Nếu một ngày em rời xa anh, em sẽ không để lại cho anh một lời nào. Bởi vì điều em muốn nói với anh, trước đó em đã dùng tất cả tình yêu của đời mình để nói rồi. 1. Tôi chưa bao giờ thấy tuyết lớn và kéo dài như vậy. Tuyết bay như lông ngỗng, bay vù vù trong gió, trắng xoá cả bầu trời. Đây là phía nam của dãy Himalaya ở độ cao hơn 5.000m. Hơn 4 tiếng trước, chúng tôi bất ngờ gặp trận bão tuyết trên đường xuống núi. Tệ hơn là, cô gái đi cùng tôi chẳng may bị ngã bị thương ở chân. Người hướng dẫn đưa cô trở lại một bãi đất trống, nơi có một vài tảng đá cao và nhô ra, vừa hay bao quanh cô như một nơi trú ẩn an toàn nhỏ. Ba người ngồi trên mặt đất, trầm mặc như ngọn núi cao ngất này. Cuối cùng, Tuế Tuế cũng mở miệng trước, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Mọi người cứ mặc kệ tôi, mau xuống đi." Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, nói vớ vẩn gì đấy! Thật ra tôi biết cô ấy không phải tuỳ tiện nói ra, trước sinh tử mà nói ra lời này, trong lòng cô ấy hẳn là đã trải qua một trận giông bão kịch liệt. Nhưng tôi…
Chương 9
Thật Gần, Thật XaTác giả: Thất ViTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNếu một ngày em rời xa anh, em sẽ không để lại cho anh một lời nào. Bởi vì điều em muốn nói với anh, trước đó em đã dùng tất cả tình yêu của đời mình để nói rồi. 1. Tôi chưa bao giờ thấy tuyết lớn và kéo dài như vậy. Tuyết bay như lông ngỗng, bay vù vù trong gió, trắng xoá cả bầu trời. Đây là phía nam của dãy Himalaya ở độ cao hơn 5.000m. Hơn 4 tiếng trước, chúng tôi bất ngờ gặp trận bão tuyết trên đường xuống núi. Tệ hơn là, cô gái đi cùng tôi chẳng may bị ngã bị thương ở chân. Người hướng dẫn đưa cô trở lại một bãi đất trống, nơi có một vài tảng đá cao và nhô ra, vừa hay bao quanh cô như một nơi trú ẩn an toàn nhỏ. Ba người ngồi trên mặt đất, trầm mặc như ngọn núi cao ngất này. Cuối cùng, Tuế Tuế cũng mở miệng trước, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Mọi người cứ mặc kệ tôi, mau xuống đi." Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, nói vớ vẩn gì đấy! Thật ra tôi biết cô ấy không phải tuỳ tiện nói ra, trước sinh tử mà nói ra lời này, trong lòng cô ấy hẳn là đã trải qua một trận giông bão kịch liệt. Nhưng tôi… 12. Lần cuối cùng Tuế Tuế nhìn thấy Lục Niên là ngày họ kết hôn được một tháng. Cô nhớ rằng hôm đó là ngày có ánh nắng hiếm hoi ở Luân Đôn.Anh đã hồi phục, được xuất viện, lúc đó anh đã chuyển đến một căn hộ rất rộng rãi. Khi Tuế Tuế gõ cửa căn hộ, khoảnh khắc anh nhìn cô có chút ngập ngừng.Kể từ ngày cưới, anh không gặp lại cô.Cô ngước mặt cười với anh, đồng thời nâng túi trong tay lên: "Em đi nấu bữa tối cho anh."Hôm đó cô đã tất bật vào bếp từ 3 giờ chiều, bưng bê hết món này đến món khác, sắp đầy đủ cả bàn ăn.Ngồi vào bàn ăn, Lục Niên nhìn trên bàn đầy bát đĩa, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cô làm một bữa tiệc sao?"Thịt thăn sốt cà chua, canh bò bí ngòi, thịt xào măng, cá chép om dưa, bông cải xanh xào tỏi, gà sốt củ cải, khoai tây sợi,..." Tuế Tuế nói món ăn với giọng rất nhẹ nhàng, như thể đếm ký ức.Đây quả thực là ký ức của cô. Anh sẽ không bao giờ biết rằng những món ăn này là bữa trưa cô đã nấu cho anh nhiều năm trước.Lục Niên nhìn cô, nghĩ hôm nay cô rất lạ.Sau khi đếm món cuối cùng, cô nói hãy bắt đầu ăn.Bữa ăn diễn ra rất tĩnh mịch, chậm rãi. Lục Niên nếm từng món ăn. Có lẽ đã quá lâu rồi anh không được ăn những món nhà nấu, nó ngon vô cùng. Anh chợt nhớ rằng đây thực sự là lần đầu tiên anh ăn những món ăn của cô. Anh nhớ rằng nhiều năm trước, cô không mệt mỏi cho anh ăn trưa mỗi trưa nhưng anh chưa bao giờ ăn một miếng.Mười năm trôi qua trong nháy mắt.Còn thừa rất nhiều rau, Tuế Tuế đổ hết vào thùng rác. Động tác cô rất nhanh, Lục Niên không kịp ngăn cản, bực bội nhìn món ăn ngon tức khắc biến thành rác, trừng mắt nhìn cô: "Lãng phí!"Tuế Tuế nhìn thùng rác nói: “Đồ ăn thừa nguội lạnh như tình cảm.” Cô xoay người đi rửa bát trong bếp, để lại anh một mình ngơ ngác đứng bên thùng rác.Khi cô rời đi, đã là tám giờ rưỡi tối, anh đứng ở cửa nhìn cô, định nói gì đó, nhưng anh không hề nói.Cô bước ra ngoài cửa, đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Lục Niên ca ca."Anh giật mình, lâu rồi cô không gọi anh như vậy.Cô nói: "Anh có thể cười với em một cái không?"Hửm? Anh nghĩ tối nay cô thực sự rất kỳ lạ, anh cau mày, chưa kịp nói gì đã bị cô chặn lại."Tạm biệt." Cô nói.Lúc cô quay lại, anh dường như nhìn thấy ánh lệ trong mắt cô, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của anh, rõ ràng vừa nãy cô cười nói tạm biệt.Cô đi từ chỗ sáng đến chỗ tối, bóng dáng cô dần biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh nghe thấy thang máy "Ting", không hiểu sao trong lòng anh cũng "Ting".Như có điều gì đó, anh dùng tay đóng cửa, bên ngoài cũng đóng chặt.Ba ngày sau, Lục Niên nhận được một chuyển phát nhanh ở trong thành phố.Sau khi mở nó ra, anh ấy bị sốc. Đó là thỏa thuận ly hôn đã ký.Nhìn tài liệu hồi lâu, anh lấy điện thoại di động gọi cho cô, giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại: "Người dùng mà bạn gọi không tồn tại."Cầm bản thỏa thuận, anh thất thần ngồi trên ghế sô pha cho đến khi trời tối. Đôi mắt anh đờ đẫn nhìn vào chữ ký ở cuối tài liệu.Châu Tuế Tuế.Trong bóng tối, một giọng nói vang vọng trong lòng anh: Cô đi rồi...Cô đi rồi...Cô đi rồi...Cuối cùng cô cũng rời xa anh như anh mong muốn, nhưng sao trong lòng anh lại trống trải đến vậy?
12. Lần cuối cùng Tuế Tuế nhìn thấy Lục Niên là ngày họ kết hôn được một tháng. Cô nhớ rằng hôm đó là ngày có ánh nắng hiếm hoi ở Luân Đôn.
Anh đã hồi phục, được xuất viện, lúc đó anh đã chuyển đến một căn hộ rất rộng rãi. Khi Tuế Tuế gõ cửa căn hộ, khoảnh khắc anh nhìn cô có chút ngập ngừng.
Kể từ ngày cưới, anh không gặp lại cô.
Cô ngước mặt cười với anh, đồng thời nâng túi trong tay lên: "Em đi nấu bữa tối cho anh."
Hôm đó cô đã tất bật vào bếp từ 3 giờ chiều, bưng bê hết món này đến món khác, sắp đầy đủ cả bàn ăn.
Ngồi vào bàn ăn, Lục Niên nhìn trên bàn đầy bát đĩa, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cô làm một bữa tiệc sao?
"Thịt thăn sốt cà chua, canh bò bí ngòi, thịt xào măng, cá chép om dưa, bông cải xanh xào tỏi, gà sốt củ cải, khoai tây sợi,..." Tuế Tuế nói món ăn với giọng rất nhẹ nhàng, như thể đếm ký ức.
Đây quả thực là ký ức của cô. Anh sẽ không bao giờ biết rằng những món ăn này là bữa trưa cô đã nấu cho anh nhiều năm trước.
Lục Niên nhìn cô, nghĩ hôm nay cô rất lạ.
Sau khi đếm món cuối cùng, cô nói hãy bắt đầu ăn.
Bữa ăn diễn ra rất tĩnh mịch, chậm rãi. Lục Niên nếm từng món ăn. Có lẽ đã quá lâu rồi anh không được ăn những món nhà nấu, nó ngon vô cùng. Anh chợt nhớ rằng đây thực sự là lần đầu tiên anh ăn những món ăn của cô. Anh nhớ rằng nhiều năm trước, cô không mệt mỏi cho anh ăn trưa mỗi trưa nhưng anh chưa bao giờ ăn một miếng.
Mười năm trôi qua trong nháy mắt.
Còn thừa rất nhiều rau, Tuế Tuế đổ hết vào thùng rác. Động tác cô rất nhanh, Lục Niên không kịp ngăn cản, bực bội nhìn món ăn ngon tức khắc biến thành rác, trừng mắt nhìn cô: "Lãng phí!"
Tuế Tuế nhìn thùng rác nói: “Đồ ăn thừa nguội lạnh như tình cảm.” Cô xoay người đi rửa bát trong bếp, để lại anh một mình ngơ ngác đứng bên thùng rác.
Khi cô rời đi, đã là tám giờ rưỡi tối, anh đứng ở cửa nhìn cô, định nói gì đó, nhưng anh không hề nói.
Cô bước ra ngoài cửa, đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Lục Niên ca ca."
Anh giật mình, lâu rồi cô không gọi anh như vậy.
Cô nói: "Anh có thể cười với em một cái không?"
Hửm? Anh nghĩ tối nay cô thực sự rất kỳ lạ, anh cau mày, chưa kịp nói gì đã bị cô chặn lại.
"Tạm biệt." Cô nói.
Lúc cô quay lại, anh dường như nhìn thấy ánh lệ trong mắt cô, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của anh, rõ ràng vừa nãy cô cười nói tạm biệt.
Cô đi từ chỗ sáng đến chỗ tối, bóng dáng cô dần biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh nghe thấy thang máy "Ting", không hiểu sao trong lòng anh cũng "Ting".
Như có điều gì đó, anh dùng tay đóng cửa, bên ngoài cũng đóng chặt.
Ba ngày sau, Lục Niên nhận được một chuyển phát nhanh ở trong thành phố.
Sau khi mở nó ra, anh ấy bị sốc. Đó là thỏa thuận ly hôn đã ký.
Nhìn tài liệu hồi lâu, anh lấy điện thoại di động gọi cho cô, giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại: "Người dùng mà bạn gọi không tồn tại."
Cầm bản thỏa thuận, anh thất thần ngồi trên ghế sô pha cho đến khi trời tối. Đôi mắt anh đờ đẫn nhìn vào chữ ký ở cuối tài liệu.
Châu Tuế Tuế.
Trong bóng tối, một giọng nói vang vọng trong lòng anh: Cô đi rồi...Cô đi rồi...Cô đi rồi...
Cuối cùng cô cũng rời xa anh như anh mong muốn, nhưng sao trong lòng anh lại trống trải đến vậy?
Thật Gần, Thật XaTác giả: Thất ViTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNếu một ngày em rời xa anh, em sẽ không để lại cho anh một lời nào. Bởi vì điều em muốn nói với anh, trước đó em đã dùng tất cả tình yêu của đời mình để nói rồi. 1. Tôi chưa bao giờ thấy tuyết lớn và kéo dài như vậy. Tuyết bay như lông ngỗng, bay vù vù trong gió, trắng xoá cả bầu trời. Đây là phía nam của dãy Himalaya ở độ cao hơn 5.000m. Hơn 4 tiếng trước, chúng tôi bất ngờ gặp trận bão tuyết trên đường xuống núi. Tệ hơn là, cô gái đi cùng tôi chẳng may bị ngã bị thương ở chân. Người hướng dẫn đưa cô trở lại một bãi đất trống, nơi có một vài tảng đá cao và nhô ra, vừa hay bao quanh cô như một nơi trú ẩn an toàn nhỏ. Ba người ngồi trên mặt đất, trầm mặc như ngọn núi cao ngất này. Cuối cùng, Tuế Tuế cũng mở miệng trước, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Mọi người cứ mặc kệ tôi, mau xuống đi." Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, nói vớ vẩn gì đấy! Thật ra tôi biết cô ấy không phải tuỳ tiện nói ra, trước sinh tử mà nói ra lời này, trong lòng cô ấy hẳn là đã trải qua một trận giông bão kịch liệt. Nhưng tôi… 12. Lần cuối cùng Tuế Tuế nhìn thấy Lục Niên là ngày họ kết hôn được một tháng. Cô nhớ rằng hôm đó là ngày có ánh nắng hiếm hoi ở Luân Đôn.Anh đã hồi phục, được xuất viện, lúc đó anh đã chuyển đến một căn hộ rất rộng rãi. Khi Tuế Tuế gõ cửa căn hộ, khoảnh khắc anh nhìn cô có chút ngập ngừng.Kể từ ngày cưới, anh không gặp lại cô.Cô ngước mặt cười với anh, đồng thời nâng túi trong tay lên: "Em đi nấu bữa tối cho anh."Hôm đó cô đã tất bật vào bếp từ 3 giờ chiều, bưng bê hết món này đến món khác, sắp đầy đủ cả bàn ăn.Ngồi vào bàn ăn, Lục Niên nhìn trên bàn đầy bát đĩa, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cô làm một bữa tiệc sao?"Thịt thăn sốt cà chua, canh bò bí ngòi, thịt xào măng, cá chép om dưa, bông cải xanh xào tỏi, gà sốt củ cải, khoai tây sợi,..." Tuế Tuế nói món ăn với giọng rất nhẹ nhàng, như thể đếm ký ức.Đây quả thực là ký ức của cô. Anh sẽ không bao giờ biết rằng những món ăn này là bữa trưa cô đã nấu cho anh nhiều năm trước.Lục Niên nhìn cô, nghĩ hôm nay cô rất lạ.Sau khi đếm món cuối cùng, cô nói hãy bắt đầu ăn.Bữa ăn diễn ra rất tĩnh mịch, chậm rãi. Lục Niên nếm từng món ăn. Có lẽ đã quá lâu rồi anh không được ăn những món nhà nấu, nó ngon vô cùng. Anh chợt nhớ rằng đây thực sự là lần đầu tiên anh ăn những món ăn của cô. Anh nhớ rằng nhiều năm trước, cô không mệt mỏi cho anh ăn trưa mỗi trưa nhưng anh chưa bao giờ ăn một miếng.Mười năm trôi qua trong nháy mắt.Còn thừa rất nhiều rau, Tuế Tuế đổ hết vào thùng rác. Động tác cô rất nhanh, Lục Niên không kịp ngăn cản, bực bội nhìn món ăn ngon tức khắc biến thành rác, trừng mắt nhìn cô: "Lãng phí!"Tuế Tuế nhìn thùng rác nói: “Đồ ăn thừa nguội lạnh như tình cảm.” Cô xoay người đi rửa bát trong bếp, để lại anh một mình ngơ ngác đứng bên thùng rác.Khi cô rời đi, đã là tám giờ rưỡi tối, anh đứng ở cửa nhìn cô, định nói gì đó, nhưng anh không hề nói.Cô bước ra ngoài cửa, đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Lục Niên ca ca."Anh giật mình, lâu rồi cô không gọi anh như vậy.Cô nói: "Anh có thể cười với em một cái không?"Hửm? Anh nghĩ tối nay cô thực sự rất kỳ lạ, anh cau mày, chưa kịp nói gì đã bị cô chặn lại."Tạm biệt." Cô nói.Lúc cô quay lại, anh dường như nhìn thấy ánh lệ trong mắt cô, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của anh, rõ ràng vừa nãy cô cười nói tạm biệt.Cô đi từ chỗ sáng đến chỗ tối, bóng dáng cô dần biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh nghe thấy thang máy "Ting", không hiểu sao trong lòng anh cũng "Ting".Như có điều gì đó, anh dùng tay đóng cửa, bên ngoài cũng đóng chặt.Ba ngày sau, Lục Niên nhận được một chuyển phát nhanh ở trong thành phố.Sau khi mở nó ra, anh ấy bị sốc. Đó là thỏa thuận ly hôn đã ký.Nhìn tài liệu hồi lâu, anh lấy điện thoại di động gọi cho cô, giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại: "Người dùng mà bạn gọi không tồn tại."Cầm bản thỏa thuận, anh thất thần ngồi trên ghế sô pha cho đến khi trời tối. Đôi mắt anh đờ đẫn nhìn vào chữ ký ở cuối tài liệu.Châu Tuế Tuế.Trong bóng tối, một giọng nói vang vọng trong lòng anh: Cô đi rồi...Cô đi rồi...Cô đi rồi...Cuối cùng cô cũng rời xa anh như anh mong muốn, nhưng sao trong lòng anh lại trống trải đến vậy?