Tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng vang dội khắp nhà, đồ đạc xung quanh bị ném vỡ lăn trên sàn. Lâm Ý Mai vừa đánh vào ngực chồng, vừa khóc lóc, vừa buông lời chửi mắng thậm tệ. - Anh là đồ tồi....!đồ khốn nạn....!đồ không có trách nhiệm với gia đình , con cái.....!hu...hu Bất lực nhìn vợ, không phản kháng, không can ngăn Lạc Dương cứ để cho vợ đánh, mặc cho vợ buông lời cai nghiệt . - Bây giờ bị sa thải rồi....!biết lấy gì lo con...!lo cho gia đình...!lo cho việc ăn học bọn nó...!anh có từng nghĩ cho tôi không ? Làm nhân viên cho một công ty nhỏ, bị cấp trên sỉ nhục, la mắng, lăng mạ vô cớ gần 16 năm qua khiến cho Lạc Dương trở nên mệt mỏi, chán nản. Dạo gần đây giám đốc mượn lý do công ty làm ăn thua lỗ mà cắt giảm lương của nhân viên, nhiều người đã đứng lên chống đối nhưng không thành. Áp lực ngày càng đè nặng đôi vai đối mặt với tiền trả nợ ngân hàng, tiền học cho con, tiền ăn cho gia đình làm Lạc Dương đôi lúc muốn buông xuôi tất cả. Trong dự án gần đây của công ty thấy trưởng…
Chương 9: 9: Chẳng Thích Đồ Đắt Tiền
Độc Sủng Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim EmTác giả: An BôngTruyện Ngôn TìnhTiếng cãi nhau của đôi vợ chồng vang dội khắp nhà, đồ đạc xung quanh bị ném vỡ lăn trên sàn. Lâm Ý Mai vừa đánh vào ngực chồng, vừa khóc lóc, vừa buông lời chửi mắng thậm tệ. - Anh là đồ tồi....!đồ khốn nạn....!đồ không có trách nhiệm với gia đình , con cái.....!hu...hu Bất lực nhìn vợ, không phản kháng, không can ngăn Lạc Dương cứ để cho vợ đánh, mặc cho vợ buông lời cai nghiệt . - Bây giờ bị sa thải rồi....!biết lấy gì lo con...!lo cho gia đình...!lo cho việc ăn học bọn nó...!anh có từng nghĩ cho tôi không ? Làm nhân viên cho một công ty nhỏ, bị cấp trên sỉ nhục, la mắng, lăng mạ vô cớ gần 16 năm qua khiến cho Lạc Dương trở nên mệt mỏi, chán nản. Dạo gần đây giám đốc mượn lý do công ty làm ăn thua lỗ mà cắt giảm lương của nhân viên, nhiều người đã đứng lên chống đối nhưng không thành. Áp lực ngày càng đè nặng đôi vai đối mặt với tiền trả nợ ngân hàng, tiền học cho con, tiền ăn cho gia đình làm Lạc Dương đôi lúc muốn buông xuôi tất cả. Trong dự án gần đây của công ty thấy trưởng… Đến chiều tối, khi chuẩn bị đồ ăn tối thì người làm cũng trở về biệt thự nhỏ để nghỉ ngơi.Dọn đồ ăn để sẵn như thế cho có lệ thôi chứ Lục Quân ít khi ăn cơm ở nhà, đa phần anh dùng bữa trên công ty rồi làm việc tới khuya mới về.Không thích sự ồn ào nên người giúp việc trong biệt thự chính cũng rất ít, thường thì họ sẽ làm việc theo giờ cố định , không có sự cho phép của anh thì họ không được đến đây ngoài giờ làm.Sự cố tai nạn lúc trưa khiến Yên Hoa hoảng sợ, khi được quản gia Trình sắp xếp phòng ngủ cho cô trở về phòng ngủ đến giờ này vẫn chưa dậy.Khi Yên Hoa thức giấc thì mặt trời cũng đã chuẩn bị lặn.Do chỉ đem theo có một bộ đồ nên giờ đây điều cô lo lắng là không có đồ để thay.Đi rón rén xuống phòng khách , không thấy ai làm cô hoang mang.Định mở ra ngoài thì Yên Hoa nghe được tiếng bước chân phía sau- Đi đâu thế ?Xoay mặt lại nhìn chẳng phải ai khác chính là chủ nhà.Chầm chậm bước xuống bậc thang, phong thái toát lên vẻ cao quý của Lục Quân làm cô nhìn không chớp mắt.- À...!tôi định đi mua chút đồ- Tôi dặn quản gia đem đồ tới cho cô rồi đó.Không cần ra ngoài.Chỉ vào túi đồ hiệu để trên bàn, liếc nhìn đồ trong túi Yên Hoa tỏ vẻ không thích.- Sao thế ? Không thích ?Ngồi vào bàn ăn nhìn những món trên bàn làm anh ngao ngán.- Không.Tôi chẳng thích đồ đắt tiền như thế này đâu.Nhìn rất bánh bèo nữa chứ.< Huống hồ...!không biết có bao nhiêu người đã mặc nó > Cô thì thầm nhỏ trong miệng không để anh nghe- Chẳng lẽ...!cô nghĩ tôi không đủ tiền mua được cho cô vài bộ đồVừa ăn anh vừa kéo ghế ra hiệu cho cô lại ăn cùng.< Chẳng biết sao lỗ tai thính thế không biết ? >Không ngồi cạnh anh Yên Hoa kéo ghế ngồi đối diện anh cũng chẳng khách sáo là mình đang ở nhà ai , tự nhiên dùng bữa như mọi khi ở nhà.Tính cách của cô khiến Lục Quân rất thích không lòng vòng, luôn đi vào việc chính, cũng chẳng sợ phải mất lòng ai.Xong bữa như thói quen Yên Hoa định đem chén đi rửa anh vội ngăn lại để cho sáng sớmngười làm đến dọn.- Chẳng phải không thích sao ? Đi thôi, tôi chở cô Lạc đi mua đồ- Thật á, thế đi thôi !Yên Hoa vui vẻ xách túi rời khỏi biệt thự cùng anh.Được chở đến shop bán quần áo nổi tiếng, niềm vui trên môi chợt vụt tắt.Cô nhăn nhó nhìn anh- Nó khác gì đồ anh đã mua cho tôiKhông đủ kiên nhẫn để cho cô lựa chọn shop mua quần áo anh dắt tay cô vào cửa hàng.- Mua đi cô có trả đâu mà than vãnĐịnh cãi lại nhưng thái độ khó chịu của Lục Quân làm cô im lặng, khó chịu đi lượn vòng trong shop để lựa chọn đồ.Trước khi chọn đồ cô đều nhìn giá tiền rồi chọn món rẻ nhất.Ngồi trên ghế chờ cứ thấy Yên Hoa đi tới đi lui, nhìn vào giá tiền đắn đo làm anh thấy bực mình.Cuộc đời anh chưa bao giờ phải chờ đợi ai lâu như thế, cũng chưa bao giờ mua đồ phải nhìn vào giá tiền.Đồng hồ cứ thế trôi qua Yên Hoa vẫn chưa lựa chọn được một bộ đồ hoàn chỉnh.Cứ cầm lên rồi để xuống, thấy thế Lục Quân tiến đến gần đích thân lựa đồ cho cô.Anh cứ cầm lên ướm thử cái nào thấy vừa là anh bỏ vào giỏ, nhìn số đồ anh lựa làm cô thấy đau nhức ví.- Thôi được rồi ! Dừng lại điChạy đến gần Yên Hoa ngăn cản không cho anh mua nữa- Tính tiền cho tôi- Vâng ! Lục tổng đợi tôi một lát !Nhân viên nhìn Lục Quân có chút kiên dè lo sợ , nhận lấy chiếc thẻ đen của anh.Chỉ qua vài bước đã thanh toán xong.Ôm túi đồ ra ngoài xe vẻ mặt cau có của Yên Hoa lại hiện lên.- Sao anh mua nhiều thế ? Đến bao giờ tôi mới trả lại được hết số tiền ?- Ai bắt cô trả ?- Nhưng vẫn phải trả, dù sao tôi với anh cũng chẳng thân thiết gì cả.- Lắm lời thật !Lái xe trở về biệt thự, lúc này trước cổng biệt thự có chiếc xe lạ đậu trước làm cô tò mò.Lục Quân xuống xe trước, anh cũng chẳng ga lăng nữa mà để cho Yên Hoa tự xách đồ vào nhà.Chợt có người đàn ông lạ mặt chạy từ trong ra câu cổ Lục Quân nhìn rất thân thiết- Đợi cậu nãy giờ.Hôm nay đi uống vài ly không ? Có vài em xinh đẹp mới đến.Xách đồ cồng kềnh bước xuống xe người đàn ông thấy Yên Hoa thì ngạc nhiên nhìn Lục Quân.- Thì ra là có hoa thơm.Mà sao hôm nay lại chuyển chổ hoạt động thếĐúng là không thể bịp kịp miệng của Tô Bắc chưa kịp giới thiệu cô đã nói năng lung tung.Những điều nãy giờ Tô Bắc nói Yên Hoa đều hiểu được, chỉ là không muốn quan tâm.- Chào cô, tôi là Tô Bắc bạn thân nhất của Lục tổng đây.Cúi đầu chào Tô Bắc , cô cũng chẳng ngại nói thẳng- Chào anh, tôi là Lạc Yên Hoa chỉ đến ở nhờ vài hôm, không phải loại người rẻ tiền anh nhắc đến.Ngạc nhiên khi nghe cô nói thế Tô Bắc nhìn cô cười gượng gạo.Quen biết từ nhỏ, gia đình Tô Bắc là đối tác làm ăn lâu năm với gia đình Lục Quân thế nên hai người mới có dịp gặp gỡ, quen biết.Là bạn thân luôn đồng hành với Lục Quân, anh cũng kiêm luôn bác sĩ riêng cho cậu bạn.
Đến chiều tối, khi chuẩn bị đồ ăn tối thì người làm cũng trở về biệt thự nhỏ để nghỉ ngơi.
Dọn đồ ăn để sẵn như thế cho có lệ thôi chứ Lục Quân ít khi ăn cơm ở nhà, đa phần anh dùng bữa trên công ty rồi làm việc tới khuya mới về.
Không thích sự ồn ào nên người giúp việc trong biệt thự chính cũng rất ít, thường thì họ sẽ làm việc theo giờ cố định , không có sự cho phép của anh thì họ không được đến đây ngoài giờ làm.
Sự cố tai nạn lúc trưa khiến Yên Hoa hoảng sợ, khi được quản gia Trình sắp xếp phòng ngủ cho cô trở về phòng ngủ đến giờ này vẫn chưa dậy.
Khi Yên Hoa thức giấc thì mặt trời cũng đã chuẩn bị lặn.
Do chỉ đem theo có một bộ đồ nên giờ đây điều cô lo lắng là không có đồ để thay.
Đi rón rén xuống phòng khách , không thấy ai làm cô hoang mang.
Định mở ra ngoài thì Yên Hoa nghe được tiếng bước chân phía sau
- Đi đâu thế ?
Xoay mặt lại nhìn chẳng phải ai khác chính là chủ nhà.
Chầm chậm bước xuống bậc thang, phong thái toát lên vẻ cao quý của Lục Quân làm cô nhìn không chớp mắt.
- À...!tôi định đi mua chút đồ
- Tôi dặn quản gia đem đồ tới cho cô rồi đó.
Không cần ra ngoài.
Chỉ vào túi đồ hiệu để trên bàn, liếc nhìn đồ trong túi Yên Hoa tỏ vẻ không thích.
- Sao thế ? Không thích ?
Ngồi vào bàn ăn nhìn những món trên bàn làm anh ngao ngán.
- Không.
Tôi chẳng thích đồ đắt tiền như thế này đâu.
Nhìn rất bánh bèo nữa chứ.
< Huống hồ...!không biết có bao nhiêu người đã mặc nó > Cô thì thầm nhỏ trong miệng không để anh nghe
- Chẳng lẽ...!cô nghĩ tôi không đủ tiền mua được cho cô vài bộ đồ
Vừa ăn anh vừa kéo ghế ra hiệu cho cô lại ăn cùng.
< Chẳng biết sao lỗ tai thính thế không biết ? >
Không ngồi cạnh anh Yên Hoa kéo ghế ngồi đối diện anh cũng chẳng khách sáo là mình đang ở nhà ai , tự nhiên dùng bữa như mọi khi ở nhà.
Tính cách của cô khiến Lục Quân rất thích không lòng vòng, luôn đi vào việc chính, cũng chẳng sợ phải mất lòng ai.
Xong bữa như thói quen Yên Hoa định đem chén đi rửa anh vội ngăn lại để cho sáng sớm
người làm đến dọn.
- Chẳng phải không thích sao ? Đi thôi, tôi chở cô Lạc đi mua đồ
- Thật á, thế đi thôi !
Yên Hoa vui vẻ xách túi rời khỏi biệt thự cùng anh.
Được chở đến shop bán quần áo nổi tiếng, niềm vui trên môi chợt vụt tắt.
Cô nhăn nhó nhìn anh
- Nó khác gì đồ anh đã mua cho tôi
Không đủ kiên nhẫn để cho cô lựa chọn shop mua quần áo anh dắt tay cô vào cửa hàng.
- Mua đi cô có trả đâu mà than vãn
Định cãi lại nhưng thái độ khó chịu của Lục Quân làm cô im lặng, khó chịu đi lượn vòng trong shop để lựa chọn đồ.
Trước khi chọn đồ cô đều nhìn giá tiền rồi chọn món rẻ nhất.
Ngồi trên ghế chờ cứ thấy Yên Hoa đi tới đi lui, nhìn vào giá tiền đắn đo làm anh thấy bực mình.
Cuộc đời anh chưa bao giờ phải chờ đợi ai lâu như thế, cũng chưa bao giờ mua đồ phải nhìn vào giá tiền.
Đồng hồ cứ thế trôi qua Yên Hoa vẫn chưa lựa chọn được một bộ đồ hoàn chỉnh.
Cứ cầm lên rồi để xuống, thấy thế Lục Quân tiến đến gần đích thân lựa đồ cho cô.
Anh cứ cầm lên ướm thử cái nào thấy vừa là anh bỏ vào giỏ, nhìn số đồ anh lựa làm cô thấy đau nhức ví.
- Thôi được rồi ! Dừng lại đi
Chạy đến gần Yên Hoa ngăn cản không cho anh mua nữa
- Tính tiền cho tôi
- Vâng ! Lục tổng đợi tôi một lát !
Nhân viên nhìn Lục Quân có chút kiên dè lo sợ , nhận lấy chiếc thẻ đen của anh.
Chỉ qua vài bước đã thanh toán xong.
Ôm túi đồ ra ngoài xe vẻ mặt cau có của Yên Hoa lại hiện lên.
- Sao anh mua nhiều thế ? Đến bao giờ tôi mới trả lại được hết số tiền ?
- Ai bắt cô trả ?
- Nhưng vẫn phải trả, dù sao tôi với anh cũng chẳng thân thiết gì cả.
- Lắm lời thật !
Lái xe trở về biệt thự, lúc này trước cổng biệt thự có chiếc xe lạ đậu trước làm cô tò mò.
Lục Quân xuống xe trước, anh cũng chẳng ga lăng nữa mà để cho Yên Hoa tự xách đồ vào nhà.
Chợt có người đàn ông lạ mặt chạy từ trong ra câu cổ Lục Quân nhìn rất thân thiết
- Đợi cậu nãy giờ.
Hôm nay đi uống vài ly không ? Có vài em xinh đẹp mới đến.
Xách đồ cồng kềnh bước xuống xe người đàn ông thấy Yên Hoa thì ngạc nhiên nhìn Lục Quân.
- Thì ra là có hoa thơm.
Mà sao hôm nay lại chuyển chổ hoạt động thế
Đúng là không thể bịp kịp miệng của Tô Bắc chưa kịp giới thiệu cô đã nói năng lung tung.
Những điều nãy giờ Tô Bắc nói Yên Hoa đều hiểu được, chỉ là không muốn quan tâm.
- Chào cô, tôi là Tô Bắc bạn thân nhất của Lục tổng đây.
Cúi đầu chào Tô Bắc , cô cũng chẳng ngại nói thẳng
- Chào anh, tôi là Lạc Yên Hoa chỉ đến ở nhờ vài hôm, không phải loại người rẻ tiền anh nhắc đến.
Ngạc nhiên khi nghe cô nói thế Tô Bắc nhìn cô cười gượng gạo.
Quen biết từ nhỏ, gia đình Tô Bắc là đối tác làm ăn lâu năm với gia đình Lục Quân thế nên hai người mới có dịp gặp gỡ, quen biết.
Là bạn thân luôn đồng hành với Lục Quân, anh cũng kiêm luôn bác sĩ riêng cho cậu bạn.
Độc Sủng Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim EmTác giả: An BôngTruyện Ngôn TìnhTiếng cãi nhau của đôi vợ chồng vang dội khắp nhà, đồ đạc xung quanh bị ném vỡ lăn trên sàn. Lâm Ý Mai vừa đánh vào ngực chồng, vừa khóc lóc, vừa buông lời chửi mắng thậm tệ. - Anh là đồ tồi....!đồ khốn nạn....!đồ không có trách nhiệm với gia đình , con cái.....!hu...hu Bất lực nhìn vợ, không phản kháng, không can ngăn Lạc Dương cứ để cho vợ đánh, mặc cho vợ buông lời cai nghiệt . - Bây giờ bị sa thải rồi....!biết lấy gì lo con...!lo cho gia đình...!lo cho việc ăn học bọn nó...!anh có từng nghĩ cho tôi không ? Làm nhân viên cho một công ty nhỏ, bị cấp trên sỉ nhục, la mắng, lăng mạ vô cớ gần 16 năm qua khiến cho Lạc Dương trở nên mệt mỏi, chán nản. Dạo gần đây giám đốc mượn lý do công ty làm ăn thua lỗ mà cắt giảm lương của nhân viên, nhiều người đã đứng lên chống đối nhưng không thành. Áp lực ngày càng đè nặng đôi vai đối mặt với tiền trả nợ ngân hàng, tiền học cho con, tiền ăn cho gia đình làm Lạc Dương đôi lúc muốn buông xuôi tất cả. Trong dự án gần đây của công ty thấy trưởng… Đến chiều tối, khi chuẩn bị đồ ăn tối thì người làm cũng trở về biệt thự nhỏ để nghỉ ngơi.Dọn đồ ăn để sẵn như thế cho có lệ thôi chứ Lục Quân ít khi ăn cơm ở nhà, đa phần anh dùng bữa trên công ty rồi làm việc tới khuya mới về.Không thích sự ồn ào nên người giúp việc trong biệt thự chính cũng rất ít, thường thì họ sẽ làm việc theo giờ cố định , không có sự cho phép của anh thì họ không được đến đây ngoài giờ làm.Sự cố tai nạn lúc trưa khiến Yên Hoa hoảng sợ, khi được quản gia Trình sắp xếp phòng ngủ cho cô trở về phòng ngủ đến giờ này vẫn chưa dậy.Khi Yên Hoa thức giấc thì mặt trời cũng đã chuẩn bị lặn.Do chỉ đem theo có một bộ đồ nên giờ đây điều cô lo lắng là không có đồ để thay.Đi rón rén xuống phòng khách , không thấy ai làm cô hoang mang.Định mở ra ngoài thì Yên Hoa nghe được tiếng bước chân phía sau- Đi đâu thế ?Xoay mặt lại nhìn chẳng phải ai khác chính là chủ nhà.Chầm chậm bước xuống bậc thang, phong thái toát lên vẻ cao quý của Lục Quân làm cô nhìn không chớp mắt.- À...!tôi định đi mua chút đồ- Tôi dặn quản gia đem đồ tới cho cô rồi đó.Không cần ra ngoài.Chỉ vào túi đồ hiệu để trên bàn, liếc nhìn đồ trong túi Yên Hoa tỏ vẻ không thích.- Sao thế ? Không thích ?Ngồi vào bàn ăn nhìn những món trên bàn làm anh ngao ngán.- Không.Tôi chẳng thích đồ đắt tiền như thế này đâu.Nhìn rất bánh bèo nữa chứ.< Huống hồ...!không biết có bao nhiêu người đã mặc nó > Cô thì thầm nhỏ trong miệng không để anh nghe- Chẳng lẽ...!cô nghĩ tôi không đủ tiền mua được cho cô vài bộ đồVừa ăn anh vừa kéo ghế ra hiệu cho cô lại ăn cùng.< Chẳng biết sao lỗ tai thính thế không biết ? >Không ngồi cạnh anh Yên Hoa kéo ghế ngồi đối diện anh cũng chẳng khách sáo là mình đang ở nhà ai , tự nhiên dùng bữa như mọi khi ở nhà.Tính cách của cô khiến Lục Quân rất thích không lòng vòng, luôn đi vào việc chính, cũng chẳng sợ phải mất lòng ai.Xong bữa như thói quen Yên Hoa định đem chén đi rửa anh vội ngăn lại để cho sáng sớmngười làm đến dọn.- Chẳng phải không thích sao ? Đi thôi, tôi chở cô Lạc đi mua đồ- Thật á, thế đi thôi !Yên Hoa vui vẻ xách túi rời khỏi biệt thự cùng anh.Được chở đến shop bán quần áo nổi tiếng, niềm vui trên môi chợt vụt tắt.Cô nhăn nhó nhìn anh- Nó khác gì đồ anh đã mua cho tôiKhông đủ kiên nhẫn để cho cô lựa chọn shop mua quần áo anh dắt tay cô vào cửa hàng.- Mua đi cô có trả đâu mà than vãnĐịnh cãi lại nhưng thái độ khó chịu của Lục Quân làm cô im lặng, khó chịu đi lượn vòng trong shop để lựa chọn đồ.Trước khi chọn đồ cô đều nhìn giá tiền rồi chọn món rẻ nhất.Ngồi trên ghế chờ cứ thấy Yên Hoa đi tới đi lui, nhìn vào giá tiền đắn đo làm anh thấy bực mình.Cuộc đời anh chưa bao giờ phải chờ đợi ai lâu như thế, cũng chưa bao giờ mua đồ phải nhìn vào giá tiền.Đồng hồ cứ thế trôi qua Yên Hoa vẫn chưa lựa chọn được một bộ đồ hoàn chỉnh.Cứ cầm lên rồi để xuống, thấy thế Lục Quân tiến đến gần đích thân lựa đồ cho cô.Anh cứ cầm lên ướm thử cái nào thấy vừa là anh bỏ vào giỏ, nhìn số đồ anh lựa làm cô thấy đau nhức ví.- Thôi được rồi ! Dừng lại điChạy đến gần Yên Hoa ngăn cản không cho anh mua nữa- Tính tiền cho tôi- Vâng ! Lục tổng đợi tôi một lát !Nhân viên nhìn Lục Quân có chút kiên dè lo sợ , nhận lấy chiếc thẻ đen của anh.Chỉ qua vài bước đã thanh toán xong.Ôm túi đồ ra ngoài xe vẻ mặt cau có của Yên Hoa lại hiện lên.- Sao anh mua nhiều thế ? Đến bao giờ tôi mới trả lại được hết số tiền ?- Ai bắt cô trả ?- Nhưng vẫn phải trả, dù sao tôi với anh cũng chẳng thân thiết gì cả.- Lắm lời thật !Lái xe trở về biệt thự, lúc này trước cổng biệt thự có chiếc xe lạ đậu trước làm cô tò mò.Lục Quân xuống xe trước, anh cũng chẳng ga lăng nữa mà để cho Yên Hoa tự xách đồ vào nhà.Chợt có người đàn ông lạ mặt chạy từ trong ra câu cổ Lục Quân nhìn rất thân thiết- Đợi cậu nãy giờ.Hôm nay đi uống vài ly không ? Có vài em xinh đẹp mới đến.Xách đồ cồng kềnh bước xuống xe người đàn ông thấy Yên Hoa thì ngạc nhiên nhìn Lục Quân.- Thì ra là có hoa thơm.Mà sao hôm nay lại chuyển chổ hoạt động thếĐúng là không thể bịp kịp miệng của Tô Bắc chưa kịp giới thiệu cô đã nói năng lung tung.Những điều nãy giờ Tô Bắc nói Yên Hoa đều hiểu được, chỉ là không muốn quan tâm.- Chào cô, tôi là Tô Bắc bạn thân nhất của Lục tổng đây.Cúi đầu chào Tô Bắc , cô cũng chẳng ngại nói thẳng- Chào anh, tôi là Lạc Yên Hoa chỉ đến ở nhờ vài hôm, không phải loại người rẻ tiền anh nhắc đến.Ngạc nhiên khi nghe cô nói thế Tô Bắc nhìn cô cười gượng gạo.Quen biết từ nhỏ, gia đình Tô Bắc là đối tác làm ăn lâu năm với gia đình Lục Quân thế nên hai người mới có dịp gặp gỡ, quen biết.Là bạn thân luôn đồng hành với Lục Quân, anh cũng kiêm luôn bác sĩ riêng cho cậu bạn.