Mùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương…

Chương 48: Chương 48

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của TôiTác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu DiệuTruyện Bách HợpMùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương… Chỉ mới trong chốc lát, mà Soso làm như thân quen với Phoebe lắm, lôi kéo người ta đi ra.Mẹ, cảm tình bồi dưỡng nhanh ghê, tay cũng dắt nhau đi.Càm ràm thì càm ràm thế thôi, nhưng mà tôi vẫn cầm mấy cây xiên nướng quét dầu lên đặt trên lò nướng.Phổ Kha đưa cho tôi một chai bia, sau đó hô to."Party time~"Không ngờ Phoebe không có như tôi nghĩ, sẽ không hoà hợp được, cô ấy lại vui vẻ cầm lấy chai bia, mở nắp ra cùng chúng tôi cạn ly.Tôi uống một ngụm nhỏ, lại phát hiện cô ấy nhìn tôi, tôi cười vẫy tay với cô ấy.Cô ấy đi đến bên cạnh tôi vừa quan sát đồ ăn tôi nướng vừa dò hỏi."Em nướng ổn không đó?""Đừng có xem thường tôi, phải rồi chị có kiêng ăn cái gì không?""Đừng cay quá là được?"Tôi hiểu rõ gật đầu, lúc này Phoebe lấy ra một cái điều khiển từ xa, sau đó thì tiếng nhạc phát ra từ đám cỏ.Mẹ nó, cuộc sống thần tiên gì thế này, làm bụi cỏ ven đường, còn có thể cất cao giọng hát.Tôi ra sức nướng thức ăn, Phổ Kha và Đại Tráng thay phiên nhau đến mang đồ ăn đi, làm BBQ làm chi vậy, mấy người kia thì hoan hỉ vui chơi, còn tôi thì một thân người nóng nực, mồ hôi nhễ nhại.Chiều hoàng hôn buông xuống, không khí trong sân vườn càng náo nhiệt hơn.Khê Nhĩ và Soso nhảy tại chỗ.Phoebe thế mà cũng lắc lư theo nhịp điệu.Cô ấy ăn mặc cũng tuỳ ý, chỉ là trời có chút lạnh, tôi sợ cô ấy cảm lạnh.Đôi mắt cô ấy hơi cong, giống như rất hài lòng với cái party nhỏ đêm nay.Nướng cũng gần xong hết, tôi mới đến ghế nghỉ ngơi.Phoebe xoay người đi đến chỗ tôi, thuận tay đem đồ ở trên bàn đưa cho tôi.||||| Truyện đề cử: Ban Ngày Kêu Tỷ Tỷ |||||"Bận lâu vậy rồi, ăn chút gì đi.""Cảm ơn."Tôi vội vàng ăn, trong lúc lơ đãng cô ấy còn lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi.Tôi theo bản năng tránh đi, bất ngờ được sủng ái làm tôi kinh ngạc nhìn cô ấy."Để tự tôi làm, để tự tôi làm là được."Cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, không nói lời nào, lúc này, Soso đi đến, túm lấy tay tôi."Vương Phi Phàm, hát một khúc Nước Mắt Vũ Nữ cho chúng tôi nghe nào.Nhanh đi!"Đại Tráng ở một bên vỗ tay.Khúc nhạc thần thánh! Tôi ngây thơ vô số tội nhìn Phoebe, trong mắt cô ấy có chút chờ mong, tôi thở dài đi theo Soso.Tay cầm chai bia làm micro, thôi thì, cũng còn mặt đâu mà mất."Một bước đi sai cả đời đều saiXuống phố nhảy vì mưu sinhVũ nữ cũng là ngườiNỗi thống khổ trong lòng ai thấu chăngVì cuộc sống mưu sinhNgậm ngùi nuốt nước mắt vào xuống bụngChẳng lẽ đây là số phận.Định cả đời này lưu lạc chốn hồng trầnBạn nhảy của tôi à đến đây, ôm rồi ôm một cái nàoNhân cách sớm đi tan trong ly rượuHàng đêm tango cha chaRumba Rock n RollAi bảo tôi là một vũ nữ chứ"Tôi nhìn mọi người ôm bụng mà cười, Soso thì lôi lôi kéo kéo Phoebe, Phoebe muốn kiểm soát cảm xúc của bản thân, nhưng mà có nhịn được đâu, cũng cười theo.Tôi ngơ ngác ngỡ ngàng đứng tại chỗ, mặc cho mấy người bạn thân thương cười, ánh mắt tôi khoá chặt Phoebe, cô ấy bất đắc dĩ nhún vai.Chúng tôi uống rất nhiều, cuối cùng vẫn là Phoebe gọi người đến đưa bọn họ về nhà.Trong sân vườn chỉ còn lại hai chúng tôi, chúng tôi ngồi trên ghế, cô ấy đưa tay vuốt ve mặt tôi..

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của TôiTác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu DiệuTruyện Bách HợpMùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương… Chỉ mới trong chốc lát, mà Soso làm như thân quen với Phoebe lắm, lôi kéo người ta đi ra.Mẹ, cảm tình bồi dưỡng nhanh ghê, tay cũng dắt nhau đi.Càm ràm thì càm ràm thế thôi, nhưng mà tôi vẫn cầm mấy cây xiên nướng quét dầu lên đặt trên lò nướng.Phổ Kha đưa cho tôi một chai bia, sau đó hô to."Party time~"Không ngờ Phoebe không có như tôi nghĩ, sẽ không hoà hợp được, cô ấy lại vui vẻ cầm lấy chai bia, mở nắp ra cùng chúng tôi cạn ly.Tôi uống một ngụm nhỏ, lại phát hiện cô ấy nhìn tôi, tôi cười vẫy tay với cô ấy.Cô ấy đi đến bên cạnh tôi vừa quan sát đồ ăn tôi nướng vừa dò hỏi."Em nướng ổn không đó?""Đừng có xem thường tôi, phải rồi chị có kiêng ăn cái gì không?""Đừng cay quá là được?"Tôi hiểu rõ gật đầu, lúc này Phoebe lấy ra một cái điều khiển từ xa, sau đó thì tiếng nhạc phát ra từ đám cỏ.Mẹ nó, cuộc sống thần tiên gì thế này, làm bụi cỏ ven đường, còn có thể cất cao giọng hát.Tôi ra sức nướng thức ăn, Phổ Kha và Đại Tráng thay phiên nhau đến mang đồ ăn đi, làm BBQ làm chi vậy, mấy người kia thì hoan hỉ vui chơi, còn tôi thì một thân người nóng nực, mồ hôi nhễ nhại.Chiều hoàng hôn buông xuống, không khí trong sân vườn càng náo nhiệt hơn.Khê Nhĩ và Soso nhảy tại chỗ.Phoebe thế mà cũng lắc lư theo nhịp điệu.Cô ấy ăn mặc cũng tuỳ ý, chỉ là trời có chút lạnh, tôi sợ cô ấy cảm lạnh.Đôi mắt cô ấy hơi cong, giống như rất hài lòng với cái party nhỏ đêm nay.Nướng cũng gần xong hết, tôi mới đến ghế nghỉ ngơi.Phoebe xoay người đi đến chỗ tôi, thuận tay đem đồ ở trên bàn đưa cho tôi.||||| Truyện đề cử: Ban Ngày Kêu Tỷ Tỷ |||||"Bận lâu vậy rồi, ăn chút gì đi.""Cảm ơn."Tôi vội vàng ăn, trong lúc lơ đãng cô ấy còn lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi.Tôi theo bản năng tránh đi, bất ngờ được sủng ái làm tôi kinh ngạc nhìn cô ấy."Để tự tôi làm, để tự tôi làm là được."Cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, không nói lời nào, lúc này, Soso đi đến, túm lấy tay tôi."Vương Phi Phàm, hát một khúc Nước Mắt Vũ Nữ cho chúng tôi nghe nào.Nhanh đi!"Đại Tráng ở một bên vỗ tay.Khúc nhạc thần thánh! Tôi ngây thơ vô số tội nhìn Phoebe, trong mắt cô ấy có chút chờ mong, tôi thở dài đi theo Soso.Tay cầm chai bia làm micro, thôi thì, cũng còn mặt đâu mà mất."Một bước đi sai cả đời đều saiXuống phố nhảy vì mưu sinhVũ nữ cũng là ngườiNỗi thống khổ trong lòng ai thấu chăngVì cuộc sống mưu sinhNgậm ngùi nuốt nước mắt vào xuống bụngChẳng lẽ đây là số phận.Định cả đời này lưu lạc chốn hồng trầnBạn nhảy của tôi à đến đây, ôm rồi ôm một cái nàoNhân cách sớm đi tan trong ly rượuHàng đêm tango cha chaRumba Rock n RollAi bảo tôi là một vũ nữ chứ"Tôi nhìn mọi người ôm bụng mà cười, Soso thì lôi lôi kéo kéo Phoebe, Phoebe muốn kiểm soát cảm xúc của bản thân, nhưng mà có nhịn được đâu, cũng cười theo.Tôi ngơ ngác ngỡ ngàng đứng tại chỗ, mặc cho mấy người bạn thân thương cười, ánh mắt tôi khoá chặt Phoebe, cô ấy bất đắc dĩ nhún vai.Chúng tôi uống rất nhiều, cuối cùng vẫn là Phoebe gọi người đến đưa bọn họ về nhà.Trong sân vườn chỉ còn lại hai chúng tôi, chúng tôi ngồi trên ghế, cô ấy đưa tay vuốt ve mặt tôi..

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của TôiTác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu DiệuTruyện Bách HợpMùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương… Chỉ mới trong chốc lát, mà Soso làm như thân quen với Phoebe lắm, lôi kéo người ta đi ra.Mẹ, cảm tình bồi dưỡng nhanh ghê, tay cũng dắt nhau đi.Càm ràm thì càm ràm thế thôi, nhưng mà tôi vẫn cầm mấy cây xiên nướng quét dầu lên đặt trên lò nướng.Phổ Kha đưa cho tôi một chai bia, sau đó hô to."Party time~"Không ngờ Phoebe không có như tôi nghĩ, sẽ không hoà hợp được, cô ấy lại vui vẻ cầm lấy chai bia, mở nắp ra cùng chúng tôi cạn ly.Tôi uống một ngụm nhỏ, lại phát hiện cô ấy nhìn tôi, tôi cười vẫy tay với cô ấy.Cô ấy đi đến bên cạnh tôi vừa quan sát đồ ăn tôi nướng vừa dò hỏi."Em nướng ổn không đó?""Đừng có xem thường tôi, phải rồi chị có kiêng ăn cái gì không?""Đừng cay quá là được?"Tôi hiểu rõ gật đầu, lúc này Phoebe lấy ra một cái điều khiển từ xa, sau đó thì tiếng nhạc phát ra từ đám cỏ.Mẹ nó, cuộc sống thần tiên gì thế này, làm bụi cỏ ven đường, còn có thể cất cao giọng hát.Tôi ra sức nướng thức ăn, Phổ Kha và Đại Tráng thay phiên nhau đến mang đồ ăn đi, làm BBQ làm chi vậy, mấy người kia thì hoan hỉ vui chơi, còn tôi thì một thân người nóng nực, mồ hôi nhễ nhại.Chiều hoàng hôn buông xuống, không khí trong sân vườn càng náo nhiệt hơn.Khê Nhĩ và Soso nhảy tại chỗ.Phoebe thế mà cũng lắc lư theo nhịp điệu.Cô ấy ăn mặc cũng tuỳ ý, chỉ là trời có chút lạnh, tôi sợ cô ấy cảm lạnh.Đôi mắt cô ấy hơi cong, giống như rất hài lòng với cái party nhỏ đêm nay.Nướng cũng gần xong hết, tôi mới đến ghế nghỉ ngơi.Phoebe xoay người đi đến chỗ tôi, thuận tay đem đồ ở trên bàn đưa cho tôi.||||| Truyện đề cử: Ban Ngày Kêu Tỷ Tỷ |||||"Bận lâu vậy rồi, ăn chút gì đi.""Cảm ơn."Tôi vội vàng ăn, trong lúc lơ đãng cô ấy còn lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi.Tôi theo bản năng tránh đi, bất ngờ được sủng ái làm tôi kinh ngạc nhìn cô ấy."Để tự tôi làm, để tự tôi làm là được."Cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, không nói lời nào, lúc này, Soso đi đến, túm lấy tay tôi."Vương Phi Phàm, hát một khúc Nước Mắt Vũ Nữ cho chúng tôi nghe nào.Nhanh đi!"Đại Tráng ở một bên vỗ tay.Khúc nhạc thần thánh! Tôi ngây thơ vô số tội nhìn Phoebe, trong mắt cô ấy có chút chờ mong, tôi thở dài đi theo Soso.Tay cầm chai bia làm micro, thôi thì, cũng còn mặt đâu mà mất."Một bước đi sai cả đời đều saiXuống phố nhảy vì mưu sinhVũ nữ cũng là ngườiNỗi thống khổ trong lòng ai thấu chăngVì cuộc sống mưu sinhNgậm ngùi nuốt nước mắt vào xuống bụngChẳng lẽ đây là số phận.Định cả đời này lưu lạc chốn hồng trầnBạn nhảy của tôi à đến đây, ôm rồi ôm một cái nàoNhân cách sớm đi tan trong ly rượuHàng đêm tango cha chaRumba Rock n RollAi bảo tôi là một vũ nữ chứ"Tôi nhìn mọi người ôm bụng mà cười, Soso thì lôi lôi kéo kéo Phoebe, Phoebe muốn kiểm soát cảm xúc của bản thân, nhưng mà có nhịn được đâu, cũng cười theo.Tôi ngơ ngác ngỡ ngàng đứng tại chỗ, mặc cho mấy người bạn thân thương cười, ánh mắt tôi khoá chặt Phoebe, cô ấy bất đắc dĩ nhún vai.Chúng tôi uống rất nhiều, cuối cùng vẫn là Phoebe gọi người đến đưa bọn họ về nhà.Trong sân vườn chỉ còn lại hai chúng tôi, chúng tôi ngồi trên ghế, cô ấy đưa tay vuốt ve mặt tôi..

Chương 48: Chương 48