Tác giả:

Tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng vang dội khắp nhà, đồ đạc xung quanh bị ném vỡ lăn trên sàn. Lâm Ý Mai vừa đánh vào ngực chồng, vừa khóc lóc, vừa buông lời chửi mắng thậm tệ. - Anh là đồ tồi....!đồ khốn nạn....!đồ không có trách nhiệm với gia đình , con cái.....!hu...hu Bất lực nhìn vợ, không phản kháng, không can ngăn Lạc Dương cứ để cho vợ đánh, mặc cho vợ buông lời cai nghiệt . - Bây giờ bị sa thải rồi....!biết lấy gì lo con...!lo cho gia đình...!lo cho việc ăn học bọn nó...!anh có từng nghĩ cho tôi không ? Làm nhân viên cho một công ty nhỏ, bị cấp trên sỉ nhục, la mắng, lăng mạ vô cớ gần 16 năm qua khiến cho Lạc Dương trở nên mệt mỏi, chán nản. Dạo gần đây giám đốc mượn lý do công ty làm ăn thua lỗ mà cắt giảm lương của nhân viên, nhiều người đã đứng lên chống đối nhưng không thành. Áp lực ngày càng đè nặng đôi vai đối mặt với tiền trả nợ ngân hàng, tiền học cho con, tiền ăn cho gia đình làm Lạc Dương đôi lúc muốn buông xuôi tất cả. Trong dự án gần đây của công ty thấy trưởng…

Chương 37: 37: Lời Mắng Chửi

Độc Sủng Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim EmTác giả: An BôngTruyện Ngôn TìnhTiếng cãi nhau của đôi vợ chồng vang dội khắp nhà, đồ đạc xung quanh bị ném vỡ lăn trên sàn. Lâm Ý Mai vừa đánh vào ngực chồng, vừa khóc lóc, vừa buông lời chửi mắng thậm tệ. - Anh là đồ tồi....!đồ khốn nạn....!đồ không có trách nhiệm với gia đình , con cái.....!hu...hu Bất lực nhìn vợ, không phản kháng, không can ngăn Lạc Dương cứ để cho vợ đánh, mặc cho vợ buông lời cai nghiệt . - Bây giờ bị sa thải rồi....!biết lấy gì lo con...!lo cho gia đình...!lo cho việc ăn học bọn nó...!anh có từng nghĩ cho tôi không ? Làm nhân viên cho một công ty nhỏ, bị cấp trên sỉ nhục, la mắng, lăng mạ vô cớ gần 16 năm qua khiến cho Lạc Dương trở nên mệt mỏi, chán nản. Dạo gần đây giám đốc mượn lý do công ty làm ăn thua lỗ mà cắt giảm lương của nhân viên, nhiều người đã đứng lên chống đối nhưng không thành. Áp lực ngày càng đè nặng đôi vai đối mặt với tiền trả nợ ngân hàng, tiền học cho con, tiền ăn cho gia đình làm Lạc Dương đôi lúc muốn buông xuôi tất cả. Trong dự án gần đây của công ty thấy trưởng… Mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ Yên Hoa đang chăm chú nhìn vết thương trên trán qua khiến anh lo lắng chạy đến bên.-Ay da...!đau...Chỉ vừa chạm nhẹ vào chỗ sưng cô đã la lên.-Ngồi im đi để anh làmDáng vẻ cưng chiều, cùng điệu bộ ân cần chăm sóc, thoa thuốc cho cô gái nhỏ làm người khác nhìn vào không thể không ganh tị.-Sao anh không hỏi lý do em bị như thế ?Thắc mắc trước thái độ điềm tĩnh đến lạ thường của Lục Quân không giống như mọi lần cô bị thương anh đều sẽ sốt sắng hỏi nguyên nhân.-Anh rất muốn thấy dáng vẻ tức giận lúc nãy của em ?-Hả?...!Thì ra anh đã nghe bác Trình nói lại rồi à?Vẻ mặt hơi thất vọng thể hiện lên trên khuôn mặt Yên Hoa...!cứ ngỡ sẽ có cơ hội làm nũng trước anh nào ngờ đâu...Cúi người hôn nhẹ vào môi cô...!yêu chiều mà ôm chặt bảo bối nhỏ vào lòng.-Để anh gọi người đến xem vết thương cho em nha?-Không...em có bị sao đâu? Chỉ là u một chút xíu thôi..Lục Quân chỉ vừa nói có một câu...cô đã nằng nặc từ chối, không muốn được khám.Sau một lúc dụ dỗ Yên Hoa mới chịu nhượng bộ mà nghe theo lời anh..để cho bác sĩ đến xem vết thương.Bên dưới lầu người làm vẫn cứ đang xì xào, bàn tán về cô...!liên tục xoa dịu, an ủi Như Ninh đang giả vờ tủi thân ngồi thẩn thờ như đang bị cô dọa sợ.- Cứ nghĩ cô ta hiền lành...!ai mà ngờ- Tiểu Ninh à đừng sợ , sớm muộn gì thì cậu chủ cũng sẽ chán cô ta thôi..- Để tôi xem cô ta hóng hách được bao lâuNhững lời mắng chửi khiến cô đứng trên tầng 2 đều đã nghe được hết, nắm chặt lấy tay Yên Hoa cùng nhau bước xuống...!Lục Quân không nói gì chỉ nở nụ cười nham hiểm trên môi.Thấy bóng dáng của anh...!mọi người lo sợ, co chân chạy đi ai làm việc nấy.Nhìn hành động cưng chiều mà anh dành cô làm Như Ninh càng thêm ghen ghét, đố kỵ.Chỉ vừa mới ngồi xuống sofa thì từ ngoài đã nghe giọng Tô Bắc vang to...!nhưng người thì vẫn chưa thấy đi vào.- Này Lục Quân...!cậu nhớ tôi lắm hay sao? Mà vừa khi nãy đã gặp nhau, giờ đã gọi tôi gấp đến gặp cậu..à...Miệng cứ liên tục nói không ngừng, đến khi thấy Yên Hoa đang ngồi cạnh cậu bạn...!mới làm Tô Bắc sửng người, ngừng nói mà tập trung nhìn cô.- Thì ra là thế...-Chào anh..tôi là..- Không cần giới thiệu đâu tôi biết cô màĐang định giới thiệu bản thân với Tô Bắc..nhưng cô đã bị anh ngắt lời.Sau lần gặp trước cũng ở tại đây cô đã để lại trong tâm trí anh một ấn tượng sâu sắc...!nên Tô Bắc đã đích thân đi tìm hiểu, dò xét về cô.Chẳng thèm quan tâm đến Tô Bắc...!Lục Quân gấp gáp bảo anh xem vết thương trên trán Yên Hoa đã bớt đỏ nhiều sau khi được anh bôi thuốc.- Không có gì đáng lo hết cả...!chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc vài hôm là khỏi thôiMột lúc quan sát chỗ u trên trán của cô...!Tô Bắc từ tốn đưa ra lời chuẩn đoán.Cứ nghĩ Lục Quân sẽ tốt bụng, nhân ái mời anh ở lại dùng bữa chiều, nào ngờ anh lại trực tiếp buông lời cay đắng đuổi Tô Bắc ra về sau khi hết giá trị lợi dụng.- Cậu thì được lắm dám vì mỹ nữ mà đuổi tôi về...!Yên Hoa à em thấy chưa, cậu ta chẳng phải đồ tốt lành gì đâuTrách mắng anh xong..Tô Bắc lại xoay qua nói chuyện, kể khổ cùng cô...!dù chỉ gặp mặt nhau lần 2.Nhưng Tô Bắc chẳng kiên dè mà sát lại gần nắm tay Yên Hoa mà nói...!làm cho ai đó đầu đang bốc khói, đẩy mạnh Tô Bắc ra xa cô.Thái độ phủ phàng của Lục Quân khiến cho Tô Bắc sững sờ...!bởi từ trước đến giờ anh đâu có vì bất kì người con gái nào mà cư xử với mình như thế.- Cậu thì hay rồi vì người con gái này mà cậu nỡ đẩy tôi...!được lắm- Tôi hơi mệt muốn được nghỉ ngơi.Bác Trình tiễn kháchVừa nói dứt câu anh đã dắt tay Yên Hoa lên phòng...!để lại Tô Bắc ngơ ngác nhìn theo.- Khách ? Cậu được lắm...!hãy đợi đấyBực tức xách túi lên rời khỏi biệt thự, miệng Tô Bắc liên tục lẩm bẩm , nói những câu mắng chửi Lục Quân.

Mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ Yên Hoa đang chăm chú nhìn vết thương trên trán qua khiến anh lo lắng chạy đến bên.

-Ay da...!đau...

Chỉ vừa chạm nhẹ vào chỗ sưng cô đã la lên.

-Ngồi im đi để anh làm

Dáng vẻ cưng chiều, cùng điệu bộ ân cần chăm sóc, thoa thuốc cho cô gái nhỏ làm người khác nhìn vào không thể không ganh tị.

-Sao anh không hỏi lý do em bị như thế ?

Thắc mắc trước thái độ điềm tĩnh đến lạ thường của Lục Quân không giống như mọi lần cô bị thương anh đều sẽ sốt sắng hỏi nguyên nhân.

-Anh rất muốn thấy dáng vẻ tức giận lúc nãy của em ?

-Hả?...!Thì ra anh đã nghe bác Trình nói lại rồi à?

Vẻ mặt hơi thất vọng thể hiện lên trên khuôn mặt Yên Hoa...!cứ ngỡ sẽ có cơ hội làm nũng trước anh nào ngờ đâu...

Cúi người hôn nhẹ vào môi cô...!yêu chiều mà ôm chặt bảo bối nhỏ vào lòng.

-Để anh gọi người đến xem vết thương cho em nha?

-Không...em có bị sao đâu? Chỉ là u một chút xíu thôi..

Lục Quân chỉ vừa nói có một câu...cô đã nằng nặc từ chối, không muốn được khám.

Sau một lúc dụ dỗ Yên Hoa mới chịu nhượng bộ mà nghe theo lời anh..

để cho bác sĩ đến xem vết thương.

Bên dưới lầu người làm vẫn cứ đang xì xào, bàn tán về cô...!liên tục xoa dịu, an ủi Như Ninh đang giả vờ tủi thân ngồi thẩn thờ như đang bị cô dọa sợ.

- Cứ nghĩ cô ta hiền lành...!ai mà ngờ

- Tiểu Ninh à đừng sợ , sớm muộn gì thì cậu chủ cũng sẽ chán cô ta thôi..

- Để tôi xem cô ta hóng hách được bao lâu

Những lời mắng chửi khiến cô đứng trên tầng 2 đều đã nghe được hết, nắm chặt lấy tay Yên Hoa cùng nhau bước xuống...!Lục Quân không nói gì chỉ nở nụ cười nham hiểm trên môi.

Thấy bóng dáng của anh...!mọi người lo sợ, co chân chạy đi ai làm việc nấy.

Nhìn hành động cưng chiều mà anh dành cô làm Như Ninh càng thêm ghen ghét, đố kỵ.

Chỉ vừa mới ngồi xuống sofa thì từ ngoài đã nghe giọng Tô Bắc vang to...!nhưng người thì vẫn chưa thấy đi vào.

- Này Lục Quân...!cậu nhớ tôi lắm hay sao? Mà vừa khi nãy đã gặp nhau, giờ đã gọi tôi gấp đến gặp cậu..à...

Miệng cứ liên tục nói không ngừng, đến khi thấy Yên Hoa đang ngồi cạnh cậu bạn...!mới làm Tô Bắc sửng người, ngừng nói mà tập trung nhìn cô.

- Thì ra là thế...

-Chào anh..

tôi là..

- Không cần giới thiệu đâu tôi biết cô mà

Đang định giới thiệu bản thân với Tô Bắc..

nhưng cô đã bị anh ngắt lời.

Sau lần gặp trước cũng ở tại đây cô đã để lại trong tâm trí anh một ấn tượng sâu sắc...!nên Tô Bắc đã đích thân đi tìm hiểu, dò xét về cô.

Chẳng thèm quan tâm đến Tô Bắc...!Lục Quân gấp gáp bảo anh xem vết thương trên trán Yên Hoa đã bớt đỏ nhiều sau khi được anh bôi thuốc.

- Không có gì đáng lo hết cả...!chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc vài hôm là khỏi thôi

Một lúc quan sát chỗ u trên trán của cô...!Tô Bắc từ tốn đưa ra lời chuẩn đoán.

Cứ nghĩ Lục Quân sẽ tốt bụng, nhân ái mời anh ở lại dùng bữa chiều, nào ngờ anh lại trực tiếp buông lời cay đắng đuổi Tô Bắc ra về sau khi hết giá trị lợi dụng.

- Cậu thì được lắm dám vì mỹ nữ mà đuổi tôi về...!Yên Hoa à em thấy chưa, cậu ta chẳng phải đồ tốt lành gì đâu

Trách mắng anh xong..

Tô Bắc lại xoay qua nói chuyện, kể khổ cùng cô...!dù chỉ gặp mặt nhau lần 2.

Nhưng Tô Bắc chẳng kiên dè mà sát lại gần nắm tay Yên Hoa mà nói...!làm cho ai đó đầu đang bốc khói, đẩy mạnh Tô Bắc ra xa cô.

Thái độ phủ phàng của Lục Quân khiến cho Tô Bắc sững sờ...!bởi từ trước đến giờ anh đâu có vì bất kì người con gái nào mà cư xử với mình như thế.

- Cậu thì hay rồi vì người con gái này mà cậu nỡ đẩy tôi...!được lắm

- Tôi hơi mệt muốn được nghỉ ngơi.

Bác Trình tiễn khách

Vừa nói dứt câu anh đã dắt tay Yên Hoa lên phòng...!để lại Tô Bắc ngơ ngác nhìn theo.

- Khách ? Cậu được lắm...!hãy đợi đấy

Bực tức xách túi lên rời khỏi biệt thự, miệng Tô Bắc liên tục lẩm bẩm , nói những câu mắng chửi Lục Quân.

Độc Sủng Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim EmTác giả: An BôngTruyện Ngôn TìnhTiếng cãi nhau của đôi vợ chồng vang dội khắp nhà, đồ đạc xung quanh bị ném vỡ lăn trên sàn. Lâm Ý Mai vừa đánh vào ngực chồng, vừa khóc lóc, vừa buông lời chửi mắng thậm tệ. - Anh là đồ tồi....!đồ khốn nạn....!đồ không có trách nhiệm với gia đình , con cái.....!hu...hu Bất lực nhìn vợ, không phản kháng, không can ngăn Lạc Dương cứ để cho vợ đánh, mặc cho vợ buông lời cai nghiệt . - Bây giờ bị sa thải rồi....!biết lấy gì lo con...!lo cho gia đình...!lo cho việc ăn học bọn nó...!anh có từng nghĩ cho tôi không ? Làm nhân viên cho một công ty nhỏ, bị cấp trên sỉ nhục, la mắng, lăng mạ vô cớ gần 16 năm qua khiến cho Lạc Dương trở nên mệt mỏi, chán nản. Dạo gần đây giám đốc mượn lý do công ty làm ăn thua lỗ mà cắt giảm lương của nhân viên, nhiều người đã đứng lên chống đối nhưng không thành. Áp lực ngày càng đè nặng đôi vai đối mặt với tiền trả nợ ngân hàng, tiền học cho con, tiền ăn cho gia đình làm Lạc Dương đôi lúc muốn buông xuôi tất cả. Trong dự án gần đây của công ty thấy trưởng… Mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ Yên Hoa đang chăm chú nhìn vết thương trên trán qua khiến anh lo lắng chạy đến bên.-Ay da...!đau...Chỉ vừa chạm nhẹ vào chỗ sưng cô đã la lên.-Ngồi im đi để anh làmDáng vẻ cưng chiều, cùng điệu bộ ân cần chăm sóc, thoa thuốc cho cô gái nhỏ làm người khác nhìn vào không thể không ganh tị.-Sao anh không hỏi lý do em bị như thế ?Thắc mắc trước thái độ điềm tĩnh đến lạ thường của Lục Quân không giống như mọi lần cô bị thương anh đều sẽ sốt sắng hỏi nguyên nhân.-Anh rất muốn thấy dáng vẻ tức giận lúc nãy của em ?-Hả?...!Thì ra anh đã nghe bác Trình nói lại rồi à?Vẻ mặt hơi thất vọng thể hiện lên trên khuôn mặt Yên Hoa...!cứ ngỡ sẽ có cơ hội làm nũng trước anh nào ngờ đâu...Cúi người hôn nhẹ vào môi cô...!yêu chiều mà ôm chặt bảo bối nhỏ vào lòng.-Để anh gọi người đến xem vết thương cho em nha?-Không...em có bị sao đâu? Chỉ là u một chút xíu thôi..Lục Quân chỉ vừa nói có một câu...cô đã nằng nặc từ chối, không muốn được khám.Sau một lúc dụ dỗ Yên Hoa mới chịu nhượng bộ mà nghe theo lời anh..để cho bác sĩ đến xem vết thương.Bên dưới lầu người làm vẫn cứ đang xì xào, bàn tán về cô...!liên tục xoa dịu, an ủi Như Ninh đang giả vờ tủi thân ngồi thẩn thờ như đang bị cô dọa sợ.- Cứ nghĩ cô ta hiền lành...!ai mà ngờ- Tiểu Ninh à đừng sợ , sớm muộn gì thì cậu chủ cũng sẽ chán cô ta thôi..- Để tôi xem cô ta hóng hách được bao lâuNhững lời mắng chửi khiến cô đứng trên tầng 2 đều đã nghe được hết, nắm chặt lấy tay Yên Hoa cùng nhau bước xuống...!Lục Quân không nói gì chỉ nở nụ cười nham hiểm trên môi.Thấy bóng dáng của anh...!mọi người lo sợ, co chân chạy đi ai làm việc nấy.Nhìn hành động cưng chiều mà anh dành cô làm Như Ninh càng thêm ghen ghét, đố kỵ.Chỉ vừa mới ngồi xuống sofa thì từ ngoài đã nghe giọng Tô Bắc vang to...!nhưng người thì vẫn chưa thấy đi vào.- Này Lục Quân...!cậu nhớ tôi lắm hay sao? Mà vừa khi nãy đã gặp nhau, giờ đã gọi tôi gấp đến gặp cậu..à...Miệng cứ liên tục nói không ngừng, đến khi thấy Yên Hoa đang ngồi cạnh cậu bạn...!mới làm Tô Bắc sửng người, ngừng nói mà tập trung nhìn cô.- Thì ra là thế...-Chào anh..tôi là..- Không cần giới thiệu đâu tôi biết cô màĐang định giới thiệu bản thân với Tô Bắc..nhưng cô đã bị anh ngắt lời.Sau lần gặp trước cũng ở tại đây cô đã để lại trong tâm trí anh một ấn tượng sâu sắc...!nên Tô Bắc đã đích thân đi tìm hiểu, dò xét về cô.Chẳng thèm quan tâm đến Tô Bắc...!Lục Quân gấp gáp bảo anh xem vết thương trên trán Yên Hoa đã bớt đỏ nhiều sau khi được anh bôi thuốc.- Không có gì đáng lo hết cả...!chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc vài hôm là khỏi thôiMột lúc quan sát chỗ u trên trán của cô...!Tô Bắc từ tốn đưa ra lời chuẩn đoán.Cứ nghĩ Lục Quân sẽ tốt bụng, nhân ái mời anh ở lại dùng bữa chiều, nào ngờ anh lại trực tiếp buông lời cay đắng đuổi Tô Bắc ra về sau khi hết giá trị lợi dụng.- Cậu thì được lắm dám vì mỹ nữ mà đuổi tôi về...!Yên Hoa à em thấy chưa, cậu ta chẳng phải đồ tốt lành gì đâuTrách mắng anh xong..Tô Bắc lại xoay qua nói chuyện, kể khổ cùng cô...!dù chỉ gặp mặt nhau lần 2.Nhưng Tô Bắc chẳng kiên dè mà sát lại gần nắm tay Yên Hoa mà nói...!làm cho ai đó đầu đang bốc khói, đẩy mạnh Tô Bắc ra xa cô.Thái độ phủ phàng của Lục Quân khiến cho Tô Bắc sững sờ...!bởi từ trước đến giờ anh đâu có vì bất kì người con gái nào mà cư xử với mình như thế.- Cậu thì hay rồi vì người con gái này mà cậu nỡ đẩy tôi...!được lắm- Tôi hơi mệt muốn được nghỉ ngơi.Bác Trình tiễn kháchVừa nói dứt câu anh đã dắt tay Yên Hoa lên phòng...!để lại Tô Bắc ngơ ngác nhìn theo.- Khách ? Cậu được lắm...!hãy đợi đấyBực tức xách túi lên rời khỏi biệt thự, miệng Tô Bắc liên tục lẩm bẩm , nói những câu mắng chửi Lục Quân.

Chương 37: 37: Lời Mắng Chửi