Mùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương…

Chương 69: Chương 69

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của TôiTác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu DiệuTruyện Bách HợpMùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương… "Phoebe.""Em ở đâu?""Văn phòng.""Ồ."Không bao lâu, Phoebe đã đi vào trong văn phòng tôi.Cô ấy ngồi trên sô pha, nhìn tôi hậm hực.Tôi cười đi đến trước mặt cô ấy, cúi người hôn lên giữa mày."Ai chọc chị đây?""Đã nói mấy ngày tới không cần đi làm.""Tôi khoẻ lắm mà, không đi làm không có lương nha.""Dù sao đã chậm trễ nhiều việc rồi, trễ thêm mấy ngày nữa thì có gì khác?"Cô ấy nói thật hài hước, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.Truyện Đam Mỹ"Tôi thừa nhận là do hành vi bốc đồng của bản thân ảnh hưởng đến công việc, nhưng mà tôi cũng đang cố gắng nỗ lực đền bù.Được rồi, về nhà thôi."Chúng tôi sóng vai đi đến bãi đậu xe, lúc này cô ấy mở cốp xe ra.Bên trong có một cái hộp lớn, ra hiểu bảo tôi mở ra xem.Tôi tò mò mở cái nắp hộp ra, bên trong là một bộ lễ phục màu đen nhung.Áo vest có thêu hoa văn cùng với một chiếc ghim cài hoa hồng màu đỏ, áo sơ mi màu đỏ sậm, còn có một đôi giày da đen bóng.Tôi có chút bất ngờ, nói thật ra, mặc dù tôi mặc đồ khá trung tính, nhưng mà cái lại trang phục này, làm tôi không dám mặc, mắc công lại đào cái lỗ chui vì xấu hổ.Ánh mắt cô ấy vẫn luôn nhìn tôi.Cuối cùng mang theo chút không hài lòng hỏi tôi."Không thích à?""Không, cũng không tồi.""Họp thường niên cần phải ăn mặc nghiêm chỉnh.""Ok.Chị đưa, tôi nào đâu không dám mặc.Nhưng mà, lại bắt chị tốn tiền rồi.""Tiền không đáng nhắc đến, chỉ là tôi thật sự không thể nào chấp nhận cái kiểu cà lơ phất phơ của em được.Coi như cho em một cơ hội làm người nghiêm túc.""Haha, cảm ơn."Chúng tôi cũng không về nhà, cô ấy lái xe đưa tôi đi biển hóng gió, cũng lâu rồi cũng không có nhìn cảnh đêm của thành phố này.Cuối cùng, chúng tôi quyết định đi dạo trên bờ biển, nhìn bên đường có người bán hạt dẻ, tôi nhịn không được chạy đến mua một túi, chúng tôi sánh vai ngồi trên băng ghế, cô ấy hiếu kỳ nhìn túi đồ trên tay tôi.Tôi cười mở túi ra, bóc một hạt lột đút cho cô ấy ăn."Đây là thứ mà tôi thích ăn nhất, nhưng mà đã lâu rồi không ăn.""Tại sao?""Bởi vì...!không có ai ăn cùng tôi.""Bây giờ, coi như cũng có người ăn cùng rồi.""Chị thích ăn à?""Ăn ít thì có thể, ăn nhiều bao tử không tiêu."Tôi gật đầu đã hiểu, lại bóc 1 2 hạt đưa đến bên miệng cô ấy.Cô ấy dựa đầu vào vai tôi, nhìn biển trời tối đen."Chờ qua thời gian này hết bận, chúng ta nghỉ phép đi.""Được, chị muốn đi đâu?"Tôi cười hỏi cô ấy, cô ấy làm vẻ mặt như trẻ con, suy nghĩ gì đó, sau đó chớp chớp mắt nhìn tôi."Nơi nào ấm áp thì đến nơi đó.""Vậy thì...!vẫn là nơi đây nè....ha"Tôi cười hôn lên trán cô ấy, nhìn đồng hồ thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi quay lại xe.Tôi nắm lấy tay cô ấy, xoa xoa rồi thở sưởi ấm."Bị đông lạnh rồi phải không?"Cô ấy cười, trong đó chưa chút dịu dàng nhìn tôi."Còn ổn.".

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của TôiTác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu DiệuTruyện Bách HợpMùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương… "Phoebe.""Em ở đâu?""Văn phòng.""Ồ."Không bao lâu, Phoebe đã đi vào trong văn phòng tôi.Cô ấy ngồi trên sô pha, nhìn tôi hậm hực.Tôi cười đi đến trước mặt cô ấy, cúi người hôn lên giữa mày."Ai chọc chị đây?""Đã nói mấy ngày tới không cần đi làm.""Tôi khoẻ lắm mà, không đi làm không có lương nha.""Dù sao đã chậm trễ nhiều việc rồi, trễ thêm mấy ngày nữa thì có gì khác?"Cô ấy nói thật hài hước, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.Truyện Đam Mỹ"Tôi thừa nhận là do hành vi bốc đồng của bản thân ảnh hưởng đến công việc, nhưng mà tôi cũng đang cố gắng nỗ lực đền bù.Được rồi, về nhà thôi."Chúng tôi sóng vai đi đến bãi đậu xe, lúc này cô ấy mở cốp xe ra.Bên trong có một cái hộp lớn, ra hiểu bảo tôi mở ra xem.Tôi tò mò mở cái nắp hộp ra, bên trong là một bộ lễ phục màu đen nhung.Áo vest có thêu hoa văn cùng với một chiếc ghim cài hoa hồng màu đỏ, áo sơ mi màu đỏ sậm, còn có một đôi giày da đen bóng.Tôi có chút bất ngờ, nói thật ra, mặc dù tôi mặc đồ khá trung tính, nhưng mà cái lại trang phục này, làm tôi không dám mặc, mắc công lại đào cái lỗ chui vì xấu hổ.Ánh mắt cô ấy vẫn luôn nhìn tôi.Cuối cùng mang theo chút không hài lòng hỏi tôi."Không thích à?""Không, cũng không tồi.""Họp thường niên cần phải ăn mặc nghiêm chỉnh.""Ok.Chị đưa, tôi nào đâu không dám mặc.Nhưng mà, lại bắt chị tốn tiền rồi.""Tiền không đáng nhắc đến, chỉ là tôi thật sự không thể nào chấp nhận cái kiểu cà lơ phất phơ của em được.Coi như cho em một cơ hội làm người nghiêm túc.""Haha, cảm ơn."Chúng tôi cũng không về nhà, cô ấy lái xe đưa tôi đi biển hóng gió, cũng lâu rồi cũng không có nhìn cảnh đêm của thành phố này.Cuối cùng, chúng tôi quyết định đi dạo trên bờ biển, nhìn bên đường có người bán hạt dẻ, tôi nhịn không được chạy đến mua một túi, chúng tôi sánh vai ngồi trên băng ghế, cô ấy hiếu kỳ nhìn túi đồ trên tay tôi.Tôi cười mở túi ra, bóc một hạt lột đút cho cô ấy ăn."Đây là thứ mà tôi thích ăn nhất, nhưng mà đã lâu rồi không ăn.""Tại sao?""Bởi vì...!không có ai ăn cùng tôi.""Bây giờ, coi như cũng có người ăn cùng rồi.""Chị thích ăn à?""Ăn ít thì có thể, ăn nhiều bao tử không tiêu."Tôi gật đầu đã hiểu, lại bóc 1 2 hạt đưa đến bên miệng cô ấy.Cô ấy dựa đầu vào vai tôi, nhìn biển trời tối đen."Chờ qua thời gian này hết bận, chúng ta nghỉ phép đi.""Được, chị muốn đi đâu?"Tôi cười hỏi cô ấy, cô ấy làm vẻ mặt như trẻ con, suy nghĩ gì đó, sau đó chớp chớp mắt nhìn tôi."Nơi nào ấm áp thì đến nơi đó.""Vậy thì...!vẫn là nơi đây nè....ha"Tôi cười hôn lên trán cô ấy, nhìn đồng hồ thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi quay lại xe.Tôi nắm lấy tay cô ấy, xoa xoa rồi thở sưởi ấm."Bị đông lạnh rồi phải không?"Cô ấy cười, trong đó chưa chút dịu dàng nhìn tôi."Còn ổn.".

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của TôiTác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu DiệuTruyện Bách HợpMùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi. Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày. Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm. Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề. Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau. Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi... "Với cái kiểu học ương… "Phoebe.""Em ở đâu?""Văn phòng.""Ồ."Không bao lâu, Phoebe đã đi vào trong văn phòng tôi.Cô ấy ngồi trên sô pha, nhìn tôi hậm hực.Tôi cười đi đến trước mặt cô ấy, cúi người hôn lên giữa mày."Ai chọc chị đây?""Đã nói mấy ngày tới không cần đi làm.""Tôi khoẻ lắm mà, không đi làm không có lương nha.""Dù sao đã chậm trễ nhiều việc rồi, trễ thêm mấy ngày nữa thì có gì khác?"Cô ấy nói thật hài hước, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.Truyện Đam Mỹ"Tôi thừa nhận là do hành vi bốc đồng của bản thân ảnh hưởng đến công việc, nhưng mà tôi cũng đang cố gắng nỗ lực đền bù.Được rồi, về nhà thôi."Chúng tôi sóng vai đi đến bãi đậu xe, lúc này cô ấy mở cốp xe ra.Bên trong có một cái hộp lớn, ra hiểu bảo tôi mở ra xem.Tôi tò mò mở cái nắp hộp ra, bên trong là một bộ lễ phục màu đen nhung.Áo vest có thêu hoa văn cùng với một chiếc ghim cài hoa hồng màu đỏ, áo sơ mi màu đỏ sậm, còn có một đôi giày da đen bóng.Tôi có chút bất ngờ, nói thật ra, mặc dù tôi mặc đồ khá trung tính, nhưng mà cái lại trang phục này, làm tôi không dám mặc, mắc công lại đào cái lỗ chui vì xấu hổ.Ánh mắt cô ấy vẫn luôn nhìn tôi.Cuối cùng mang theo chút không hài lòng hỏi tôi."Không thích à?""Không, cũng không tồi.""Họp thường niên cần phải ăn mặc nghiêm chỉnh.""Ok.Chị đưa, tôi nào đâu không dám mặc.Nhưng mà, lại bắt chị tốn tiền rồi.""Tiền không đáng nhắc đến, chỉ là tôi thật sự không thể nào chấp nhận cái kiểu cà lơ phất phơ của em được.Coi như cho em một cơ hội làm người nghiêm túc.""Haha, cảm ơn."Chúng tôi cũng không về nhà, cô ấy lái xe đưa tôi đi biển hóng gió, cũng lâu rồi cũng không có nhìn cảnh đêm của thành phố này.Cuối cùng, chúng tôi quyết định đi dạo trên bờ biển, nhìn bên đường có người bán hạt dẻ, tôi nhịn không được chạy đến mua một túi, chúng tôi sánh vai ngồi trên băng ghế, cô ấy hiếu kỳ nhìn túi đồ trên tay tôi.Tôi cười mở túi ra, bóc một hạt lột đút cho cô ấy ăn."Đây là thứ mà tôi thích ăn nhất, nhưng mà đã lâu rồi không ăn.""Tại sao?""Bởi vì...!không có ai ăn cùng tôi.""Bây giờ, coi như cũng có người ăn cùng rồi.""Chị thích ăn à?""Ăn ít thì có thể, ăn nhiều bao tử không tiêu."Tôi gật đầu đã hiểu, lại bóc 1 2 hạt đưa đến bên miệng cô ấy.Cô ấy dựa đầu vào vai tôi, nhìn biển trời tối đen."Chờ qua thời gian này hết bận, chúng ta nghỉ phép đi.""Được, chị muốn đi đâu?"Tôi cười hỏi cô ấy, cô ấy làm vẻ mặt như trẻ con, suy nghĩ gì đó, sau đó chớp chớp mắt nhìn tôi."Nơi nào ấm áp thì đến nơi đó.""Vậy thì...!vẫn là nơi đây nè....ha"Tôi cười hôn lên trán cô ấy, nhìn đồng hồ thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi quay lại xe.Tôi nắm lấy tay cô ấy, xoa xoa rồi thở sưởi ấm."Bị đông lạnh rồi phải không?"Cô ấy cười, trong đó chưa chút dịu dàng nhìn tôi."Còn ổn.".

Chương 69: Chương 69