Crắc crắc —— Tiếng thanh cửa cuốn bằng kim loại cọ vào nhau không phải âm thanh nổi bật giữa phố xá ồn ào náo nhiệt, mà chỉ là một thoáng chát chúa ngắn ngủi. “Anh bảo này, Chấn Hoành, ngày nào chú cũng mở quán muộn như thế, chú tưởng kiếm tiền dễ lắm hay sao?” Trước cửa tiệm chỉ rộng chừng 2 mét, một người đàn ông đang khom lưng kéo cửa cuốn. Ông chủ cửa hàng tạp hóa kế bên ngậm que tăm xỉa răng đi ra khỏi quán mình, chào hỏi anh rất đỗi thân quen. “Kiếm lắm tiền để mà làm gì hở anh? Đủ ăn đủ uống là được rồi ạ.” Người đàn ông nọ nghe vậy thì cười nhẹ, đứng thẳng dậy, chất giọng khàn khàn đượm vẻ tùy tiện, “Ngủ no thì mới sống lâu được chứ.” “Hầy, chú nói vậy cũng có cái lý của nó đấy!” Chủ tiệm tạp hóa là một ông chú trung niên mập mạp. Chú ta vỗ bụng mình, ra chiều hâm mộ, “Mụ nhà anh mà cũng nghĩ được như chú thì đời anh ấm! Ngày nào cũng hú anh dậy từ sáng sớm tinh mơ, ung cả thủ.” “Vương Kim Bảo! Ông không dậy thì ai trông hàng? Hả!?” Một người nữa lại chui ra khỏi tiệm tạp hóa…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...