Tác giả:

Ái là khổ, là đau, là trải qua những chuyện tưởng chừng là hư ảo. Ái là mũi dao gắm sâu vào tâm của mỗi người. Ái cũng là hận, là nhớ, là tưởng niệm một đời không quên. Tất cả hóa ra cũng vì chữ ái... - Nương nương, người nên nghỉ ngơi! Một cung nữ cúi thấp đầu đề nghị. Hoàng hậu của nàng đã ngồi đây suốt hai canh giờ. - Tiểu Khả, ta không sao? Vị hoàng hậu kia nở một nụ cười khẽ nhưng sao lại trông đau buồn đến thế? Có lẽ là do hai từ "chấp niệm". Hoàng hậu Mẫn Chi là người hiền lương thục đức. Sắc đẹp của nàng khiến người nghe tò mò, người nhìn mê đắm. Nàng có một mái tóc đen dài mềm mại như dòng suối. Đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì tinh tú. Đôi môi mỏng tựa cánh đào hồng diễm lệ. Khí chất nhẹ nhàng pha một chút mạnh mẽ càng khiến nàng thêm phần nổi bật. Vẻ đẹp ấy luôn khiến người khác mê mẫn và mong được nàng một lần để mắt. Mẫn Chi vốn xuất thân con nhà danh môn. Nàng là thứ nữ của Tưởng thừa tướng - Tưởng Đại Hiên. Từ nhỏ nàng đã được học cầm kì thi họa cũng như một số võ…

Chương 71: 71: Chung Giường

Một Khắc Nhớ Một Đời MongTác giả: Kim AikoTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcÁi là khổ, là đau, là trải qua những chuyện tưởng chừng là hư ảo. Ái là mũi dao gắm sâu vào tâm của mỗi người. Ái cũng là hận, là nhớ, là tưởng niệm một đời không quên. Tất cả hóa ra cũng vì chữ ái... - Nương nương, người nên nghỉ ngơi! Một cung nữ cúi thấp đầu đề nghị. Hoàng hậu của nàng đã ngồi đây suốt hai canh giờ. - Tiểu Khả, ta không sao? Vị hoàng hậu kia nở một nụ cười khẽ nhưng sao lại trông đau buồn đến thế? Có lẽ là do hai từ "chấp niệm". Hoàng hậu Mẫn Chi là người hiền lương thục đức. Sắc đẹp của nàng khiến người nghe tò mò, người nhìn mê đắm. Nàng có một mái tóc đen dài mềm mại như dòng suối. Đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì tinh tú. Đôi môi mỏng tựa cánh đào hồng diễm lệ. Khí chất nhẹ nhàng pha một chút mạnh mẽ càng khiến nàng thêm phần nổi bật. Vẻ đẹp ấy luôn khiến người khác mê mẫn và mong được nàng một lần để mắt. Mẫn Chi vốn xuất thân con nhà danh môn. Nàng là thứ nữ của Tưởng thừa tướng - Tưởng Đại Hiên. Từ nhỏ nàng đã được học cầm kì thi họa cũng như một số võ… Càng suy nghĩ tâm trạng càng rối bời.Rõ ràng là không muốn bước vào vết xe đổ nhưng trái tim lại không nghe theo lý trí!Đợi đến khi nàng thoát khỏi những suy nghĩ ấy cũng là lúc Sinh Phong ôm nàng nằm xuống giường.- A Chi như vậy thật tốt phải không?Trong đêm tối, giọng nói của hắn như ánh mặt trời ấm áp xóa tan hết mọi giá lạnh.Mấy năm nay có mơ nàng cũng không chắc mình có thể nghe lời dịu dàng này từ miệng hắn.Bây giờ khi nghe được quả thật có chút không dám tin.- A Chi!..nàng nói xem nếu như ta và nàng chưa từng gặp gỡ liệu cả hai có đau khổ hay không?Thấy cơ thể nàng thoáng run, hắn khẽ siết chặt vòng tay.Giọng nói trầm ấm lại tiếp tục vang lên.- Nhưng ta biết tất cả là do duyên phận sắp đặt.Cả đời này nàng định sẵn sẽ là của ta và ta cũng chỉ là của riêng mình nàng vì thế ta thật sự cảm ơn ông trời đã mang nàng đến bên ta!.Chỉ là ta có chút tiếc nuối! nếu như ta sớm biết tình cảm của bản thân thì những năm qua nàng đã không phải chịu thiệt thòi! A Chi nàng có sẵn lòng cho ta một cơ hội hay không? Để ta một lần nữa đường đường chính chính cùng nàng đi đến cuối quãng đời còn lại!Thấy người bên cạnh không trả lời, hơi thở lại vô cùng đều đặn, Sinh Phong khẽ thở dài một cái.Lần sau lại nói vậy!.Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ!Khi hắn đã thật sự say giấc, Mẫn Chi khẽ cử động, đôi mắt từ từ hé mở mà nhìn người bên cạnh.Đã bao lâu rồi nàng chưa từng nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy?Đã bao lâu hắn chưa từng hôn lên trán nàng một cách ôn nhu cưng chiều như vậy?Và đã bao lâu hắn và nàng có được khoảng không yên bình dành cho cả hai?Có lẽ thật lâu đến cả nàng cũng gần như quên mất!.Câu hỏi ấy hắn đã hỏi nàng rất nhiều nhưng nó không khác gì cái gai trong tâm nàng.Tha thứ và cho hắn cơ hội?Nàng cũng từng nghĩ sẽ làm như vậy nhưng gánh nặng trong lòng lại không thể giảm bớt khiến nàng càng mông lung..Hắn thật sự đã thay đổi!Liệu nàng có nên cho hắn một cơ hội?Liệu nàng có thể tin tưởng hắn thêm một lần nữa?Nhưng còn chuyện thuốc tránh thai thì sao?Nàng vẫn luôn nghĩ chuyện ấy là do hắn sắp đặt! nhưng cớ sao bây giờ ý nghĩ ấy lại ngày càng mờ nhạt?Phải chăng trong thâm tâm nàng vẫn còn một chút hy vọng rằng người nam nhân này sẽ không làm loại chuyện nhẫn tâm, tàn độc đó.Có lẽ là vậy! Thật trớ trêu làm sao dẫu đã mất đi lòng tin một lần nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim hướng về phía hắn!Nở nụ cười tự giễu, có lẽ hắn nói đúng, giữa nàng và hắn là duyên phận sắp đặt!.Đến cuối cùng nàng vẫn không thể hận hắn huống chi là ngừng yêu hắn!"Sinh Phong thiếp mong rằng lần này lựa chọn của thiếp là đúng!.."Một lần nữa thôi! Chỉ một lần nữa nàng đặt niềm tin nơi hắn!Dẫu biết bản thân ích kỷ khi không thể cùng hắn đi hết quãng đời còn lại nhưng hãy cho nàng ích kỷ lần cuối cùng!.Hãy cho nàng được cạnh bên hắn!Cạnh bên người nàng yêu.Nàng nhắm mắt, một giọt lệ khẽ rơi từ nơi khóe mắt!Ngày mai sẽ là một ngày mới!Mong rằng câu trả lời của hắn sẽ đúng như nàng nghĩ!Rằng chuyện thuốc tránh thai không phải là do hắn!Nếu thật sự như vậy nàng chấp nhận phá bỏ bức tường phòng bị mà tiến về phía hắn.Tiến về phía người nam nhân mà dù muốn nàng cũng không thể buông bỏ!

Một Khắc Nhớ Một Đời MongTác giả: Kim AikoTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcÁi là khổ, là đau, là trải qua những chuyện tưởng chừng là hư ảo. Ái là mũi dao gắm sâu vào tâm của mỗi người. Ái cũng là hận, là nhớ, là tưởng niệm một đời không quên. Tất cả hóa ra cũng vì chữ ái... - Nương nương, người nên nghỉ ngơi! Một cung nữ cúi thấp đầu đề nghị. Hoàng hậu của nàng đã ngồi đây suốt hai canh giờ. - Tiểu Khả, ta không sao? Vị hoàng hậu kia nở một nụ cười khẽ nhưng sao lại trông đau buồn đến thế? Có lẽ là do hai từ "chấp niệm". Hoàng hậu Mẫn Chi là người hiền lương thục đức. Sắc đẹp của nàng khiến người nghe tò mò, người nhìn mê đắm. Nàng có một mái tóc đen dài mềm mại như dòng suối. Đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì tinh tú. Đôi môi mỏng tựa cánh đào hồng diễm lệ. Khí chất nhẹ nhàng pha một chút mạnh mẽ càng khiến nàng thêm phần nổi bật. Vẻ đẹp ấy luôn khiến người khác mê mẫn và mong được nàng một lần để mắt. Mẫn Chi vốn xuất thân con nhà danh môn. Nàng là thứ nữ của Tưởng thừa tướng - Tưởng Đại Hiên. Từ nhỏ nàng đã được học cầm kì thi họa cũng như một số võ… Càng suy nghĩ tâm trạng càng rối bời.Rõ ràng là không muốn bước vào vết xe đổ nhưng trái tim lại không nghe theo lý trí!Đợi đến khi nàng thoát khỏi những suy nghĩ ấy cũng là lúc Sinh Phong ôm nàng nằm xuống giường.- A Chi như vậy thật tốt phải không?Trong đêm tối, giọng nói của hắn như ánh mặt trời ấm áp xóa tan hết mọi giá lạnh.Mấy năm nay có mơ nàng cũng không chắc mình có thể nghe lời dịu dàng này từ miệng hắn.Bây giờ khi nghe được quả thật có chút không dám tin.- A Chi!..nàng nói xem nếu như ta và nàng chưa từng gặp gỡ liệu cả hai có đau khổ hay không?Thấy cơ thể nàng thoáng run, hắn khẽ siết chặt vòng tay.Giọng nói trầm ấm lại tiếp tục vang lên.- Nhưng ta biết tất cả là do duyên phận sắp đặt.Cả đời này nàng định sẵn sẽ là của ta và ta cũng chỉ là của riêng mình nàng vì thế ta thật sự cảm ơn ông trời đã mang nàng đến bên ta!.Chỉ là ta có chút tiếc nuối! nếu như ta sớm biết tình cảm của bản thân thì những năm qua nàng đã không phải chịu thiệt thòi! A Chi nàng có sẵn lòng cho ta một cơ hội hay không? Để ta một lần nữa đường đường chính chính cùng nàng đi đến cuối quãng đời còn lại!Thấy người bên cạnh không trả lời, hơi thở lại vô cùng đều đặn, Sinh Phong khẽ thở dài một cái.Lần sau lại nói vậy!.Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ!Khi hắn đã thật sự say giấc, Mẫn Chi khẽ cử động, đôi mắt từ từ hé mở mà nhìn người bên cạnh.Đã bao lâu rồi nàng chưa từng nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy?Đã bao lâu hắn chưa từng hôn lên trán nàng một cách ôn nhu cưng chiều như vậy?Và đã bao lâu hắn và nàng có được khoảng không yên bình dành cho cả hai?Có lẽ thật lâu đến cả nàng cũng gần như quên mất!.Câu hỏi ấy hắn đã hỏi nàng rất nhiều nhưng nó không khác gì cái gai trong tâm nàng.Tha thứ và cho hắn cơ hội?Nàng cũng từng nghĩ sẽ làm như vậy nhưng gánh nặng trong lòng lại không thể giảm bớt khiến nàng càng mông lung..Hắn thật sự đã thay đổi!Liệu nàng có nên cho hắn một cơ hội?Liệu nàng có thể tin tưởng hắn thêm một lần nữa?Nhưng còn chuyện thuốc tránh thai thì sao?Nàng vẫn luôn nghĩ chuyện ấy là do hắn sắp đặt! nhưng cớ sao bây giờ ý nghĩ ấy lại ngày càng mờ nhạt?Phải chăng trong thâm tâm nàng vẫn còn một chút hy vọng rằng người nam nhân này sẽ không làm loại chuyện nhẫn tâm, tàn độc đó.Có lẽ là vậy! Thật trớ trêu làm sao dẫu đã mất đi lòng tin một lần nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim hướng về phía hắn!Nở nụ cười tự giễu, có lẽ hắn nói đúng, giữa nàng và hắn là duyên phận sắp đặt!.Đến cuối cùng nàng vẫn không thể hận hắn huống chi là ngừng yêu hắn!"Sinh Phong thiếp mong rằng lần này lựa chọn của thiếp là đúng!.."Một lần nữa thôi! Chỉ một lần nữa nàng đặt niềm tin nơi hắn!Dẫu biết bản thân ích kỷ khi không thể cùng hắn đi hết quãng đời còn lại nhưng hãy cho nàng ích kỷ lần cuối cùng!.Hãy cho nàng được cạnh bên hắn!Cạnh bên người nàng yêu.Nàng nhắm mắt, một giọt lệ khẽ rơi từ nơi khóe mắt!Ngày mai sẽ là một ngày mới!Mong rằng câu trả lời của hắn sẽ đúng như nàng nghĩ!Rằng chuyện thuốc tránh thai không phải là do hắn!Nếu thật sự như vậy nàng chấp nhận phá bỏ bức tường phòng bị mà tiến về phía hắn.Tiến về phía người nam nhân mà dù muốn nàng cũng không thể buông bỏ!

Một Khắc Nhớ Một Đời MongTác giả: Kim AikoTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcÁi là khổ, là đau, là trải qua những chuyện tưởng chừng là hư ảo. Ái là mũi dao gắm sâu vào tâm của mỗi người. Ái cũng là hận, là nhớ, là tưởng niệm một đời không quên. Tất cả hóa ra cũng vì chữ ái... - Nương nương, người nên nghỉ ngơi! Một cung nữ cúi thấp đầu đề nghị. Hoàng hậu của nàng đã ngồi đây suốt hai canh giờ. - Tiểu Khả, ta không sao? Vị hoàng hậu kia nở một nụ cười khẽ nhưng sao lại trông đau buồn đến thế? Có lẽ là do hai từ "chấp niệm". Hoàng hậu Mẫn Chi là người hiền lương thục đức. Sắc đẹp của nàng khiến người nghe tò mò, người nhìn mê đắm. Nàng có một mái tóc đen dài mềm mại như dòng suối. Đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì tinh tú. Đôi môi mỏng tựa cánh đào hồng diễm lệ. Khí chất nhẹ nhàng pha một chút mạnh mẽ càng khiến nàng thêm phần nổi bật. Vẻ đẹp ấy luôn khiến người khác mê mẫn và mong được nàng một lần để mắt. Mẫn Chi vốn xuất thân con nhà danh môn. Nàng là thứ nữ của Tưởng thừa tướng - Tưởng Đại Hiên. Từ nhỏ nàng đã được học cầm kì thi họa cũng như một số võ… Càng suy nghĩ tâm trạng càng rối bời.Rõ ràng là không muốn bước vào vết xe đổ nhưng trái tim lại không nghe theo lý trí!Đợi đến khi nàng thoát khỏi những suy nghĩ ấy cũng là lúc Sinh Phong ôm nàng nằm xuống giường.- A Chi như vậy thật tốt phải không?Trong đêm tối, giọng nói của hắn như ánh mặt trời ấm áp xóa tan hết mọi giá lạnh.Mấy năm nay có mơ nàng cũng không chắc mình có thể nghe lời dịu dàng này từ miệng hắn.Bây giờ khi nghe được quả thật có chút không dám tin.- A Chi!..nàng nói xem nếu như ta và nàng chưa từng gặp gỡ liệu cả hai có đau khổ hay không?Thấy cơ thể nàng thoáng run, hắn khẽ siết chặt vòng tay.Giọng nói trầm ấm lại tiếp tục vang lên.- Nhưng ta biết tất cả là do duyên phận sắp đặt.Cả đời này nàng định sẵn sẽ là của ta và ta cũng chỉ là của riêng mình nàng vì thế ta thật sự cảm ơn ông trời đã mang nàng đến bên ta!.Chỉ là ta có chút tiếc nuối! nếu như ta sớm biết tình cảm của bản thân thì những năm qua nàng đã không phải chịu thiệt thòi! A Chi nàng có sẵn lòng cho ta một cơ hội hay không? Để ta một lần nữa đường đường chính chính cùng nàng đi đến cuối quãng đời còn lại!Thấy người bên cạnh không trả lời, hơi thở lại vô cùng đều đặn, Sinh Phong khẽ thở dài một cái.Lần sau lại nói vậy!.Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ!Khi hắn đã thật sự say giấc, Mẫn Chi khẽ cử động, đôi mắt từ từ hé mở mà nhìn người bên cạnh.Đã bao lâu rồi nàng chưa từng nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy?Đã bao lâu hắn chưa từng hôn lên trán nàng một cách ôn nhu cưng chiều như vậy?Và đã bao lâu hắn và nàng có được khoảng không yên bình dành cho cả hai?Có lẽ thật lâu đến cả nàng cũng gần như quên mất!.Câu hỏi ấy hắn đã hỏi nàng rất nhiều nhưng nó không khác gì cái gai trong tâm nàng.Tha thứ và cho hắn cơ hội?Nàng cũng từng nghĩ sẽ làm như vậy nhưng gánh nặng trong lòng lại không thể giảm bớt khiến nàng càng mông lung..Hắn thật sự đã thay đổi!Liệu nàng có nên cho hắn một cơ hội?Liệu nàng có thể tin tưởng hắn thêm một lần nữa?Nhưng còn chuyện thuốc tránh thai thì sao?Nàng vẫn luôn nghĩ chuyện ấy là do hắn sắp đặt! nhưng cớ sao bây giờ ý nghĩ ấy lại ngày càng mờ nhạt?Phải chăng trong thâm tâm nàng vẫn còn một chút hy vọng rằng người nam nhân này sẽ không làm loại chuyện nhẫn tâm, tàn độc đó.Có lẽ là vậy! Thật trớ trêu làm sao dẫu đã mất đi lòng tin một lần nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim hướng về phía hắn!Nở nụ cười tự giễu, có lẽ hắn nói đúng, giữa nàng và hắn là duyên phận sắp đặt!.Đến cuối cùng nàng vẫn không thể hận hắn huống chi là ngừng yêu hắn!"Sinh Phong thiếp mong rằng lần này lựa chọn của thiếp là đúng!.."Một lần nữa thôi! Chỉ một lần nữa nàng đặt niềm tin nơi hắn!Dẫu biết bản thân ích kỷ khi không thể cùng hắn đi hết quãng đời còn lại nhưng hãy cho nàng ích kỷ lần cuối cùng!.Hãy cho nàng được cạnh bên hắn!Cạnh bên người nàng yêu.Nàng nhắm mắt, một giọt lệ khẽ rơi từ nơi khóe mắt!Ngày mai sẽ là một ngày mới!Mong rằng câu trả lời của hắn sẽ đúng như nàng nghĩ!Rằng chuyện thuốc tránh thai không phải là do hắn!Nếu thật sự như vậy nàng chấp nhận phá bỏ bức tường phòng bị mà tiến về phía hắn.Tiến về phía người nam nhân mà dù muốn nàng cũng không thể buông bỏ!

Chương 71: 71: Chung Giường