Tác giả:

Vì bộ não chỉ biết yêu đương nên tôi quyết định đi khám bệnh. Lúc bác sĩ tâm lý đọc bệnh án của tôi, anh chỉnh cặp kính gọng vàng nói: “Có vẻ như cô rất dễ yêu người khác nhỉ?” Tôi: “Anh đẹp trai, yêu đương không?” 1. Thời trung học tôi yêu đương rất nhiều, học sinh thể dục năm cấp 3, huấn luyện viên quân huấn lúc đại học, yêu đương qua mạng, còn đăng weibo tỏ tình với thầy Tony nữa. Nói tóm lại, ba trăm sáu mươi nghề, ai cũng là chú rể của tôi. Đáng sợ ở chỗ, tôi là đứa chỉ biết yêu thôi. Nhưng may mà tình trạng đó không kéo dài, bởi vì tôi sẽ gặp chú rể mới của mình trong khoảng thời gian ngắn. Lần yêu đương gần đây của tôi rất ngắn. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của tôi rất nhiều nhưng lần yêu lâu nhất, chắc không quá ba tháng. Cứ như bị trùng lời nguyền gì ấy, cứ ba tháng là tôi chia tay một lần. 2. Tôi phát hiện suy nghĩ của mình không đúng, quyết định đi khám tâm lý. Nhưng vừa vào cửa tôi đã ngẩn người. Đồ vest màu đen, thân hình cao lớn, mắt kính vuông, da trắng nõn nà, mũi cao…

Chương 8

Sơ Hở Là Nói Yêu AnhTác giả: Dư Hi ĐẳngTruyện Đô Thị, Truyện Hài HướcVì bộ não chỉ biết yêu đương nên tôi quyết định đi khám bệnh. Lúc bác sĩ tâm lý đọc bệnh án của tôi, anh chỉnh cặp kính gọng vàng nói: “Có vẻ như cô rất dễ yêu người khác nhỉ?” Tôi: “Anh đẹp trai, yêu đương không?” 1. Thời trung học tôi yêu đương rất nhiều, học sinh thể dục năm cấp 3, huấn luyện viên quân huấn lúc đại học, yêu đương qua mạng, còn đăng weibo tỏ tình với thầy Tony nữa. Nói tóm lại, ba trăm sáu mươi nghề, ai cũng là chú rể của tôi. Đáng sợ ở chỗ, tôi là đứa chỉ biết yêu thôi. Nhưng may mà tình trạng đó không kéo dài, bởi vì tôi sẽ gặp chú rể mới của mình trong khoảng thời gian ngắn. Lần yêu đương gần đây của tôi rất ngắn. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của tôi rất nhiều nhưng lần yêu lâu nhất, chắc không quá ba tháng. Cứ như bị trùng lời nguyền gì ấy, cứ ba tháng là tôi chia tay một lần. 2. Tôi phát hiện suy nghĩ của mình không đúng, quyết định đi khám tâm lý. Nhưng vừa vào cửa tôi đã ngẩn người. Đồ vest màu đen, thân hình cao lớn, mắt kính vuông, da trắng nõn nà, mũi cao… 14.Mấy hôm sau, tâm trạng của tôi khá tốt.Có lẽ do ba tôi trở về, hoặc có thể do Giang Tự.Điều khó chịu duy nhất là Trần Khinh Tuyết cứ tới tìm Giang Tự mãi.Cho dù lần nào anh cũng bảo bận không có thời gian gặp, tôi vẫn khó chịu trong lòng.Tôi cố gắng giả vờ rộng lượng, nhịn xuống cơn tức.Tôi nhịn từ mùa thu, nhịn tới mùa đông.Tối đó chúng tôi đi hẹn hò, ngắm tuyết rơi qua khung cửa sổ thủy tinh lớn.“Tuyết rơi.” Giang Tự nói tôi nhìn ra cửa sổ.Lại là Tuyết, Tuyết cái con khỉ chứ.“Anh và Trần Khinh Tuyết có quan hệ gì mà cậu ta cứ tìm anh mãi thế?” Tôi bật thốt.Giang Tự sửng sốt hai giây, cười lớn.“Em đã nhịn câu hỏi này trong lòng bao lâu rồi?”“Lâu lắm rồi, anh nói đi.” Tôi đành chịu mất mặt vậy.“Sau khi học cấp 3, Trần Khinh Tuyết biết anh thích em, tìm anh bảo cô ấy có thể gửi thư tình giúp anh.”“Thư tình? Em có nhận được đâu?”Tôi nhớ lại, Trần Khinh Tuyết từng hỏi tôi, có biết anh họ của Kiều Kiều không.Xem ra, Trần Khinh Tuyết thích Giang Tự.“Sau này anh mới biết cô ấy không hề đưa em. Nhưng cô ấy không thừa nhận, luôn bảo em từ chối anh. Tìm anh mấy lần là vì muốn anh cho em trai cô ấy một vị trí trong công ty vì việc cô ấy đã từng giúp anh gửi thư tình cho em, nhưng anh từ chối rồi.”“Trần Khinh Tuyết có cậu em trai thật, em nhớ lúc đó bởi vì em trai cậu ấy nên cậu ấy mới không được học đại học.”Giang Tự nhún vai: “Đúng thế, nên anh không giúp cô ấy, hi vọng sau này cô ấy có thể tỉnh táo hơn.”“Vậy tại sao lúc đó anh dắt cậu ấy đi ăn cơm Tây thế?” Tôi kéo lại câu chuyện.“Kiều Kiều báo cho anh biết em ra ngoài với người yêu cũ, anh lập tức về công ty, bị cô ấy thấy. Cô ấy vẫn đi theo anh, anh không muốn tốn thời gian nên kệ thôi.”Tôi thoải mái trong lòng: “Thế còn được.”“Noãn Noãn.” Anh dùng ngón tay vuốt nhẹ tay tôi.“Vâng?”“Sau này có gì thì cứ hỏi thẳng, không cần nhịn ở trong lòng. Chỉ có như thế em mới hiểu anh hơn.”“Được.” Tôi vuốt nhẹ tay anh rồi nắm chặt tay anh.Thời gian vẫn còn dài, ngày tháng còn lâu.Tôi còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu về anh.[HẾT] 

14.

Mấy hôm sau, tâm trạng của tôi khá tốt.

Có lẽ do ba tôi trở về, hoặc có thể do Giang Tự.

Điều khó chịu duy nhất là Trần Khinh Tuyết cứ tới tìm Giang Tự mãi.

Cho dù lần nào anh cũng bảo bận không có thời gian gặp, tôi vẫn khó chịu trong lòng.

Tôi cố gắng giả vờ rộng lượng, nhịn xuống cơn tức.

Tôi nhịn từ mùa thu, nhịn tới mùa đông.

Tối đó chúng tôi đi hẹn hò, ngắm tuyết rơi qua khung cửa sổ thủy tinh lớn.

“Tuyết rơi.” Giang Tự nói tôi nhìn ra cửa sổ.

Lại là Tuyết, Tuyết cái con khỉ chứ.

“Anh và Trần Khinh Tuyết có quan hệ gì mà cậu ta cứ tìm anh mãi thế?” Tôi bật thốt.

Giang Tự sửng sốt hai giây, cười lớn.

“Em đã nhịn câu hỏi này trong lòng bao lâu rồi?”

“Lâu lắm rồi, anh nói đi.” Tôi đành chịu mất mặt vậy.

“Sau khi học cấp 3, Trần Khinh Tuyết biết anh thích em, tìm anh bảo cô ấy có thể gửi thư tình giúp anh.”

“Thư tình? Em có nhận được đâu?”

Tôi nhớ lại, Trần Khinh Tuyết từng hỏi tôi, có biết anh họ của Kiều Kiều không.

Xem ra, Trần Khinh Tuyết thích Giang Tự.

“Sau này anh mới biết cô ấy không hề đưa em. Nhưng cô ấy không thừa nhận, luôn bảo em từ chối anh. Tìm anh mấy lần là vì muốn anh cho em trai cô ấy một vị trí trong công ty vì việc cô ấy đã từng giúp anh gửi thư tình cho em, nhưng anh từ chối rồi.”

“Trần Khinh Tuyết có cậu em trai thật, em nhớ lúc đó bởi vì em trai cậu ấy nên cậu ấy mới không được học đại học.”

Giang Tự nhún vai: “Đúng thế, nên anh không giúp cô ấy, hi vọng sau này cô ấy có thể tỉnh táo hơn.”

“Vậy tại sao lúc đó anh dắt cậu ấy đi ăn cơm Tây thế?” Tôi kéo lại câu chuyện.

“Kiều Kiều báo cho anh biết em ra ngoài với người yêu cũ, anh lập tức về công ty, bị cô ấy thấy. Cô ấy vẫn đi theo anh, anh không muốn tốn thời gian nên kệ thôi.”

Tôi thoải mái trong lòng: “Thế còn được.”

“Noãn Noãn.” Anh dùng ngón tay vuốt nhẹ tay tôi.

“Vâng?”

“Sau này có gì thì cứ hỏi thẳng, không cần nhịn ở trong lòng. Chỉ có như thế em mới hiểu anh hơn.”

“Được.” Tôi vuốt nhẹ tay anh rồi nắm chặt tay anh.

Thời gian vẫn còn dài, ngày tháng còn lâu.

Tôi còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu về anh.

[HẾT] 

Sơ Hở Là Nói Yêu AnhTác giả: Dư Hi ĐẳngTruyện Đô Thị, Truyện Hài HướcVì bộ não chỉ biết yêu đương nên tôi quyết định đi khám bệnh. Lúc bác sĩ tâm lý đọc bệnh án của tôi, anh chỉnh cặp kính gọng vàng nói: “Có vẻ như cô rất dễ yêu người khác nhỉ?” Tôi: “Anh đẹp trai, yêu đương không?” 1. Thời trung học tôi yêu đương rất nhiều, học sinh thể dục năm cấp 3, huấn luyện viên quân huấn lúc đại học, yêu đương qua mạng, còn đăng weibo tỏ tình với thầy Tony nữa. Nói tóm lại, ba trăm sáu mươi nghề, ai cũng là chú rể của tôi. Đáng sợ ở chỗ, tôi là đứa chỉ biết yêu thôi. Nhưng may mà tình trạng đó không kéo dài, bởi vì tôi sẽ gặp chú rể mới của mình trong khoảng thời gian ngắn. Lần yêu đương gần đây của tôi rất ngắn. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của tôi rất nhiều nhưng lần yêu lâu nhất, chắc không quá ba tháng. Cứ như bị trùng lời nguyền gì ấy, cứ ba tháng là tôi chia tay một lần. 2. Tôi phát hiện suy nghĩ của mình không đúng, quyết định đi khám tâm lý. Nhưng vừa vào cửa tôi đã ngẩn người. Đồ vest màu đen, thân hình cao lớn, mắt kính vuông, da trắng nõn nà, mũi cao… 14.Mấy hôm sau, tâm trạng của tôi khá tốt.Có lẽ do ba tôi trở về, hoặc có thể do Giang Tự.Điều khó chịu duy nhất là Trần Khinh Tuyết cứ tới tìm Giang Tự mãi.Cho dù lần nào anh cũng bảo bận không có thời gian gặp, tôi vẫn khó chịu trong lòng.Tôi cố gắng giả vờ rộng lượng, nhịn xuống cơn tức.Tôi nhịn từ mùa thu, nhịn tới mùa đông.Tối đó chúng tôi đi hẹn hò, ngắm tuyết rơi qua khung cửa sổ thủy tinh lớn.“Tuyết rơi.” Giang Tự nói tôi nhìn ra cửa sổ.Lại là Tuyết, Tuyết cái con khỉ chứ.“Anh và Trần Khinh Tuyết có quan hệ gì mà cậu ta cứ tìm anh mãi thế?” Tôi bật thốt.Giang Tự sửng sốt hai giây, cười lớn.“Em đã nhịn câu hỏi này trong lòng bao lâu rồi?”“Lâu lắm rồi, anh nói đi.” Tôi đành chịu mất mặt vậy.“Sau khi học cấp 3, Trần Khinh Tuyết biết anh thích em, tìm anh bảo cô ấy có thể gửi thư tình giúp anh.”“Thư tình? Em có nhận được đâu?”Tôi nhớ lại, Trần Khinh Tuyết từng hỏi tôi, có biết anh họ của Kiều Kiều không.Xem ra, Trần Khinh Tuyết thích Giang Tự.“Sau này anh mới biết cô ấy không hề đưa em. Nhưng cô ấy không thừa nhận, luôn bảo em từ chối anh. Tìm anh mấy lần là vì muốn anh cho em trai cô ấy một vị trí trong công ty vì việc cô ấy đã từng giúp anh gửi thư tình cho em, nhưng anh từ chối rồi.”“Trần Khinh Tuyết có cậu em trai thật, em nhớ lúc đó bởi vì em trai cậu ấy nên cậu ấy mới không được học đại học.”Giang Tự nhún vai: “Đúng thế, nên anh không giúp cô ấy, hi vọng sau này cô ấy có thể tỉnh táo hơn.”“Vậy tại sao lúc đó anh dắt cậu ấy đi ăn cơm Tây thế?” Tôi kéo lại câu chuyện.“Kiều Kiều báo cho anh biết em ra ngoài với người yêu cũ, anh lập tức về công ty, bị cô ấy thấy. Cô ấy vẫn đi theo anh, anh không muốn tốn thời gian nên kệ thôi.”Tôi thoải mái trong lòng: “Thế còn được.”“Noãn Noãn.” Anh dùng ngón tay vuốt nhẹ tay tôi.“Vâng?”“Sau này có gì thì cứ hỏi thẳng, không cần nhịn ở trong lòng. Chỉ có như thế em mới hiểu anh hơn.”“Được.” Tôi vuốt nhẹ tay anh rồi nắm chặt tay anh.Thời gian vẫn còn dài, ngày tháng còn lâu.Tôi còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu về anh.[HẾT] 

Chương 8