“Tô Nguyên à, sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Mẹ thất vọng về con quá.” Tô Nguyên mê man nhìn người phụ nữ kích động trước mặt mình, cái người xa lạ này còn tự xưng là mẹ cậu. “Anh hai không thương con hu hu hu…” Một cô bé kiêu căng xinh đẹp tủi thân nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã khiến người ta muốn nâng niu. “Sao anh hai lại không thương con chứ, con là công chúa bé nhỏ của chúng ta mà. Nào, không khóc nữa, khóc là xấu đó nha, ngoan.” Bố Tô cẩn thận dỗ dành, nói xong còn trừng mắt với Tô Nguyên. “Huỳnh Huỳnh hiếm khi mới hỏi xin con cái gì đó, mà cũng chỉ là bộ ấm trà thôi mà. Con là anh trai cho con bé thì có làm sao?” Tô Nguyên thắc mắc: “Bộ ấm trà gì cơ?” Tô Trạch chỉ vào bộ ấm tử sa có hình trúc mây trên bàn rồi tới cái chén vỡ nát, hơi do dự mở miệng. “Nguyên, anh biết em trân quý bộ ấm chén này rất nhiều năm rồi, thế nhưng nó đâu có đủ bộ, còn không bằng cho con bé? Rồi anh cả mua cho em bộ mới, mấy bộ cũng được hết.” Thực tế là hắn xót em gái, sợ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...