Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tranh thủ giờ học online, tôi mang đồ đạc ra chế biến một chút, ai ngờ quên tắt cam. Thế rồi một giọng nói cất lên: "Hình như hơi nhiều ức gà rồi." "Chú ý chế độ ăn uống một chút." ... ??? Tôi, một sinh viên "mẫu mực" của thế kỷ 21 đã endgame ngay chỉ trong buổi học online thứ 3??? 1. Lục Dật Lâm: "Em có muốn giải thích gì về chuyện hôm nay không?" [Tin nhắn tự động của tôi]: "Ông đây không rảnh!" Lục Dật Lâm: "?" [Tin nhắn tự động của tôi]: "Ông đây không rảnh!" Lục Dật Lâm: "Muốn trốn tiết đúng không?" "Ôi thầy ơi, em xin lỗi, tin nhắn tự động đấy ạ..." "Muộn rồi." 2. Sự tình là thế này, trong thời gian dịch bệnh hoành hành, trường chúng tôi phải tiến hành học online. Bởi vì bị "cấm cửa" trong kí túc xá quá lâu, chán cơm các cô nấu nên tôi đã làm liều một phen. Sau đó như thế nào thì mọi người cũng biết rồi  Tôi bị triệu đến phòng giáo viên để đàm đạo  Thứ…

Chương 13

Thầy Giáo Là Hàng Xóm Của Tôi!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tranh thủ giờ học online, tôi mang đồ đạc ra chế biến một chút, ai ngờ quên tắt cam. Thế rồi một giọng nói cất lên: "Hình như hơi nhiều ức gà rồi." "Chú ý chế độ ăn uống một chút." ... ??? Tôi, một sinh viên "mẫu mực" của thế kỷ 21 đã endgame ngay chỉ trong buổi học online thứ 3??? 1. Lục Dật Lâm: "Em có muốn giải thích gì về chuyện hôm nay không?" [Tin nhắn tự động của tôi]: "Ông đây không rảnh!" Lục Dật Lâm: "?" [Tin nhắn tự động của tôi]: "Ông đây không rảnh!" Lục Dật Lâm: "Muốn trốn tiết đúng không?" "Ôi thầy ơi, em xin lỗi, tin nhắn tự động đấy ạ..." "Muộn rồi." 2. Sự tình là thế này, trong thời gian dịch bệnh hoành hành, trường chúng tôi phải tiến hành học online. Bởi vì bị "cấm cửa" trong kí túc xá quá lâu, chán cơm các cô nấu nên tôi đã làm liều một phen. Sau đó như thế nào thì mọi người cũng biết rồi  Tôi bị triệu đến phòng giáo viên để đàm đạo  Thứ… Lục Dật Lâm và mẹ tôi nói chuyện khá lâu.Đương nhiên chỉ có việc rửa bát thôi làm sao có thể lâu như vậy được.Vậy mà lúc bước ra với tôi, thần sắc anh chẳng có chút gì biến đổi.Đến lúc tôi rối rít hỏi mẹ rốt cuộc đã nói với anh những gì thì anh chỉ đáp một cách hỏn lọn:"Chăm sóc em thật tốt."Nói xong thì đỡ lấy cuốn sách trên tay tôi, nheo mắt hỏi:"Nghệ Thuật Rắc Muối? Ngô Lâm Nghiêu à, em cũng thú vị thật đấy!""..."Nói gì thừa thãi?"Lục Dật Lâm, nếu em cưỡi một chú ngựa qua một đầm lầy, tiếng bước chân của nó rất lớn, anh có biết đó là gì không?""Haoxiangni?"~好响泥 và 好想你 có phát âm gần giống nhau~Trò cười của tôi xem ra thất bại thảm hại rồi...Không lâu sau đó, anh khẽ cúi người, ghé sát lại gần tôi, gần đến mức con ngươi màu nâu nhạt lúc này còn phản chiếu được cả gương mặt đang có phần ngơ ngác của tôi nữa."Thích chơi chữ vậy sao? Tôi có một từ này, em có muốn nghe không?"Không ngờ rằng Lục Dật Lâm cũng biết mấy trò này, tôi gật đầu ngay tức khắc."Anh là một chú dê nhỏ.""Em có thể cho nó ăn cỏ được không?""..."Không ngờ Lục Dật Lâm lại có thể sến súa như vậy???Phản ứng của tôi có phần hơi thái quá nhưng anh chẳng có chút mảy may khó chịu nào cả, anh chỉ đưa tay ra xoa đầu tôi."Chú dê nhỏ thực ra chỉ muốn hỏi.""Ngày này năm sau liệu còn có thể bên em không?""Không."Tôi vừa nhai mấy miếng táo trên đĩa, vừa đủng đỉnh nói tiếp."Năm nào cũng phải ở bên em."Anh dịu dàng gật đầu thay cho lời hứa.Dù đây không phải mùa hè đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, nhưng lại là mùa hè đầu tiên mà chúng tôi có nhau nên cảm giác vẫn khó tả lắm.Hy vọng rằng đằng ấy sẽ yêu thương cô hàng xóm khó chiều này thật lâu nhé, vì cô ấy yêu anh nhiều lắm đó~~~

Lục Dật Lâm và mẹ tôi nói chuyện khá lâu.

Đương nhiên chỉ có việc rửa bát thôi làm sao có thể lâu như vậy được.

Vậy mà lúc bước ra với tôi, thần sắc anh chẳng có chút gì biến đổi.

Đến lúc tôi rối rít hỏi mẹ rốt cuộc đã nói với anh những gì thì anh chỉ đáp một cách hỏn lọn:

"Chăm sóc em thật tốt."

Nói xong thì đỡ lấy cuốn sách trên tay tôi, nheo mắt hỏi:

"Nghệ Thuật Rắc Muối? Ngô Lâm Nghiêu à, em cũng thú vị thật đấy!"

"..."

Nói gì thừa thãi?

"Lục Dật Lâm, nếu em cưỡi một chú ngựa qua một đầm lầy, tiếng bước chân của nó rất lớn, anh có biết đó là gì không?"

"Haoxiangni?"

~好响泥 và 好想你 có phát âm gần giống nhau~

Trò cười của tôi xem ra thất bại thảm hại rồi...

Không lâu sau đó, anh khẽ cúi người, ghé sát lại gần tôi, gần đến mức con ngươi màu nâu nhạt lúc này còn phản chiếu được cả gương mặt đang có phần ngơ ngác của tôi nữa.

"Thích chơi chữ vậy sao? Tôi có một từ này, em có muốn nghe không?"

Không ngờ rằng Lục Dật Lâm cũng biết mấy trò này, tôi gật đầu ngay tức khắc.

"Anh là một chú dê nhỏ."

"Em có thể cho nó ăn cỏ được không?"

"..."

Không ngờ Lục Dật Lâm lại có thể sến súa như vậy???

Phản ứng của tôi có phần hơi thái quá nhưng anh chẳng có chút mảy may khó chịu nào cả, anh chỉ đưa tay ra xoa đầu tôi.

"Chú dê nhỏ thực ra chỉ muốn hỏi."

"Ngày này năm sau liệu còn có thể bên em không?"

"Không."

Tôi vừa nhai mấy miếng táo trên đĩa, vừa đủng đỉnh nói tiếp.

"Năm nào cũng phải ở bên em."

Anh dịu dàng gật đầu thay cho lời hứa.

Dù đây không phải mùa hè đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, nhưng lại là mùa hè đầu tiên mà chúng tôi có nhau nên cảm giác vẫn khó tả lắm.

Hy vọng rằng đằng ấy sẽ yêu thương cô hàng xóm khó chiều này thật lâu nhé, vì cô ấy yêu anh nhiều lắm đó~~~

Thầy Giáo Là Hàng Xóm Của Tôi!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tranh thủ giờ học online, tôi mang đồ đạc ra chế biến một chút, ai ngờ quên tắt cam. Thế rồi một giọng nói cất lên: "Hình như hơi nhiều ức gà rồi." "Chú ý chế độ ăn uống một chút." ... ??? Tôi, một sinh viên "mẫu mực" của thế kỷ 21 đã endgame ngay chỉ trong buổi học online thứ 3??? 1. Lục Dật Lâm: "Em có muốn giải thích gì về chuyện hôm nay không?" [Tin nhắn tự động của tôi]: "Ông đây không rảnh!" Lục Dật Lâm: "?" [Tin nhắn tự động của tôi]: "Ông đây không rảnh!" Lục Dật Lâm: "Muốn trốn tiết đúng không?" "Ôi thầy ơi, em xin lỗi, tin nhắn tự động đấy ạ..." "Muộn rồi." 2. Sự tình là thế này, trong thời gian dịch bệnh hoành hành, trường chúng tôi phải tiến hành học online. Bởi vì bị "cấm cửa" trong kí túc xá quá lâu, chán cơm các cô nấu nên tôi đã làm liều một phen. Sau đó như thế nào thì mọi người cũng biết rồi  Tôi bị triệu đến phòng giáo viên để đàm đạo  Thứ… Lục Dật Lâm và mẹ tôi nói chuyện khá lâu.Đương nhiên chỉ có việc rửa bát thôi làm sao có thể lâu như vậy được.Vậy mà lúc bước ra với tôi, thần sắc anh chẳng có chút gì biến đổi.Đến lúc tôi rối rít hỏi mẹ rốt cuộc đã nói với anh những gì thì anh chỉ đáp một cách hỏn lọn:"Chăm sóc em thật tốt."Nói xong thì đỡ lấy cuốn sách trên tay tôi, nheo mắt hỏi:"Nghệ Thuật Rắc Muối? Ngô Lâm Nghiêu à, em cũng thú vị thật đấy!""..."Nói gì thừa thãi?"Lục Dật Lâm, nếu em cưỡi một chú ngựa qua một đầm lầy, tiếng bước chân của nó rất lớn, anh có biết đó là gì không?""Haoxiangni?"~好响泥 và 好想你 có phát âm gần giống nhau~Trò cười của tôi xem ra thất bại thảm hại rồi...Không lâu sau đó, anh khẽ cúi người, ghé sát lại gần tôi, gần đến mức con ngươi màu nâu nhạt lúc này còn phản chiếu được cả gương mặt đang có phần ngơ ngác của tôi nữa."Thích chơi chữ vậy sao? Tôi có một từ này, em có muốn nghe không?"Không ngờ rằng Lục Dật Lâm cũng biết mấy trò này, tôi gật đầu ngay tức khắc."Anh là một chú dê nhỏ.""Em có thể cho nó ăn cỏ được không?""..."Không ngờ Lục Dật Lâm lại có thể sến súa như vậy???Phản ứng của tôi có phần hơi thái quá nhưng anh chẳng có chút mảy may khó chịu nào cả, anh chỉ đưa tay ra xoa đầu tôi."Chú dê nhỏ thực ra chỉ muốn hỏi.""Ngày này năm sau liệu còn có thể bên em không?""Không."Tôi vừa nhai mấy miếng táo trên đĩa, vừa đủng đỉnh nói tiếp."Năm nào cũng phải ở bên em."Anh dịu dàng gật đầu thay cho lời hứa.Dù đây không phải mùa hè đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, nhưng lại là mùa hè đầu tiên mà chúng tôi có nhau nên cảm giác vẫn khó tả lắm.Hy vọng rằng đằng ấy sẽ yêu thương cô hàng xóm khó chiều này thật lâu nhé, vì cô ấy yêu anh nhiều lắm đó~~~

Chương 13