Trong đầu truyền vào một giọng nam có chút non nớt, lạnh lùng hỏi: "Kể chuyện gì?""Tùy cậu, muốn nghe chuyện chưa từng nghe. ""Ngày xưa…"Hệ thống -- Trường Phong kể một cây chuyện bối cảnh tiên hiệp, một câu chuyện lịch sử phong quanh về một Tiên Quân ghê gớm bình định Ma tộc phản loạn lập chiến công hiển hách, không gọi là thể loại cũ, bởi vì đã rất lâu Dư Tương không có nghe câu chuyện mới. "Tiên Quân không có người yêu sao? Anh ta lợi hại như vậy trong hậu cung hẳn có không ít người đẹp nhỉ?""Không có, cô như thế là đang sỉ nhục Tiên Quân!""Đừng gấp mà, câu hỏi của tôi cũng dựa theo đạo lí đối nhân xử thế thôi, cậu kích động như vậy không biết còn tưởng rằng Tiên Quân là chủ nhân của cậu đấy, không phải cậu là hệ thống không có tình cảm hệ thống sao?""Tôi tức giận là bởi vì cô không chăm chú. "Mặt Dư Tương không hề cảm xúc xin lượng thứ: "Được rồi được rồi, cậu tiếp tục nói đi. "Hệ thống Trường Phong duy trì âm thanh lạnh lùng kể chuyện, Dư Tương làm hai việc cùng lúc, thỉnh thoảng…

Chương 58

Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành PhốTác giả: Mộ Kiến Xuân ThâmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong đầu truyền vào một giọng nam có chút non nớt, lạnh lùng hỏi: "Kể chuyện gì?""Tùy cậu, muốn nghe chuyện chưa từng nghe. ""Ngày xưa…"Hệ thống -- Trường Phong kể một cây chuyện bối cảnh tiên hiệp, một câu chuyện lịch sử phong quanh về một Tiên Quân ghê gớm bình định Ma tộc phản loạn lập chiến công hiển hách, không gọi là thể loại cũ, bởi vì đã rất lâu Dư Tương không có nghe câu chuyện mới. "Tiên Quân không có người yêu sao? Anh ta lợi hại như vậy trong hậu cung hẳn có không ít người đẹp nhỉ?""Không có, cô như thế là đang sỉ nhục Tiên Quân!""Đừng gấp mà, câu hỏi của tôi cũng dựa theo đạo lí đối nhân xử thế thôi, cậu kích động như vậy không biết còn tưởng rằng Tiên Quân là chủ nhân của cậu đấy, không phải cậu là hệ thống không có tình cảm hệ thống sao?""Tôi tức giận là bởi vì cô không chăm chú. "Mặt Dư Tương không hề cảm xúc xin lượng thứ: "Được rồi được rồi, cậu tiếp tục nói đi. "Hệ thống Trường Phong duy trì âm thanh lạnh lùng kể chuyện, Dư Tương làm hai việc cùng lúc, thỉnh thoảng… Cả đại viện tính cả người lớn và trẻ em cũng phải mấy trăm người sinh sống. Tin tức Dư Tương chạy ra ngoài không hề nhỏ. Chạng vạng còn có hàng xóm chạy qua hỏi nhà họ Bùi rằng Dư Tương đã về chưa."Nó về rồi.""Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"Bà ngoại Lâm giải thích một cách qua loa: "Mấy đứa nhỏ làm ầm ĩ mâu thuẫn với nhau ấy mà."Nếu nói vì Dư Lộ mà Lâm Táp thô lỗ với Dư Tương thì sẽ làm tổn hại danh tiếng của Dư Lộ. Còn nếu không nói được lý do thì người ngoài lại đoán rằng tính tình Dư Tương không tốt, động tí đã rời nhà trốn đi, không phải đứa nhỏ tốt.Chỉ trách Lâm Táp kia, khiến bọn họ xử lý như thế nào cũng không ổn."Tôi nghe nói là chuyện của cháu ngoại trai bên nhà mẹ đẻ của chị dâu nhà họ Khương hả?""Ôi, ý kiến của nó bất hòa với Dư Tương nên cãi nhau ấy mà."Hàng xóm hiểu ý không hỏi nhiều thêm nữa.Lúc Lâm Thanh Lan tan tầm trở về thì gặp được bà ngoại Lâm đến cửa hỏi thăm khiến bà hơi ngạc nhiên. Hai nhà là hàng xóm đã nhiều năm, huống chi cha chồng bà cùng ông Bùi còn là bạn bè, bà ngoại Lâm là bề trên nên tất nhiên bà cũng tôn trọng mời bà ngoại Lâm vào nhà.Vừa lúc Khương Duệ Quân đi từ trong phòng ra chào bà Lâm một tiếng sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, không hề có ý tránh đi nơi khác cho người lớn nói chuyện.Bà ngoại Lâm cũng không trốn tránh cậu ta mà nói thẳng: "Chiều này cháu ngoại trai của cô tới nhà tôi chơi đã xảy ra tranh chấp với Dư Tương. Đứa nhỏ Dư Tương kia không nhịn nổi cơn tức nên chạy ra ngoài. Người nhà tôi sốt ruột nên lúc đi tìm đứa nhỏ có nói với Lâm Táp vài câu. Lúc thằng nhỏ kia đi trông rất tức giận. Thế nên tôi tới nói với cô một tiếng, đỡ phải mất lễ phép."Lâm Thanh Lan sửng sốt. Thay vì nói là đến giải thích thì phải nói rằng bà cụ đến kể tội mới đúng.Bà cũng khá hiểu tính tình của cháu ngoại trai mình. Đó không phải người khiến người khác phải lo lắng nhiều. Hai năm nay nó cũng đã dần trở nên vững vàng hơn. Từ đáy lòng bà cũng bao che cho cháu nên bèn cười nói: "Dư Tương không sao chứ? Lại nói, Dư Tương nhỏ hơn, là em gái của Lâm Táp. Nếu Lâm Táp có lỡ miệng câu nào thì cháu sẽ không tha cho nó đâu!"Bà ngoại Lâm cười hiền lành: "Lúc ấy tôi không ở trong cuộc, chỉ nghe bọn nhỏ nói qua nói lại lớn tiếng. Có vẻ như là trước khi Dư Tương xuống nông thôn hai người có quen biết. Lâm Táp chỉ thẳng vào mũi Dư Tương mà nói từ trước đến giờ tính Dư Tương đã xấu rồi."Lâm Thanh Lan hoảng sợ. Đây sao có thể là chuyện mà đứa nhỏ nhà bà có thể làm ra được chứ?Khương Duệ Quân nháy mắt với bà một cái rồi nhún nhún vai xem như khẳng định.Vẻ mặt Lâm Thanh Lan trở nên khó coi: "Lâm Táp không làm chuyện gì quá đáng chứ ạ?"Bà ngoại Lâm cười lắc đầu: "Ôi, đứa cháu gái lớn của tôi cũng tính tình nóng nảy. Nó cũng chọc thẳng vào nỗi đau của Lâm Táp, nói về khuôn mặt của thằng bé. Tôi nói nên đánh hai đứa nhỏ năm mươi roi. Tôi đã dạy dỗ Dư Tương rồi. Mà trong viện chúng ta cũng có người biết chuyện. Tôi sợ sẽ có lời nào đó không ổn truyền ra ngoài nên nghĩ mãi, cuối cùng vẫn muốn qua nói với cô một câu. Tránh giữa chúng ta có những hiềm khích không đáng có."Vẻ mặt Lâm Thanh Lan đầy tức giận. Bà oán hận nói: "Dì Lâm nói đúng. Thằng bé Lâm Táp này đúng là đáng đánh! Người ta nhường nhịn con gái, có ai như nó chứ!"DTV"Thanh Lan, đừng vì chuyện đứa nhỏ mà tức giận làm gì. Mấy đứa bé cãi nhau là chuyện bình thường mà. Chỉ là mong bên phía Lâm Táp đừng ghi hận gì. Nếu thằng bé tức giận thì cô giúp tôi nói vài câu.""Không cần xin lỗi nó đâu ạ. Dì, dì cũng đừng để trong lòng nhé. Thằng bé Lâm Táp này là thằng khốn nạn. Giữa trưa hôm nay cháu đã gặp Tương Tương rồi, là một cô bé tốt, càng nhìn càng thích. Việc này cũng là chúng cháu nên xin lỗi Dư Tương."Bà ngoại Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà: "Chúng ta đừng xin lỗi qua lại nữa. Tôi nói là để tránh những vướng mắc về sau thôi. Có khí bên này chúng ta còn chưa nói rõ, bọn nhỏ đã lại chơi cùng nhau rồi cũng nên. Mấy đứa bé ấy mà, mỗi ngày một kiểu."Lâm Thanh Lan cười nghe theo: "Dì nói rất đúng. Tuổi mấy đứa nhỏ sàn sàn nhau, đúng là không để chúng ta bớt lo.""Duệ Quân nhà cô cũng không hề thua kém nhé. Trong viện chúng ta có ai không ngưỡng mộ nhà cô chứ?"

Cả đại viện tính cả người lớn và trẻ em cũng phải mấy trăm người sinh sống. Tin tức Dư Tương chạy ra ngoài không hề nhỏ. Chạng vạng còn có hàng xóm chạy qua hỏi nhà họ Bùi rằng Dư Tương đã về chưa.

"Nó về rồi."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bà ngoại Lâm giải thích một cách qua loa: "Mấy đứa nhỏ làm ầm ĩ mâu thuẫn với nhau ấy mà."

Nếu nói vì Dư Lộ mà Lâm Táp thô lỗ với Dư Tương thì sẽ làm tổn hại danh tiếng của Dư Lộ. Còn nếu không nói được lý do thì người ngoài lại đoán rằng tính tình Dư Tương không tốt, động tí đã rời nhà trốn đi, không phải đứa nhỏ tốt.

Chỉ trách Lâm Táp kia, khiến bọn họ xử lý như thế nào cũng không ổn.

"Tôi nghe nói là chuyện của cháu ngoại trai bên nhà mẹ đẻ của chị dâu nhà họ Khương hả?"

"Ôi, ý kiến của nó bất hòa với Dư Tương nên cãi nhau ấy mà."

Hàng xóm hiểu ý không hỏi nhiều thêm nữa.

Lúc Lâm Thanh Lan tan tầm trở về thì gặp được bà ngoại Lâm đến cửa hỏi thăm khiến bà hơi ngạc nhiên. Hai nhà là hàng xóm đã nhiều năm, huống chi cha chồng bà cùng ông Bùi còn là bạn bè, bà ngoại Lâm là bề trên nên tất nhiên bà cũng tôn trọng mời bà ngoại Lâm vào nhà.

Vừa lúc Khương Duệ Quân đi từ trong phòng ra chào bà Lâm một tiếng sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, không hề có ý tránh đi nơi khác cho người lớn nói chuyện.

Bà ngoại Lâm cũng không trốn tránh cậu ta mà nói thẳng: "Chiều này cháu ngoại trai của cô tới nhà tôi chơi đã xảy ra tranh chấp với Dư Tương. Đứa nhỏ Dư Tương kia không nhịn nổi cơn tức nên chạy ra ngoài. Người nhà tôi sốt ruột nên lúc đi tìm đứa nhỏ có nói với Lâm Táp vài câu. Lúc thằng nhỏ kia đi trông rất tức giận. Thế nên tôi tới nói với cô một tiếng, đỡ phải mất lễ phép."

Lâm Thanh Lan sửng sốt. Thay vì nói là đến giải thích thì phải nói rằng bà cụ đến kể tội mới đúng.

Bà cũng khá hiểu tính tình của cháu ngoại trai mình. Đó không phải người khiến người khác phải lo lắng nhiều. Hai năm nay nó cũng đã dần trở nên vững vàng hơn. Từ đáy lòng bà cũng bao che cho cháu nên bèn cười nói: "Dư Tương không sao chứ? Lại nói, Dư Tương nhỏ hơn, là em gái của Lâm Táp. Nếu Lâm Táp có lỡ miệng câu nào thì cháu sẽ không tha cho nó đâu!"

Bà ngoại Lâm cười hiền lành: "Lúc ấy tôi không ở trong cuộc, chỉ nghe bọn nhỏ nói qua nói lại lớn tiếng. Có vẻ như là trước khi Dư Tương xuống nông thôn hai người có quen biết. Lâm Táp chỉ thẳng vào mũi Dư Tương mà nói từ trước đến giờ tính Dư Tương đã xấu rồi."

Lâm Thanh Lan hoảng sợ. Đây sao có thể là chuyện mà đứa nhỏ nhà bà có thể làm ra được chứ?

Khương Duệ Quân nháy mắt với bà một cái rồi nhún nhún vai xem như khẳng định.

Vẻ mặt Lâm Thanh Lan trở nên khó coi: "Lâm Táp không làm chuyện gì quá đáng chứ ạ?"

Bà ngoại Lâm cười lắc đầu: "Ôi, đứa cháu gái lớn của tôi cũng tính tình nóng nảy. Nó cũng chọc thẳng vào nỗi đau của Lâm Táp, nói về khuôn mặt của thằng bé. Tôi nói nên đánh hai đứa nhỏ năm mươi roi. Tôi đã dạy dỗ Dư Tương rồi. Mà trong viện chúng ta cũng có người biết chuyện. Tôi sợ sẽ có lời nào đó không ổn truyền ra ngoài nên nghĩ mãi, cuối cùng vẫn muốn qua nói với cô một câu. Tránh giữa chúng ta có những hiềm khích không đáng có."

Vẻ mặt Lâm Thanh Lan đầy tức giận. Bà oán hận nói: "Dì Lâm nói đúng. Thằng bé Lâm Táp này đúng là đáng đánh! Người ta nhường nhịn con gái, có ai như nó chứ!"

DTV

"Thanh Lan, đừng vì chuyện đứa nhỏ mà tức giận làm gì. Mấy đứa bé cãi nhau là chuyện bình thường mà. Chỉ là mong bên phía Lâm Táp đừng ghi hận gì. Nếu thằng bé tức giận thì cô giúp tôi nói vài câu."

"Không cần xin lỗi nó đâu ạ. Dì, dì cũng đừng để trong lòng nhé. Thằng bé Lâm Táp này là thằng khốn nạn. Giữa trưa hôm nay cháu đã gặp Tương Tương rồi, là một cô bé tốt, càng nhìn càng thích. Việc này cũng là chúng cháu nên xin lỗi Dư Tương."

Bà ngoại Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà: "Chúng ta đừng xin lỗi qua lại nữa. Tôi nói là để tránh những vướng mắc về sau thôi. Có khí bên này chúng ta còn chưa nói rõ, bọn nhỏ đã lại chơi cùng nhau rồi cũng nên. Mấy đứa bé ấy mà, mỗi ngày một kiểu."

Lâm Thanh Lan cười nghe theo: "Dì nói rất đúng. Tuổi mấy đứa nhỏ sàn sàn nhau, đúng là không để chúng ta bớt lo."

"Duệ Quân nhà cô cũng không hề thua kém nhé. Trong viện chúng ta có ai không ngưỡng mộ nhà cô chứ?"

Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành PhốTác giả: Mộ Kiến Xuân ThâmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong đầu truyền vào một giọng nam có chút non nớt, lạnh lùng hỏi: "Kể chuyện gì?""Tùy cậu, muốn nghe chuyện chưa từng nghe. ""Ngày xưa…"Hệ thống -- Trường Phong kể một cây chuyện bối cảnh tiên hiệp, một câu chuyện lịch sử phong quanh về một Tiên Quân ghê gớm bình định Ma tộc phản loạn lập chiến công hiển hách, không gọi là thể loại cũ, bởi vì đã rất lâu Dư Tương không có nghe câu chuyện mới. "Tiên Quân không có người yêu sao? Anh ta lợi hại như vậy trong hậu cung hẳn có không ít người đẹp nhỉ?""Không có, cô như thế là đang sỉ nhục Tiên Quân!""Đừng gấp mà, câu hỏi của tôi cũng dựa theo đạo lí đối nhân xử thế thôi, cậu kích động như vậy không biết còn tưởng rằng Tiên Quân là chủ nhân của cậu đấy, không phải cậu là hệ thống không có tình cảm hệ thống sao?""Tôi tức giận là bởi vì cô không chăm chú. "Mặt Dư Tương không hề cảm xúc xin lượng thứ: "Được rồi được rồi, cậu tiếp tục nói đi. "Hệ thống Trường Phong duy trì âm thanh lạnh lùng kể chuyện, Dư Tương làm hai việc cùng lúc, thỉnh thoảng… Cả đại viện tính cả người lớn và trẻ em cũng phải mấy trăm người sinh sống. Tin tức Dư Tương chạy ra ngoài không hề nhỏ. Chạng vạng còn có hàng xóm chạy qua hỏi nhà họ Bùi rằng Dư Tương đã về chưa."Nó về rồi.""Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"Bà ngoại Lâm giải thích một cách qua loa: "Mấy đứa nhỏ làm ầm ĩ mâu thuẫn với nhau ấy mà."Nếu nói vì Dư Lộ mà Lâm Táp thô lỗ với Dư Tương thì sẽ làm tổn hại danh tiếng của Dư Lộ. Còn nếu không nói được lý do thì người ngoài lại đoán rằng tính tình Dư Tương không tốt, động tí đã rời nhà trốn đi, không phải đứa nhỏ tốt.Chỉ trách Lâm Táp kia, khiến bọn họ xử lý như thế nào cũng không ổn."Tôi nghe nói là chuyện của cháu ngoại trai bên nhà mẹ đẻ của chị dâu nhà họ Khương hả?""Ôi, ý kiến của nó bất hòa với Dư Tương nên cãi nhau ấy mà."Hàng xóm hiểu ý không hỏi nhiều thêm nữa.Lúc Lâm Thanh Lan tan tầm trở về thì gặp được bà ngoại Lâm đến cửa hỏi thăm khiến bà hơi ngạc nhiên. Hai nhà là hàng xóm đã nhiều năm, huống chi cha chồng bà cùng ông Bùi còn là bạn bè, bà ngoại Lâm là bề trên nên tất nhiên bà cũng tôn trọng mời bà ngoại Lâm vào nhà.Vừa lúc Khương Duệ Quân đi từ trong phòng ra chào bà Lâm một tiếng sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, không hề có ý tránh đi nơi khác cho người lớn nói chuyện.Bà ngoại Lâm cũng không trốn tránh cậu ta mà nói thẳng: "Chiều này cháu ngoại trai của cô tới nhà tôi chơi đã xảy ra tranh chấp với Dư Tương. Đứa nhỏ Dư Tương kia không nhịn nổi cơn tức nên chạy ra ngoài. Người nhà tôi sốt ruột nên lúc đi tìm đứa nhỏ có nói với Lâm Táp vài câu. Lúc thằng nhỏ kia đi trông rất tức giận. Thế nên tôi tới nói với cô một tiếng, đỡ phải mất lễ phép."Lâm Thanh Lan sửng sốt. Thay vì nói là đến giải thích thì phải nói rằng bà cụ đến kể tội mới đúng.Bà cũng khá hiểu tính tình của cháu ngoại trai mình. Đó không phải người khiến người khác phải lo lắng nhiều. Hai năm nay nó cũng đã dần trở nên vững vàng hơn. Từ đáy lòng bà cũng bao che cho cháu nên bèn cười nói: "Dư Tương không sao chứ? Lại nói, Dư Tương nhỏ hơn, là em gái của Lâm Táp. Nếu Lâm Táp có lỡ miệng câu nào thì cháu sẽ không tha cho nó đâu!"Bà ngoại Lâm cười hiền lành: "Lúc ấy tôi không ở trong cuộc, chỉ nghe bọn nhỏ nói qua nói lại lớn tiếng. Có vẻ như là trước khi Dư Tương xuống nông thôn hai người có quen biết. Lâm Táp chỉ thẳng vào mũi Dư Tương mà nói từ trước đến giờ tính Dư Tương đã xấu rồi."Lâm Thanh Lan hoảng sợ. Đây sao có thể là chuyện mà đứa nhỏ nhà bà có thể làm ra được chứ?Khương Duệ Quân nháy mắt với bà một cái rồi nhún nhún vai xem như khẳng định.Vẻ mặt Lâm Thanh Lan trở nên khó coi: "Lâm Táp không làm chuyện gì quá đáng chứ ạ?"Bà ngoại Lâm cười lắc đầu: "Ôi, đứa cháu gái lớn của tôi cũng tính tình nóng nảy. Nó cũng chọc thẳng vào nỗi đau của Lâm Táp, nói về khuôn mặt của thằng bé. Tôi nói nên đánh hai đứa nhỏ năm mươi roi. Tôi đã dạy dỗ Dư Tương rồi. Mà trong viện chúng ta cũng có người biết chuyện. Tôi sợ sẽ có lời nào đó không ổn truyền ra ngoài nên nghĩ mãi, cuối cùng vẫn muốn qua nói với cô một câu. Tránh giữa chúng ta có những hiềm khích không đáng có."Vẻ mặt Lâm Thanh Lan đầy tức giận. Bà oán hận nói: "Dì Lâm nói đúng. Thằng bé Lâm Táp này đúng là đáng đánh! Người ta nhường nhịn con gái, có ai như nó chứ!"DTV"Thanh Lan, đừng vì chuyện đứa nhỏ mà tức giận làm gì. Mấy đứa bé cãi nhau là chuyện bình thường mà. Chỉ là mong bên phía Lâm Táp đừng ghi hận gì. Nếu thằng bé tức giận thì cô giúp tôi nói vài câu.""Không cần xin lỗi nó đâu ạ. Dì, dì cũng đừng để trong lòng nhé. Thằng bé Lâm Táp này là thằng khốn nạn. Giữa trưa hôm nay cháu đã gặp Tương Tương rồi, là một cô bé tốt, càng nhìn càng thích. Việc này cũng là chúng cháu nên xin lỗi Dư Tương."Bà ngoại Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà: "Chúng ta đừng xin lỗi qua lại nữa. Tôi nói là để tránh những vướng mắc về sau thôi. Có khí bên này chúng ta còn chưa nói rõ, bọn nhỏ đã lại chơi cùng nhau rồi cũng nên. Mấy đứa bé ấy mà, mỗi ngày một kiểu."Lâm Thanh Lan cười nghe theo: "Dì nói rất đúng. Tuổi mấy đứa nhỏ sàn sàn nhau, đúng là không để chúng ta bớt lo.""Duệ Quân nhà cô cũng không hề thua kém nhé. Trong viện chúng ta có ai không ngưỡng mộ nhà cô chứ?"

Chương 58