Tác giả:

Năm nay, mùa hè ở Hồng Kông đến khá sớm. Bên vỉa hè, cây tùng bách xanh um tươi tốt che đi phần lớn ánh sáng, từng chiếc bóng thưa thớt đổ xuống từ những khe hở nhỏ rồi lại nhanh nhẹn trốn vào trong quần áo của người đi đường.Mấy ngày trước khi trở về Hồng Kông, Trình Mẫn chỉ biết đi làm mà không có dịp ngừng lại để hưởng thụ khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi này. Qua một đợt bận rộn, đầu óc cô rối loạn, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra cảm giác lạ lẫm với nơi đây. Lúc này, hiếm khi cô có một buổi chiều nhàn rỗi thế này nên liền thừa dịp đến quán trà cổ mà cô yêu thích nhất trong trường ngồi một lát. Trước mặt cô bày một cốc trà sữa Hồng Kông bằng nhựa bóng màu da cam và miếng bánh sừng trâu kiểu Tây, còn mình thì lười biếng ngồi trên chiếc ghế dài màu xanh quen thuộc, nhìn cảnh tượng người đi đường vội vã bên ngoài mà nhớ về trước kia.Cô không phải là người Hồng Kông. Tuy sinh ra và có chứng minh thư ở đây nhưng trước năm mười tuổi cô sống tại một thành phố ở phía Nam, sau đó mới…

Chương 47: 47: Phiên Ngoại 6 Nhật Ký Của Lộ Lộ 2

Hãy Đến Hôn EmTác giả: PoisssonTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNăm nay, mùa hè ở Hồng Kông đến khá sớm. Bên vỉa hè, cây tùng bách xanh um tươi tốt che đi phần lớn ánh sáng, từng chiếc bóng thưa thớt đổ xuống từ những khe hở nhỏ rồi lại nhanh nhẹn trốn vào trong quần áo của người đi đường.Mấy ngày trước khi trở về Hồng Kông, Trình Mẫn chỉ biết đi làm mà không có dịp ngừng lại để hưởng thụ khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi này. Qua một đợt bận rộn, đầu óc cô rối loạn, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra cảm giác lạ lẫm với nơi đây. Lúc này, hiếm khi cô có một buổi chiều nhàn rỗi thế này nên liền thừa dịp đến quán trà cổ mà cô yêu thích nhất trong trường ngồi một lát. Trước mặt cô bày một cốc trà sữa Hồng Kông bằng nhựa bóng màu da cam và miếng bánh sừng trâu kiểu Tây, còn mình thì lười biếng ngồi trên chiếc ghế dài màu xanh quen thuộc, nhìn cảnh tượng người đi đường vội vã bên ngoài mà nhớ về trước kia.Cô không phải là người Hồng Kông. Tuy sinh ra và có chứng minh thư ở đây nhưng trước năm mười tuổi cô sống tại một thành phố ở phía Nam, sau đó mới… 2.Lộ Lộ thức dậySáng sớm 7 giờ, đầu ên Lục Hạo Nam đánh thức Trình Mẫn, sau đó đếnphòng ngủ của con gái.Anh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy cái chăn màu xanh phồng to trên giường,không cần nghĩ cũng biết, Lộ Lộ nghe được ếng đồng hồ báo thức vanglên nhưng vẫn không chịu rời giường, mà quấn mình lại.Người bố thân yêu không chút lưu nh mà nói: “Lộ Lộ, dậy đi.”Trình Lộ vẫn không nhúc nhích, khóa mình lại trong chăn như cái kén, kiênquyết không ra.Hai cha con đang giằng co thì Trình Mẫn tới.Cô không hề khách khí, đi đếnmép giường, trực ếp xốc chăn lên.Trình Lộ đang giả bộ ngủ thấy mẹ đã đến, nhanh chóng nhắm mặt lại, giảvờ như không biết gì.Nhưng sao có thể qua được con mắt nh tường củaTrình Mẫn, cô chậm rãi ngồi xuống, bắt lấy chân của con.Trình Lộ cảm thấy có chút bất an, lén lút mở mắt ra, đáng ếc còn chưa kịpthấy gì đã bị mẹ chọc lét.Cô bé năm tuổi vùng vẫy, ý đồ muốn thoát khỏi ma trảo của mẹ, lại bịcường thế trấn áp.Trong nh thế cấp bách bé thấy bô đang đứng xa xacười, vội vàng cầu cứu.Sau này, Lộ Lộ sáu tuổi nhớ lại chuyện đó, cảm thán khi ấy mình quá mứcngây thơ, không nhận ra hai người họ cùng một chiến tuyến.Trải qua một phen hỗn chiến, Lộ Lộ thất bại, uể oải để mẹ giúp thay quầnáo.Bé vẫn là không quá cam tâm, chu cái miệng nhỏ, ủy khuất mà nói: “Mẹ,com không muốn đi học.”Trình Mẫn không để ý tới bé.Lộ Lộ ếp tục làm nũng: “Mẹ, con không đi học đâu, không muốn đi học.”Trình Mẫn đã thay quần áo cho con xong, nói: “Đi xuống lầu ăn cơm.”Lộ Lộ ngã lên giường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không muốn đi học mà.”Trình Mẫn lạnh lùng: “Con có hơn mười hai năm đi học lận.Cơ hội nói câuđó còn rất nhiều nên giờ đừng nói gì nữa.”Trình lộ nghe vậy, vươn tay nhỏ xoa xoa mặt, hăng hái trở lại nhảy xuốnggiường, thở phì phì mà chạy xuống lầu.Trình Lộ rất không vui, bị đưa đến nhà trẻ, lại chậm chạp không chịu xuốngxe.Lục Hạo Nam cũng không sốt ruột, cùng con âm thầm đọ sức.Lâu lạu lạinói cho bé mấy giờ rồi, làm cho Lộ Lộ từ từ cảm thấy khẩn trương.Rốt cuộc, cách thời gian vào lớp còn năm phút, Trình Lộ thua cuộc, ến vàonhà trẻ.Bé không nh nguyện mà xuống xe, đi nửa đường lại quay về, cò kè mặccả: “Bố, con không vui, tan học con muốn đi ăn McDonalds.”Lục Hạo Nam rất không thích mấy thực phẩm rác rưởi đó, nhưng càng ngăncản, bé càng làm ngược lại.Nụ cười không thay đổi, anh trả lời: “Mẹ sẽđến đón con, lúc đó con xin mẹ đi.”Trình Lộ nghe vậy, bĩu môi, như một người già mà lắc đầu thở dài, đeo cặpxách chim cánh cụt cặp, vào nhà trẻ..

Hãy Đến Hôn EmTác giả: PoisssonTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNăm nay, mùa hè ở Hồng Kông đến khá sớm. Bên vỉa hè, cây tùng bách xanh um tươi tốt che đi phần lớn ánh sáng, từng chiếc bóng thưa thớt đổ xuống từ những khe hở nhỏ rồi lại nhanh nhẹn trốn vào trong quần áo của người đi đường.Mấy ngày trước khi trở về Hồng Kông, Trình Mẫn chỉ biết đi làm mà không có dịp ngừng lại để hưởng thụ khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi này. Qua một đợt bận rộn, đầu óc cô rối loạn, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra cảm giác lạ lẫm với nơi đây. Lúc này, hiếm khi cô có một buổi chiều nhàn rỗi thế này nên liền thừa dịp đến quán trà cổ mà cô yêu thích nhất trong trường ngồi một lát. Trước mặt cô bày một cốc trà sữa Hồng Kông bằng nhựa bóng màu da cam và miếng bánh sừng trâu kiểu Tây, còn mình thì lười biếng ngồi trên chiếc ghế dài màu xanh quen thuộc, nhìn cảnh tượng người đi đường vội vã bên ngoài mà nhớ về trước kia.Cô không phải là người Hồng Kông. Tuy sinh ra và có chứng minh thư ở đây nhưng trước năm mười tuổi cô sống tại một thành phố ở phía Nam, sau đó mới… 2.Lộ Lộ thức dậySáng sớm 7 giờ, đầu ên Lục Hạo Nam đánh thức Trình Mẫn, sau đó đếnphòng ngủ của con gái.Anh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy cái chăn màu xanh phồng to trên giường,không cần nghĩ cũng biết, Lộ Lộ nghe được ếng đồng hồ báo thức vanglên nhưng vẫn không chịu rời giường, mà quấn mình lại.Người bố thân yêu không chút lưu nh mà nói: “Lộ Lộ, dậy đi.”Trình Lộ vẫn không nhúc nhích, khóa mình lại trong chăn như cái kén, kiênquyết không ra.Hai cha con đang giằng co thì Trình Mẫn tới.Cô không hề khách khí, đi đếnmép giường, trực ếp xốc chăn lên.Trình Lộ đang giả bộ ngủ thấy mẹ đã đến, nhanh chóng nhắm mặt lại, giảvờ như không biết gì.Nhưng sao có thể qua được con mắt nh tường củaTrình Mẫn, cô chậm rãi ngồi xuống, bắt lấy chân của con.Trình Lộ cảm thấy có chút bất an, lén lút mở mắt ra, đáng ếc còn chưa kịpthấy gì đã bị mẹ chọc lét.Cô bé năm tuổi vùng vẫy, ý đồ muốn thoát khỏi ma trảo của mẹ, lại bịcường thế trấn áp.Trong nh thế cấp bách bé thấy bô đang đứng xa xacười, vội vàng cầu cứu.Sau này, Lộ Lộ sáu tuổi nhớ lại chuyện đó, cảm thán khi ấy mình quá mứcngây thơ, không nhận ra hai người họ cùng một chiến tuyến.Trải qua một phen hỗn chiến, Lộ Lộ thất bại, uể oải để mẹ giúp thay quầnáo.Bé vẫn là không quá cam tâm, chu cái miệng nhỏ, ủy khuất mà nói: “Mẹ,com không muốn đi học.”Trình Mẫn không để ý tới bé.Lộ Lộ ếp tục làm nũng: “Mẹ, con không đi học đâu, không muốn đi học.”Trình Mẫn đã thay quần áo cho con xong, nói: “Đi xuống lầu ăn cơm.”Lộ Lộ ngã lên giường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không muốn đi học mà.”Trình Mẫn lạnh lùng: “Con có hơn mười hai năm đi học lận.Cơ hội nói câuđó còn rất nhiều nên giờ đừng nói gì nữa.”Trình lộ nghe vậy, vươn tay nhỏ xoa xoa mặt, hăng hái trở lại nhảy xuốnggiường, thở phì phì mà chạy xuống lầu.Trình Lộ rất không vui, bị đưa đến nhà trẻ, lại chậm chạp không chịu xuốngxe.Lục Hạo Nam cũng không sốt ruột, cùng con âm thầm đọ sức.Lâu lạu lạinói cho bé mấy giờ rồi, làm cho Lộ Lộ từ từ cảm thấy khẩn trương.Rốt cuộc, cách thời gian vào lớp còn năm phút, Trình Lộ thua cuộc, ến vàonhà trẻ.Bé không nh nguyện mà xuống xe, đi nửa đường lại quay về, cò kè mặccả: “Bố, con không vui, tan học con muốn đi ăn McDonalds.”Lục Hạo Nam rất không thích mấy thực phẩm rác rưởi đó, nhưng càng ngăncản, bé càng làm ngược lại.Nụ cười không thay đổi, anh trả lời: “Mẹ sẽđến đón con, lúc đó con xin mẹ đi.”Trình Lộ nghe vậy, bĩu môi, như một người già mà lắc đầu thở dài, đeo cặpxách chim cánh cụt cặp, vào nhà trẻ..

Hãy Đến Hôn EmTác giả: PoisssonTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNăm nay, mùa hè ở Hồng Kông đến khá sớm. Bên vỉa hè, cây tùng bách xanh um tươi tốt che đi phần lớn ánh sáng, từng chiếc bóng thưa thớt đổ xuống từ những khe hở nhỏ rồi lại nhanh nhẹn trốn vào trong quần áo của người đi đường.Mấy ngày trước khi trở về Hồng Kông, Trình Mẫn chỉ biết đi làm mà không có dịp ngừng lại để hưởng thụ khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi này. Qua một đợt bận rộn, đầu óc cô rối loạn, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra cảm giác lạ lẫm với nơi đây. Lúc này, hiếm khi cô có một buổi chiều nhàn rỗi thế này nên liền thừa dịp đến quán trà cổ mà cô yêu thích nhất trong trường ngồi một lát. Trước mặt cô bày một cốc trà sữa Hồng Kông bằng nhựa bóng màu da cam và miếng bánh sừng trâu kiểu Tây, còn mình thì lười biếng ngồi trên chiếc ghế dài màu xanh quen thuộc, nhìn cảnh tượng người đi đường vội vã bên ngoài mà nhớ về trước kia.Cô không phải là người Hồng Kông. Tuy sinh ra và có chứng minh thư ở đây nhưng trước năm mười tuổi cô sống tại một thành phố ở phía Nam, sau đó mới… 2.Lộ Lộ thức dậySáng sớm 7 giờ, đầu ên Lục Hạo Nam đánh thức Trình Mẫn, sau đó đếnphòng ngủ của con gái.Anh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy cái chăn màu xanh phồng to trên giường,không cần nghĩ cũng biết, Lộ Lộ nghe được ếng đồng hồ báo thức vanglên nhưng vẫn không chịu rời giường, mà quấn mình lại.Người bố thân yêu không chút lưu nh mà nói: “Lộ Lộ, dậy đi.”Trình Lộ vẫn không nhúc nhích, khóa mình lại trong chăn như cái kén, kiênquyết không ra.Hai cha con đang giằng co thì Trình Mẫn tới.Cô không hề khách khí, đi đếnmép giường, trực ếp xốc chăn lên.Trình Lộ đang giả bộ ngủ thấy mẹ đã đến, nhanh chóng nhắm mặt lại, giảvờ như không biết gì.Nhưng sao có thể qua được con mắt nh tường củaTrình Mẫn, cô chậm rãi ngồi xuống, bắt lấy chân của con.Trình Lộ cảm thấy có chút bất an, lén lút mở mắt ra, đáng ếc còn chưa kịpthấy gì đã bị mẹ chọc lét.Cô bé năm tuổi vùng vẫy, ý đồ muốn thoát khỏi ma trảo của mẹ, lại bịcường thế trấn áp.Trong nh thế cấp bách bé thấy bô đang đứng xa xacười, vội vàng cầu cứu.Sau này, Lộ Lộ sáu tuổi nhớ lại chuyện đó, cảm thán khi ấy mình quá mứcngây thơ, không nhận ra hai người họ cùng một chiến tuyến.Trải qua một phen hỗn chiến, Lộ Lộ thất bại, uể oải để mẹ giúp thay quầnáo.Bé vẫn là không quá cam tâm, chu cái miệng nhỏ, ủy khuất mà nói: “Mẹ,com không muốn đi học.”Trình Mẫn không để ý tới bé.Lộ Lộ ếp tục làm nũng: “Mẹ, con không đi học đâu, không muốn đi học.”Trình Mẫn đã thay quần áo cho con xong, nói: “Đi xuống lầu ăn cơm.”Lộ Lộ ngã lên giường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không muốn đi học mà.”Trình Mẫn lạnh lùng: “Con có hơn mười hai năm đi học lận.Cơ hội nói câuđó còn rất nhiều nên giờ đừng nói gì nữa.”Trình lộ nghe vậy, vươn tay nhỏ xoa xoa mặt, hăng hái trở lại nhảy xuốnggiường, thở phì phì mà chạy xuống lầu.Trình Lộ rất không vui, bị đưa đến nhà trẻ, lại chậm chạp không chịu xuốngxe.Lục Hạo Nam cũng không sốt ruột, cùng con âm thầm đọ sức.Lâu lạu lạinói cho bé mấy giờ rồi, làm cho Lộ Lộ từ từ cảm thấy khẩn trương.Rốt cuộc, cách thời gian vào lớp còn năm phút, Trình Lộ thua cuộc, ến vàonhà trẻ.Bé không nh nguyện mà xuống xe, đi nửa đường lại quay về, cò kè mặccả: “Bố, con không vui, tan học con muốn đi ăn McDonalds.”Lục Hạo Nam rất không thích mấy thực phẩm rác rưởi đó, nhưng càng ngăncản, bé càng làm ngược lại.Nụ cười không thay đổi, anh trả lời: “Mẹ sẽđến đón con, lúc đó con xin mẹ đi.”Trình Lộ nghe vậy, bĩu môi, như một người già mà lắc đầu thở dài, đeo cặpxách chim cánh cụt cặp, vào nhà trẻ..

Chương 47: 47: Phiên Ngoại 6 Nhật Ký Của Lộ Lộ 2