“A Lẫm, em xin lỗi, em lại mất khống chế, nhiều máu quá... Thời Lẫm.” Vòng tay đang ôm eo tôi chợt siết lại: “Anh lập tức quay về, em tuyệt đối không được hành động ngu ngốc, đợi anh.” Cúp điện thoại, ánh mắt hắn khẽ khựng lại khi nhìn thấy tôi, có áy náy nhưng nhanh chóng bị lo âu bao phủ: “Bệnh của Dĩ Nhu tái phát, anh phải quay về, lần sau chúng ta hãy đi ngắm mặt trời mọc nhé." “Có thể không đi sao?” Tôi mất mát nói: “Đây đã là lần thứ năm trong tháng rồi, mấy lần trước thì thôi bỏ qua đi, nhưng hôm nay là sinh nhật em mà. Hơn nữa cha mẹ Khương Dĩ Nhu đều còn đó, cùng lắm thì sau khi chúng ta ngắm mặt trời mọc xong, em đi cùng anh...” “Trình Ninh.” Thời Lẫm cau mày ngắt lời, nhìn tôi đầy thất vọng: “Mặt trời mọc muốn ngắm lúc nào mà không được, em không biết bệnh trầm cảm tái phát có thể dẫn đến chết người à?” Tôi biết, nhưng lần nào Khương Dĩ Nhu cũng nhằm ngay lúc tôi hẹn hò với Thời Lẫm để phát bệnh, tôi khó lòng không nghi ngờ cô ta cố ý. Bởi vì cô ta mà tôi và Thời Lẫm nhiều…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...