử đáp vâng đáp dạ. “Ảnh Tử đâu?” Anh hờ hững hỏi. “Anh ấy đang giao mấy đơn cũ, chắc sắp về rồi ạ.” Người nọ “ừ” cũng không tiếp tục hỏi thêm gì. Có chút nhàm chán, Đường Dã đứng dậy, thân hình cao ngất thong dong rời khỏi. Ngoài trời thả xuống cơn mưa phùn lất phất, anh nâng mắt nhìn bầu trời không chút ánh sáng, trong con ngươi đen láy mà sâu kín thoáng qua tia âm u. Tháng bảy. Đã năm năm. Thời gian thì ra lại trôi nhanh đến vậy. Anh đã ba mươi lăm, mà cô mãi mãi tuổi hai mươi lăm. Cửa hàng “Mê Mộng” của Đường Dã hiện tại…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...