Mùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương…
Chương 64: Chương 64
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của TôiTác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu DiệuTruyện Bách HợpMùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương… Tôi khó hiểu khi nghe Đại Tráng và Khê Nhĩ nói chuyện."Khoan đã, hôm nay là ngày gì, mà còn khui sâm panh ăn mừng?"Soso cười lấy ra một tấm thiệp màu đỏ, hai chữ thiệp mời in rõ lên đó."(⊙ o ⊙)! Gì chứ, chuyện này thành khi nào???""Có đủ ngạc nhiên chưa?""Là sợ hãi thì đúng hơn! Hai gia đình cấu kết với nhau từ khi nào vậy?"Đại Tráng đưa tay ra chọc chọc lên đầu tôi."Cái gì mà cấu kết! Mẹ của mình với mẹ của Soso chỉ hận gặp nhau quá trễ, mới gặp mặt có hai lần đã nói đến chuyện ôm cháu rồi.Vậy còn chưa đủ để thành sao.Hơn nữa..."Tôi ghét nhất là cái kiểu úp úp mở mở.Tôi hung hăng véo cái tai Đại Tráng."Hơn nữa cái gì? Nói nhanh!"Soso đỏ mặt kéo tôi ra, nhỏ giọng nói."Mình mang thai.Đã được hai tháng."Khi nghe cái tin này, cả người tôi run bần bật."Cái gì?""Vợ của mình muốn sinh cho mình một cậu nhóc mập mạp!"Đại Tráng trực tiếp ghét vào tai tôi hét lên, giống như sợ người ta không nghe vậy.Soso cười đánh vào vai Đại Tráng."Tiểu Tử, bớt ba hoa đi."Tôi giật lấy cái ly trên tay Soso."Không được uống rượu.Đừng làm tổn thương đến con gái đỡ đầu của mình.""Cậu muốn trở thành mẹ đỡ đầu à???"Đại Tráng khoác vai tôi, mỉm cười gian xảo.Tôi nhìn cậu ấy đầy khinh bỉ."Ai ya, cứ yên tâm đi, mình nhất định sẽ chuẩn bị bao lì xì thật dày.""Như vậy à.""Đương nhiên rồi, không thể nào bạc đãi con gái đỡ đầu của mình được."Nói xong, tôi duỗi tay vừa xoa cái bụng Soso vừa trêu ghẹo."Đời này, tôi không có khả năng có con, hay là đẻ đứa này xong, thì làm đứa nữa đi, cho mình nhận nuôi.Như vậy là tốt nhất."Đại Tráng bốp lên đầu tôi một cái."Nghĩ hay lắm.Nghĩ cũng đừng nghĩ nhé."Chúng tôi trò chuyện vui vẻ.Lúc này, Phổ Kha mặt hầm hầm cầm mấy chai sâm panh đi đến.Khê Nhĩ cảm thấy cô ấy có chỗ không thích hợp, kéo cô ấy ngồi xuống."Là ai? Ai đem tiên nữ nhà tôi chọc giận đây."Phổ Kha đặt chai sâm panh xuống bàn, nhìn tôi chằm chằm."Phoebe đâu?""Bận công việc.Ai chọc chị vậy?"Phổ Kha châm điếu thuốc, bắt chéo chân."Nói xạo cái gì hả.Tôi đi mua rượu, chính mắt thấy cô ấy đi cùng một thằng đàn ông nào đó mua rượu.Thằng đó tay không an phận, còn ôm cô ấy.Chuyện này là thế nào?"Tôi im lặng uống cạn ly rượu.Soso và Đại Tráng nhìn tôi khó hiểu."Đó là chồng chưa cưới của cô ấy.""Cái gì?"Khê Nhĩ khẽ hô lên.Tôi nhìn cô ấy."Không cần ngạc nhiên như vậy, người ta môn đăng hộ đối, đương nhiên phải bên nhau.Còn tôi sao, chơi chơi là được rồi.".
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của TôiTác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu DiệuTruyện Bách HợpMùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương… Tôi khó hiểu khi nghe Đại Tráng và Khê Nhĩ nói chuyện."Khoan đã, hôm nay là ngày gì, mà còn khui sâm panh ăn mừng?"Soso cười lấy ra một tấm thiệp màu đỏ, hai chữ thiệp mời in rõ lên đó."(⊙ o ⊙)! Gì chứ, chuyện này thành khi nào???""Có đủ ngạc nhiên chưa?""Là sợ hãi thì đúng hơn! Hai gia đình cấu kết với nhau từ khi nào vậy?"Đại Tráng đưa tay ra chọc chọc lên đầu tôi."Cái gì mà cấu kết! Mẹ của mình với mẹ của Soso chỉ hận gặp nhau quá trễ, mới gặp mặt có hai lần đã nói đến chuyện ôm cháu rồi.Vậy còn chưa đủ để thành sao.Hơn nữa..."Tôi ghét nhất là cái kiểu úp úp mở mở.Tôi hung hăng véo cái tai Đại Tráng."Hơn nữa cái gì? Nói nhanh!"Soso đỏ mặt kéo tôi ra, nhỏ giọng nói."Mình mang thai.Đã được hai tháng."Khi nghe cái tin này, cả người tôi run bần bật."Cái gì?""Vợ của mình muốn sinh cho mình một cậu nhóc mập mạp!"Đại Tráng trực tiếp ghét vào tai tôi hét lên, giống như sợ người ta không nghe vậy.Soso cười đánh vào vai Đại Tráng."Tiểu Tử, bớt ba hoa đi."Tôi giật lấy cái ly trên tay Soso."Không được uống rượu.Đừng làm tổn thương đến con gái đỡ đầu của mình.""Cậu muốn trở thành mẹ đỡ đầu à???"Đại Tráng khoác vai tôi, mỉm cười gian xảo.Tôi nhìn cậu ấy đầy khinh bỉ."Ai ya, cứ yên tâm đi, mình nhất định sẽ chuẩn bị bao lì xì thật dày.""Như vậy à.""Đương nhiên rồi, không thể nào bạc đãi con gái đỡ đầu của mình được."Nói xong, tôi duỗi tay vừa xoa cái bụng Soso vừa trêu ghẹo."Đời này, tôi không có khả năng có con, hay là đẻ đứa này xong, thì làm đứa nữa đi, cho mình nhận nuôi.Như vậy là tốt nhất."Đại Tráng bốp lên đầu tôi một cái."Nghĩ hay lắm.Nghĩ cũng đừng nghĩ nhé."Chúng tôi trò chuyện vui vẻ.Lúc này, Phổ Kha mặt hầm hầm cầm mấy chai sâm panh đi đến.Khê Nhĩ cảm thấy cô ấy có chỗ không thích hợp, kéo cô ấy ngồi xuống."Là ai? Ai đem tiên nữ nhà tôi chọc giận đây."Phổ Kha đặt chai sâm panh xuống bàn, nhìn tôi chằm chằm."Phoebe đâu?""Bận công việc.Ai chọc chị vậy?"Phổ Kha châm điếu thuốc, bắt chéo chân."Nói xạo cái gì hả.Tôi đi mua rượu, chính mắt thấy cô ấy đi cùng một thằng đàn ông nào đó mua rượu.Thằng đó tay không an phận, còn ôm cô ấy.Chuyện này là thế nào?"Tôi im lặng uống cạn ly rượu.Soso và Đại Tráng nhìn tôi khó hiểu."Đó là chồng chưa cưới của cô ấy.""Cái gì?"Khê Nhĩ khẽ hô lên.Tôi nhìn cô ấy."Không cần ngạc nhiên như vậy, người ta môn đăng hộ đối, đương nhiên phải bên nhau.Còn tôi sao, chơi chơi là được rồi.".
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của TôiTác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu DiệuTruyện Bách HợpMùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương… Tôi khó hiểu khi nghe Đại Tráng và Khê Nhĩ nói chuyện."Khoan đã, hôm nay là ngày gì, mà còn khui sâm panh ăn mừng?"Soso cười lấy ra một tấm thiệp màu đỏ, hai chữ thiệp mời in rõ lên đó."(⊙ o ⊙)! Gì chứ, chuyện này thành khi nào???""Có đủ ngạc nhiên chưa?""Là sợ hãi thì đúng hơn! Hai gia đình cấu kết với nhau từ khi nào vậy?"Đại Tráng đưa tay ra chọc chọc lên đầu tôi."Cái gì mà cấu kết! Mẹ của mình với mẹ của Soso chỉ hận gặp nhau quá trễ, mới gặp mặt có hai lần đã nói đến chuyện ôm cháu rồi.Vậy còn chưa đủ để thành sao.Hơn nữa..."Tôi ghét nhất là cái kiểu úp úp mở mở.Tôi hung hăng véo cái tai Đại Tráng."Hơn nữa cái gì? Nói nhanh!"Soso đỏ mặt kéo tôi ra, nhỏ giọng nói."Mình mang thai.Đã được hai tháng."Khi nghe cái tin này, cả người tôi run bần bật."Cái gì?""Vợ của mình muốn sinh cho mình một cậu nhóc mập mạp!"Đại Tráng trực tiếp ghét vào tai tôi hét lên, giống như sợ người ta không nghe vậy.Soso cười đánh vào vai Đại Tráng."Tiểu Tử, bớt ba hoa đi."Tôi giật lấy cái ly trên tay Soso."Không được uống rượu.Đừng làm tổn thương đến con gái đỡ đầu của mình.""Cậu muốn trở thành mẹ đỡ đầu à???"Đại Tráng khoác vai tôi, mỉm cười gian xảo.Tôi nhìn cậu ấy đầy khinh bỉ."Ai ya, cứ yên tâm đi, mình nhất định sẽ chuẩn bị bao lì xì thật dày.""Như vậy à.""Đương nhiên rồi, không thể nào bạc đãi con gái đỡ đầu của mình được."Nói xong, tôi duỗi tay vừa xoa cái bụng Soso vừa trêu ghẹo."Đời này, tôi không có khả năng có con, hay là đẻ đứa này xong, thì làm đứa nữa đi, cho mình nhận nuôi.Như vậy là tốt nhất."Đại Tráng bốp lên đầu tôi một cái."Nghĩ hay lắm.Nghĩ cũng đừng nghĩ nhé."Chúng tôi trò chuyện vui vẻ.Lúc này, Phổ Kha mặt hầm hầm cầm mấy chai sâm panh đi đến.Khê Nhĩ cảm thấy cô ấy có chỗ không thích hợp, kéo cô ấy ngồi xuống."Là ai? Ai đem tiên nữ nhà tôi chọc giận đây."Phổ Kha đặt chai sâm panh xuống bàn, nhìn tôi chằm chằm."Phoebe đâu?""Bận công việc.Ai chọc chị vậy?"Phổ Kha châm điếu thuốc, bắt chéo chân."Nói xạo cái gì hả.Tôi đi mua rượu, chính mắt thấy cô ấy đi cùng một thằng đàn ông nào đó mua rượu.Thằng đó tay không an phận, còn ôm cô ấy.Chuyện này là thế nào?"Tôi im lặng uống cạn ly rượu.Soso và Đại Tráng nhìn tôi khó hiểu."Đó là chồng chưa cưới của cô ấy.""Cái gì?"Khê Nhĩ khẽ hô lên.Tôi nhìn cô ấy."Không cần ngạc nhiên như vậy, người ta môn đăng hộ đối, đương nhiên phải bên nhau.Còn tôi sao, chơi chơi là được rồi.".